Ngày Mưa Sẽ Ngừng Rơi - Kẻ Đau Người Lại Vô Tình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Ngày Mưa Sẽ Ngừng Rơi


Kẻ Đau Người Lại Vô Tình


“- Cậu hiểu thế nào là thích một người ? Cậu chỉ đang độc chiếm và giữ làm của riêng mà thôi.
– Tôi cần nói cách thích cho cậu?
– Tôi không có quyền nhưng đủ tự tin dạy đời cậu nếu còn thích thể hiện, đừng để hậu quả cho Vy phải gánh như hôm nay. “
….
– A, Khánh Vy cậu tỉnh rồi.
Hàng mi nặng trĩu cứ muốn xụp xuống, đầu óc tê dại trở nên choáng váng, mùi ete quá quen khi ở cạnh mẹ sộc vào mũi. Tôi nhận ra… mình chưa chết.
– Vy, cậu sao rồi?
Harumi thận trọng đỡ tôi ngồi dậy trên lớp gối cao, đôi mắt long lanh ngập đầy tia u sầu hẳn đã rất lo lắng. Tôi lắc đầu, chớp mắt thích nghi với ánh sáng, đây là phòng y tế.
– Tớ ngất bao lâu rồi?
– 2 tiếng, cậu không sao chứ?
– Tớ nghĩ ổn rồi.
Tôi day nhẹ thái dương, cô bạn lại ân cần đưa tôi viên thuốc giục uống. Harumi thật tốt, chưa ai quan tâm nhiệt tình tới một con ngố như tôi vậy. Còn Tú Linh nữa, hẳn giờ này không biết tôi ở đây rồi.
Cảm thấy thứ gì đó trống không bất giác tôi đưa tay lên cổ, sợi dây truyền của tôi không cánh biến mất.
– Vy, cậu đau ở đâu à?
– Dây chuyền,…sợi dây chuyền của tớ đâu rồi?
– Dây chuyền nào?
– Không được tớ phải đi tìm.
Tôi bật dậy, ngay bước chân chạm xuống sàn nhà đã muốn gục ngã, cơn nhói buốt truyền tận lên đỉnh đầu. Gạt bỏ đi, tôi vẫn ngoan cố gồng mình chạy đi bỏ mặc tiếng Harumi gọi phía sau. Tuyệt đối tôi không thể làm mất nó, bởi nó là vật đính ước của ba mẹ tôi, với tôi nó tồn tại thì bùa hộ mệnh vẫn bên gia đình tôi.
Mọi sức lực của tôi đổ dồn vào nhịp bước chân tới sát mép hồ rồi gục xuống, chỉ có thể rơi tại đây. Mặt hồ phẳng lặng như phản chiếu lên tất cả những gì vừa diễn ra không lâu, nép vai lại, cảm giác rét run như ập đến, lúc ấy tôi rất sợ và bây giờ càng thấy sợ hơn nhưng không thể đánh mất dây truyền được.
Hít một hơi thật sâu tôi định nhảy xuống đột nhiên vai bị giữ chặt tưởng như nghe tiếng xương vụn vỡ kèm theo giọng nói rít lên u ám.
– Muốn chết à? Tôi vất luôn xuống đó.
Tôi ngạc nhiên nhận ra Hải Vũ nhưng tia hi vọng tìm lại vật thể lấp lánh dưới đáy hồ khiến tôi phải nhanh chóng hơn.
– Buông ra, mặc kệ tôi.
– Chết à? Được, tôi tiễn cậu chết.
Hải Vũ gằn từng từ một rồi bỗng nhấc bổng tôi lên trực ném xuống dưới hồ, tôi nuốt nước bọt sợ hãi túm chặt áo Hải Vũ gần như muốn khóc lên, thút thít.
– Đ..ừng..!
– Huh? Buông-ra.
– Dây chuyền ….tôi mất..rồi,
Cổ họng líu lại nói không rõ chưa kể cả người tôi bị nhiễm hơi lạnh còn đang run lên, hàng mi cong mảnh kia dần cụp xuống, ấn tôi ngồi xuống, ra lệnh.
– Ngồi yên, tôi tìm.
– Nhưng…
– Ở yên đấy.
Hải Vũ đã lặn mất tăm xuống đáy hồ, cảm giác hối hận như đang gặm nhấm không chịu buông tha, tôi rùng mình, những vết sước cào cấu trên cánh tay gây ra bởi mấy cô tiểu thư coi mạng người như cỏ rác, là họ lợi dụng lực lượng đông, mặc tôi chống cự cào cấu tôi trói lại rồi rất bình thản đẩy xuống hồ.
Rốt cuộc họ muốn tôi chết thì được gì chứ?
5 phút, mặt hồ vẫn phẳng lặng, bàn tay không kiểm soát được mà run rẩy, khóe mi cay cay nuốt trào tuyến lệ. Tôi ngu quá, thật ngu ngốc hồ rộng tới vậy dây truyền của tôi làm sao tìm nổi?
– Hải..Vũ, cậu đâu… Hải Vũ?
Dưới mặt hồ thân ảnh dần nổi lên, nước trong hồ sóng sánh nổi dần những vòng loang lớn nhỏ, Hải Vũ vuốt những giọt nước trên mặt, hơi thở ngắt quãng mím lấy làn môi tái nhợt.
– Hồ rộng quá, tôi phải tìm lúc nữa.
Không để Hải Vũ kịp lặn mất tôi níu tay cậu lại, hành động này có vẻ hơi quá đà vì lúc ấy Hải Vũ soi nhìn tôi đầy kì lạ, da mặt như lan dần hơi nóng.
– Đừng, cậu bị cảm mất.
– Vy, sợi dây truyền quan trọng với gia đình cậu đúng không?
Lúc ấy bàn tay cô đã hơi buông lỏng cánh tay cậu ra và rồi cậu lặn mất, chẳng cần cô nói Hải Vũ biết đáp án là gì, vậy thì cô cứ im lặng, đừng nói ra nếu cô còn do dự thay cho lời thú nhận gia đình là tất cả, và hơn hết Hải Vũ không muốn nghe. Bây giờ bên cạnh cô chính là cậu nhưng cô chưa bao giờ bận tâm, chưa từng!
Bỏ lại nụ cười nhạt, Vũ liền lặn xuống, mặt nước sóng sánh làm nhiễu đi gương mặt tôi in trên mặt hồ loang rộng.
Thời gian trải dài như cả thế kỉ.
Mặt nước đã tĩnh lặng nhưng người dưới kia không có dấu hiệu gì.
Tách!
Giọt nước mắt ngoan cố trào ra ngoài khóe mi, những ngón tay trắng toát nhăn nheo bị cấu chặt.
Tôi sợ, cắn chặt môi rồi dụi sạch nước mắt vào tay áo, đột nhiên thứ gì đó ướt lạnh chạm lên bờ má làm tôi giật mình.
Hải Vũ nửa thân người còn ngập dưới nước, mái tóc ướt sũng vuốt ngược lên, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.
– Tôi ghét nước mắt.
Tôi vội vàng lau sạch, nụ cười trên môi chắc cũng ảo não không kém nên Hải Vũ mới cau mày quay phắt đi, ngồi duỗi thẳng trên trên mặt cỏ… tắm nắng.
– Vũ, tôi cứ tưởng…
– Im đi, Diêm vương không có phúc đó đâu, tôi còn phải xem con ngố như cậu còn ngốc nghếch tới mức nào.
Con ngố?
Tôi không cau mày cũng chẳng hạnh họe. Hải Vũ ngoắc tay ra hiệu cho tôi lại gần rồi bất ngờ choàng vào cổ tôi sợi dây truyền bạc lấp lánh, mặt đá thạch anh tím óng ánh dưới tia nắng nhạt màu.
Tôi cười… lúc ấy lướt qua bộ óc ngây ngốc thoáng qua ý nghĩ chỉ cần Vũ thôi, tôi sợ…
– Hải Vũ, cảm ơn.
Vũ nhìn tôi, tia nhìn đầy lạnh lẽo rồi cũng dập tắt trong phút chốc tránh gương mặt đang đờ đẫn của tôi. Thật sự tôi đã rất thành tâm rồi mà vẫn khiến cậu có phản ứng chối bỏ như thế. Chẳng lẽ nhìn tôi lúc này rất tệ hại ư?
– Về phòng y tế đi.
– Đồ cậu ướt rồi, sẽ bị cảm đấy.
– Không chết đâu, chừng nào con ngố như cậu tự lo được cho bản thân thì thiên hạ sẽ thái bình.
Đuổi? Mắng?
Tôi không phải đứa trơ lì nên biết điều dẫn xác về nơi cần đến.
Tia nắng nhạt nhẽo chiếu lên tán lá xanh mượt, hạt mưa li ti tựa như lớp bụi rơi trong không khí. Là mưa bóng mây, một cơn mưa khó chịu. Đã giúp người ta tận tình như vậy, chỉ một câu nói cảm ơn nhận lại là rất lỗ, lỗ nặng lắm.
Harumi còn ngồi trên giường đợi tôi, nụ cười thiên sứ thánh thiện nở nhẹ trên cánh môi mềm mại.
– Vy, cậu về rồi, tìm thấy cả dây chuyền à?
– Ừ, là do…
– Xin lỗi nhé, không tìm với cậu được. Tớ bất cẩn chạy vấp cầu thang trật mắt cá chân không đi nổi. Cậu không sao thì tốt rồi, tớ buồn ngủ. Ngủ nhé!
Harumi ngắt lời tôi rồi nói một mạch, cô bạn vẫn giữ nụ cười trên môi rồi nằm xuống ngủ thật.
“ừ, là do Hải Vũ tìm cho tớ đấy. Harumi không giận tớ chứ?”

Không khí thoáng qua ngột ngạt, bước chân ai kia đứng khựng lại không muốn bước đúng hơn không thể dịch chuyển, ánh mắt mơ màng nhìn về phía cô bạn quay mặt vào tường ngủ yên, màng nước mỏng manh đã bao quanh mắt.
Liệu giấc ngủ kia thật sự đã đến hay là một bức rèm đen tuyền mới dựng lên che đi những thứ không muốn phô ra ngoài?

——-
Mưa bóng mây?
Cơn mưa thật khó chịu, mưa đấy thôi và vẫn có nắng thậm chí cái oi bức của nắng còn hầm hập ngoài ngưỡng cửa kia kìa.

Những đứa con gái hại tôi, không xót một đứa nào một lúc bị hiệu trưởng đuổi học thậm chí còn gạch cả học bạ. Không hiểu vì cách nào, mặc dù hiệu trưởng không hỏi tôi ai là thủ phạm, đã tống cổ năm nữ sinh một đi không trở lại và rồi cái tên Ân Hoàng Khánh Vy nổi tiếng nhất năm của Thục Minh.
Những câu nói bóng gió tôi không hiểu đành cúi đầu bước đi trong im lặng. Nhưng điều bất ngờ chính là Tú Linh đã cách mặt tôi thật sự, nếu trước đây là thái độ quan tâm hời hợt còn bây giờ một ánh mắt cũng không thèm nhìn tôi. Nếu trước đây trừng mắt với những kẻ phá đám tôi thì bây giờ sách vở tôi bị họ lục tung Linh cũng không màng, còn hất cái nhìn khinh khỉnh. Thật sự tôi đã bị bỏ rơi.
Rốt cuộc ngày hôm ấy đã xảy ra chuyện gì nữa? Chuyện tệ hại tới mức tôi đã có suy nghĩ sao lúc ấy mình không thực sự chết đi?
Hóa ra họ nói chuyện với tôi, tỏ thái độ gần gũi cũng chỉ là tôi lọt vào top 50, lại hạ nhục Ánh Tuyết một lần. Vậy mới biết, phải chăng tôi đã sống quá đơn giản trước những bộ óc phức tạp chỉ sống để hạ nhục nhau?
Còn Tú Linh? Thực sự tôi cũng chỉ là thứ đồ chơi tạm bợ à?
– Vy, không nghe gì à? Điện thoại reo.
Anh Thiện nhắc nhở tôi mới thoát khỏi cái đống suy nghĩ phiền phức lười biếng nghe điện thoại, có là ba tôi cũng chẳng còn có thể vui nữa nhưng bên kia lại là giọng nói xa lạ
“Cô là Ân Hoàng Khánh Vy?”
– Dạ. ..Vâng, xin hỏi cô là ai?
“Tôi đợi cô tại tiệm trà XX, hãy tới đây “
Tiệm trà XX, nơi dành cho những bậc thượng lưu ngâm mình giải khuây, hẳn là một người thích yên tĩnh và biết cách hưởng thụ sự thành đạt nên mới chọn địa điểm này.
Bước qua cánh cửa kính rộng lớn, tôi ngơ ngác nhìn xung quanh cố tìm một cáng tay đang vẫy và suy nghĩ của tôi dập tắt hẳn khi nhận ra những người ở đây đều ăn mặc rất thượng lưu và chìm trong những thú vui tao nhã của họ, vài người nhàn nhã bên laptop thong thả gõ phím.
Nhìn người đàn ông đứng tuổi đang tiến về phía mình, linh cảm mách bảo người đó tìm tôi và hình như nếu trí nhớ của tôi tốt thì ông là Lâm quản gia mà Huy Anh từng gọi.
– Cô là Khánh Vy?
– Vâng, bác là người hẹn cháu?
– Đi theo tôi.
Người đàn ông ra lệnh, tôi bước theo, lối đi hành lang lát gạch men đen bóng tạo chiều sâu thật bí hiểm khi tôi dừng chân ngay sau người phụ nữ tóc hạt dẻ búi cao, khoác trên mình bộ đồ công sở, bắt chéo chân, tư thế quyền quý nhâm nhi tách cafe đen đặc sánh hương vị dễ say.
– Phu nhân. Tôi đã đưa cô Khánh Vy tới.
Người phụ nữ gật đầu chỉ tôi ghế ngồi đối diện, tôi bước tới liếc nhìn qua mới biết người phụ nữ này sở hữu một gương mặt trí thức, cặp kính đeo hờ trên sống mũi, nếp nhăn mờ quanh mắt được che đi bởi lớp trang điểm mỏng.
– Cháu chào cô, cháu chưa từng gặp cô bao giờ.
Người phụ nữ hình như chẳng để tâm nhàn nhã cất chất giọng nghiêm nghị
– Cô dùng gì cứ nói với ông Lâm.
– Dạ, nước ép thôi ạ.
Người đàn ông bước đi chưa đầy một phút sau đã quay lại với ly ép táo rồi đi ra. Người phụ nữ chậm rãi dùng cafe, từng cử chỉ, ánh mắt đều rất gọn mắt không dư thừa động tác nào đã thể hiện quá rõ gia uy của một người rất ngăn nắp và kĩ tính.
– Cô không biết tôi?
Giọng nói nghiêm nghị phả vào không gian phút chốc mang lại cho tôi những dự cảm rất xấu.
***
– Này, cô em dừng lại.
Một cánh tay túm áo tôi giật phắt lại. Tôi bực mình liếc nhìn tên điên nào giữa thanh thiên bạch nhật còn dở trò.
– Ân Hoàng Kháng Vy?
Tên này điên rồi, đang lúc tâm trạng tôi rất xấu còn chặn đường.
– Vừa trốn viện à?
– Này, đã hỏi nhau thì trả lời đi.
– Thấy tên đẹp quá à? Phải thì sao?
Tôi cao giọng, tên con trai cười cười ra ám hiệu gì đó tôi chưa kịp nhận ra thì đã bị ai đó phía sau bịt khăn vào miệng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN