(Xuyên không) Nam chính à tránh xa tôi ra. - Chap 8 Hôn ước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


(Xuyên không) Nam chính à tránh xa tôi ra.


Chap 8 Hôn ước


Tìm mãi trong sảnh nhưng không có, cô nhanh chóng ra ngoài. Tìm ở vườn. Nhưng cô đã gặp Mặc Hàn.
“Cô đi đâu vậy.”-Mặc Hàn vừa nắm lấy tay giữ cô lại.
“Tôi không có thời gian đâu làm ơn bỏ tây tôi ra đi.”-Cô vừa nói vừa gỡ tay Mặc Hàn ra chạy đi mất.
—————–
“Mặc Lâm à mình muốn biết cảm xúc của cậu. Mình thích cậu. Những việc cậu làm cho mình, mình rất cảm động. Hẹn hò với mình nha.”-Đan Đan.
“Mình không biết phải nói sao.”-Anh.
Đan Đan ôm lấy anh. Từ từ hôn lên môi anh.
—————–
<<<<<Tua về tý<<<<<<
“Tớ biết cậu thích Mặc Lâm. Hôm đó Mặc Lâm cũng nghe thấy rồi. Anh chọn Đan Đan.”-Mặc Hàn.
“Dù sao thì tôi cũng phải đi.”-Nói rồi cô dùng hết sức mình bỏ tay Mặc Hàn ra. Chạy hết tốc lực. Dù cô có bị ngã nhưng vẫn cố chạy.Nhưng không kịp. Sau khi băng bó viết thương, thay cho mình một bộ váy màu đỏ, trở lại bữa tiệc.
“Kính thưa quý vị con gái của tôi Âu Dương Lam Ngọc sẽ kết hôn với Mặc Lâm thiếu gia của tập đoàn Mặc Thị, mong mọi người chúc phúc.”-Mẹ của cô phát biểu.
Vì mải ngăn chặn làm cô quên mất rằng cô còn có hy vọng. Mặc Lâm nghe thấy liền không hiểu gì, bố mẹ không nói với anh về việc này.Lập tức anh đưa Đan Đan về còn anh đi tìm bố mẹ hỏi rõ.
——————-
“Mẹ chuyện này là sao?”-Anh.
“Chẳng phải dễ hiểu sao? Con với Lam Ngọc có hôn ước vậy thôi.!”- Mẹ của Anh.
“Vậy tại sao mẹ không nói với con.”-Anh.
“Chẳng phải ở bữa tiệc mẹ của Lam Ngọc nói rõ rồi thây.”-Mẹ anh
“Nhưng con chỉ coi cô ấy như em gái thôi và con thích Đan Đan.”-Anh
“Con không được phép thích cô gái đó. Nó chỉ là một đứa nghèo khổ sau này sẽ không giúp cho con người con cần bây giờ chính là Lam Ngọc. Mặc Lâm à nghe mẹ đi chỉ là con chưa biết được tình cảm của mình mà thôi.”-Mẹ anh.
Anh tức giận đập bàn một bàn một cái rồi đi ra khỏi nhà.
——————–
Cô biết rằng giờ này anh sẽ ra khỏi nhà và ngồi một mình suy nghĩ. Cô cầm ô đi ra khỏi nhà bật ô nên đi đến bên anh, che cho anh.
“Mười năm trươc chính cậu nói rằng sẽ bảo vệ tớ cả đời và dỗ tớ nín. Giờ sẽ là tớ bảo vệ cậu.”-Nói rồi cô mỉm cười với anh một cái.
“Lam Ngọc à…”-Anh định nói gì đó nhưng cô ngăn lại.
Cô biết anh định nói gì nhưng cô không muốn khóc trước mặt anh.Những việc cô có thể làm là an ủi anh. Nước mưa làm viết thương của cô chảy máu và nặng thêm nhưng cô cố chịu để có thể ở bên anh một lúc.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN