(Xuyên không) Nam chính à tránh xa tôi ra. - Chap 4 Ý định
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


(Xuyên không) Nam chính à tránh xa tôi ra.


Chap 4 Ý định


Xin lỗi mọi người nha mình ấn nhầm thành đăng lên rồi nên chap 3 mới ngắn như vậy.
___________
Cô thấy hai người người cười nói rất vẻ nhưng cô có tỏ vẻ là mình không quan tâm.
” Cậu đến rồi à Lam Ngọc”
“Ukm”
Đó là giọng nói của một người bạn thân nhất với cô, Lục Hy Tuyết.
“Dạo này cậu với Mặc Lâm thế nào rồi?”
Câu hỏi này đột ngột quá làm cô bối rối.
“À.. ừ… thì… Vẫn vậy”
Hy Tuyết thấy Mặc Lâm đang đi cùng với Đan Đan làm cô hiểu tại sao Lam Ngọc nói như vậy.
_________________
Tiết thể dục…….
” Hôm nay chúng ta sẽ học đánh bóng chày” giọng của thầy thể dục.
“Lam Ngọc cậu vào đội mình nha” giọng nói của Mặc Lâm đang làm tan chảy trái tim của cô vậy. Lâu lắm rồi cậu mới nói với cô. Nhưng cô sẽ không đầu ý, cô sẽ thay đổi câu truyện. Theo như nguyên tác đầu nếu cô đồng ý thì sẽ làm nữ chính bị thương và Mặc Lâm sẽ bế cô ta theo kiểu công chúa vào phòng y tế. Cô không muốn như vậy chút nào.
Người thay cô chính là Tử Lam Phong anh nam phụ đáng thương. Một người hết lòng yêu nữ chính nhưng người cô ấy chọn lại là nam chính, người đó có số phận giống cô vậy.
Kết thúc tiết thể dục cô tưởng như đã ngăn chặn được viêc đó làm cô có ý tưởng trở thành nữ chính câu chuyên. Và cô đã lầm….
____________
” Ủa Lam Ngọc cô giáo bảo cậu xuống gặp cô lúc 8h15 mà hình như gấp lắm đó. Giờ đã là 8h14 rồi không đi nhanh đi.” Đó là tiếng của Hy Tuyết nhắc nhở cô.
Cô vội vàng gấp sách vở chạy xuống phòng giáo viên một cách nhanh nhất. Khi xuống cầu thang cô không cẩn thân va vào Đan Đan làm cô bị ngã vào Mặc Lâm chứng kiến. Anh đã bế Đan Đan vào phòng y tế ngay trước mắt cô. Cô đã cố nói cô nói không cố ý nhưng không nói ra lời. Nó làm đầu óc cô rối hết lên. Chẳng phải cô đã ngăn nó lại. Cô không thể thay đổi được ư. Vậy chẳng lẻ cô sẽ phải làm 1 nữ phụ đau khổ….. Hàng loạt câu hỏi trong đầu cô xuất hiện nó làm cô khóc những giọt nước mắt đầu tiên khi cô xuyên vào đây.
________________
Lấy lại tinh thần, cô đi vào phòng giáo viên và cô đã bị mắng, mắng vì đến muộn nhưng cô thấy thà bị mắng như vậy còn hơn là thấy cảnh tượng đó. Đi ra khỏi phòng giáo viên cô thấy Mặc Lâm đang dìu Đan Đan. Cô cố nuốt nước mắt chạy lại họ. Xin lỗi và dìu Đan Đan để Mặc Lâm không dìu Đan Đan nữa. Nhưng mà qua chuyện này khoảng cách giữa cô và anh ngày càng xa hơn, dường như cô không thể giảm khoảng cách đó.
_______________________
Tan học. Cô về nhà với một cái bộ dạng mệt mỏi. Để cặp sách lên bàn rồi nằm dài ra giường. Bỗng có một tin nhăn gửi đến điên thoại của cô từ Mặc Lâm.
(Đan Đan không cậu đừng trách bản thân mình.)
Cảm ơn cậu vì đưa Đan Đan vào phòng y tế.
(Không có gì việc lên làm mà.)
Mặc Lâm nè.
(Có chuyện này tớ muốn hỏi cậu.Nếu có một ngày, cậu thích một ai đó cậu sẽ làm gì.
(Tớ sẽ tỏ tình)
Nếu người đó từ chối từ sao.
(Thì tớ sẽ tiếp tục theo đuổi người đó. Mà sao cậu hỏi là vậy thích ai rồi sao.)
Ukm, tớ rất thích một người
(Ai vậy?)
Tớ nghĩ người đó đối sử tốt với tớ vì thích tớ nhưng tớ đã làm anh ấy đối xử tốt với mọi người. Nó làm tớ khó xử tớ không biết phải làm gì cả. Tớ sẽ tỏ tình với người đó vào người đó vào ngày mai.
(Mong người đó sẽ đồng ý.)
Cô nói như vậy vì mong muốn rằng cậu sẽ từ chối mình và cô sẽ không còn thứ tình cảm làm cô đau nữa.
____________________________
Cảm ơn mọi người ủng hộ truyện của mình.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN