(Xuyên không) Nam chính à tránh xa tôi ra. - Chap 17 Ăn cắp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


(Xuyên không) Nam chính à tránh xa tôi ra.


Chap 17 Ăn cắp


Ngày thứ năm

Ánh nắng ấm áp từ ngoài chiếu xuyên qua lớp kính khiến Lam Ngọc tỉnh giấc. Cô vươn vai đem cơ bắp giãn ra một chút. Đột nhiên trên vai có gì đó nặng nặng rơi xuống.

Lam Ngọc quay ra sau nhặt nó lên, là một chiếc áo vest hiệu Armani có giá trị rất lớn.

Người có khả năng mua được nó chỉ có thể là người họ. Lâm Tổng hoặc Hàn Tổng.

“Chắc là anh ấy….Mặc Hàn.”
Lam Ngọc cười khổ. Làm sao có thể là Mặc Lâm được. Nếu là ngày xưa thì có khả năng. Nhưng bây giờ thì sao chứ?

Lúc anh hất nước vào mặt cô anh còn chẳng nhìn cô lấy một cái. Lúc nào cũng chỉ biết quan cái cô Linh Đan giả tạo đó.

Quả nhiên bây giờ chỉ còn có mỗi mình Mặc Hàn thôi. Lam Ngọc bỏ cái áo vào túi đem về giặt sạch rồi đem trả lại sau.

Lam Ngọc sắp sếp gọn gàng mọi thứ trên bàn rồi đi mua đồ ăn sáng.

“Cẩm Tú à cô thiết kế xong chưa sắp hết thời hạn rồi.” Một giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại.

“Yên tâm đi mình có mẫu thiết kế rồi.” Cẩm Tú vừa nói vừa nhìn sang bản thiết kế của cô ở bên cạnh miệng cười gian.

Nhìn mặt gian cực kì như đang âm mưu một kế hoạch vô cùng nhan hiểm.

(Au: Đọc đến đây mọi người cũng đoán được rồi đúng không?)

Cẩm Tú lấy điện thoại chụp từng tấm những trang phục mà cô thiết kế không sót một bộ nào.

Ngày thứ sáu.

Dù cô đã thiết kế từ ngày hôm qua rồi nhưng mà có một vào chỗ còn sai về họa tiết cần sửa. Chỉ cần xong nốt hôm nay là được.

Lam Ngọc bắt đầu tỉ mỉ vẽ những họa tiết hút hồn người xem. Chính cả cô cũng tự hào về mình. À nhầm tự hào về khả năng thiết kế của Lam Ngọc.

Ngày thứ bảy.

Cô vô cùng ngỡ ngàng khi trên bàn của Cẩm Tú có những bản thiết kế giống cô.

“Cẩm Tú sao cô lại ăn cắp ý tưởng của tôi”

“Ơ hay cái cô này. Ai ăn cắp của ai?”

“Tại sao bản thiết kế của cô lại giống tôi?”

“Mọi người lại đây. Lam Ngọc là người mới không thèm cố gắng mà lại đi ăn cắp ý tưởng này.”

Mọi người đều tin tưởng Cẩm Tú. Vì Cẩm Tú là người ở trong công ty lâu hơn nên chắc chắn sẽ không làm ra loại truyện này.
(Min: Đậu mé logic vl.)

Còn về phía Lam Ngọc vì cô mới vào công ty và có cái tin đồn vào đây không phải nhờ thực lực lên không một ai lên tiếng về phe cô.

Trong chốc lát cả văn phòng trở lên ồn ào giống như cái chợ từ lúc nào không biết chỉ toàn tiếng cái vã.

Lúc này Mặc Lâm đi vào” Có chuyện gì vậy?”

Cả văn phòng lập tức im lặng như chưa có chuyện gì xảy ra vậy không một ai lên tiếng đa phần vì sợ mất việc.

“Dạ thưa Lâm Tổng là Lam Ngọc ăn cắp ý tưởng của tôi.” Cẩm Tú chỉ tay về phía Lam Ngọc.

“Tôi không có.” Lam Ngọc lắc đầu nhìn anh.

Mặc Lâm bình tĩnh chậm rãi cầm hai tệp bản thao lên xem. Quả thật rất giống nhau.

Anh về phía Cẩm Tú chắc chắn là cô ta lấy cắp vì Mặc Lâm đã nhìn thấy bản thảo do Lam Ngọc làm rồi.

Anh sẽ nói Lam Ngọc vô tội và người ăn cắp bản thảo là Cẩm Tú ư? Không bao giờ.
(Au: Ác vl)

Tại sao? Bởi vì anh có chút hứng thú muốn xem xem Lam Ngọc làm thể nào để chứng minh mình trong sạch.

Và điều quan trọng nhất nếu cô không chứng minh được thì theo quy định của công ty sẽ bị đuổi việt. Như thế thì Linh Đan sẽ không ghen khi thấy vị hôn thê của anh.

Như thế chẳng phải quá tốt sao.

(Au: Trả lại cho tui Mặc Lâm ngày xưa. Thui Lam Ngọc về Mặc Hàn thương.)

“Hai người bản thảo vào phòng họp hội đồng để giải quyết chuyện này.” Nói rồi Mặc Lâm ung dung vào phòng hội đồng.

Ba mươi phút sau Lam Ngọc và Cẩm Tú bước vào. Trong đó có Mặc Lâm, Mặc Hàn và một số phó giám đốc khác.

“Hai người hãy nói về ý tưởng của hai người.” Mặc Lâm lên tiếng.

“Tôi lấy ý tưởng ở Tử Cấm Thành cho bộ trang phục.” Cẩm Tú đầy tự tin.

“Còn cô.”

“Tôi cũng giống vậy.”

“Như vậy đã rõ là Lam Ngọc lấy của Cấm Tú.”

“Khoan đã” Cô đi đến trước mặt anh.

“Đúng là giống nhau thật nhưng ở một số họa tiết lại khác. Cẩm Tú cô có biết ý nghĩa của cái hoa văn này không” Cô chỉ vào họa tiết trên một cái váy có vẽ một bông hoa.

“Cái đấy là tôi tùy ý vẽ một bông hoa trên TV thôi.”

“Đó là hoa Sơn Trà Trắng. Tôi thêm nó vào vì nó có ý nghĩa chờ đợi tình yêu trong vô vọng… giống như tôi vậy.” Khi nói giống như tôi vậy cô nhìn về phía anh.

Lam Ngọc biết cô yêu anh là sự ngu ngốc. Dù biết nhưng làm gì được. Con người không bao giờ kiểm soát được trái tim họ.

“Hai người đi ra ngoài chúng tôi sẽ bỏ phiếu.”

Mười phút sau mọi người đi ra. Bên trong chỉ còn Mặc Lâm và Mặc Hàn.

” Người ở lại là Lam Ngọc. Cẩm Tú cô đi thu dọn rồi cút đi.”

“May quá. Cảm ơn mọi người.”

Cô cúi chào rồi đi ra. Mặc Lâm cũng đứng lên chuẩn bị đi ra chỉnh sửa lại tranh phục.

“Đợi đã!” Mặc Hàn nắm lấy tay áo của Mặc Lâm.

___end___
Chap sau sẽ ra vào lúc 20h ngày kia nhoa. Mọi người cứ mài mòn dép đi.^-^

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN