Tôi Là Ai
Chương 63
Dạo gần đây, không đi làm, cả ngày Vân Phi ru rú trong nhà, đến tối thì lái xe ra ngoài dạo. Vân Phi thích không khí vào ban đêm, với bầu trời sao tuyệt đẹp.
Một hôm nọ, cũng là một đêm trong vô thức mà chạy, thấy đường nào là lạ là chạy vào, không may lại gặp chuyện.
Vào những con đường lạ, Vân Phi lại chạy với tốc độ rất chậm, để kịp ghi nhớ nó, nếu nó có gì thú vị, lần sau lại đến, nếu chẳng có gì thì chạy qua một lần rồi thôi.
Cô đang chạy rất bình thường bỗng dưng có một người nhảy vọt lên xe cô, còn đặt dao vào eo cô “Chạy mau, nếu không muốn chết.”
Người cô giật bắn lên vì quá bất ngờ, tay dùng ít sức bóp phanh.
Thấy xe có dấu hiệu đã chậm lại chậm hơn nữa, dao ngay eo Vân Phi dí sát vào hơn, giọng người phía sau cũng trở nên ầm thấp mà sát khí. “Đi mau lên.”
Đằng sau truyền tới tiếng xe moto, rất hùng hậu, ánh sáng đèn pha xe lấp ló rọi đến đây.
Mặc dù bị đe dọa nhưng Vân Phi vẫn bình tĩnh, quyết không đi là vì….. tên đằng sau quá nhẹ, lúc hắn nhảy lên xe cô, co còn không hề hay biết gì, con dao ngay eo cô lại không ngừng run rẩy, cô đoán chắc hắn ta không có gan để làm hại cô. Đằng sau lại nhiều người đuổi đến như vậy, nếu bây giờ cô giúp hắn, không phải rảnh rỗi mà đi kết oán với nhiều người sao?
Hắn ta thấy đe dọa Vân Phi cũng không hề hấn gì, đầu óc rối tung rối mù hơn, cả người đều run cầm cập vì sợ.
Đằng sau truyền đến những tiếng hét “Nhãi ranh, khôn hồn thì đứng lại. Đừng để tụi tao bắt được mày.” Khiến người đằng sau Vân Phi lại run kịch liệt hơn.
“Còn… còn không đi? Không… không sợ chết sao?” Hắn ta dùng giọng nói hoảng sợ đe dọa Vân Phi, khiến cô cảm thấy thật buồn cười.
“Người sợ chết là ngươi đó.” Vân Phi không nhịn được mà chế giễu.
“Phải. Phải. Phải. Tôi sợ chết. Đại tỷ à cứu tôi một mạng được không?” Thái độ thay đổi ba trăm sáu mươi độ khiến Vân Phi bị dọa sợ một phen.
“Cứu ngươi? Không phải ta lại gây thù với rất nhiều người sao?”
“Bọn họ vẫn chưa thấy mặt chị mà, đại tỷ. Làm ơn. Làm ơn đi.”
Tiếng hét đằng sau càng lúc càng to, tâm tình người ngồi sau cũng càng lúc càng khẩn trương.
“Đại tỷ. Đại tỷ à, làm ơn đi. Không thì em sẽ chết đó.”
Ánh đèn pha cũng dần sáng hơn, chói lọi một vùng.
“Đại tỷ. Em còn chị hai đang bệnh nặng. Xin tỷ đó.”
Hắn ta vừa giục Vân Phi, vừa quay đầu lại xem tình hình, lần này vừa quay lại thì ánh đèn pha chiếu thẳng vào mặt hắn.
“Nó kìa.” Một người hét lên.
Tiếng động cơ cho thấy chúng đang tăng tốc đi đến đây.
Tim hắn như sắp bung ra khỏi lòng ngực, hắn sợ đến phát khóc. Hắn quay lại
“Đại….”
Vân Phi rồ ga thật mạnh, chiếc xe bất chợt “móc đầu” như một con ngựa oai phong rồi chạy vụt đi.
“Tỷyyyyyyy.”
Quá bất ngờ khiến hắn hoảng sợ đến cực độ mà hét lên. May mà hắn bám chặt không thì cũng bị hất văng ra đằng sau rồi.
Chiếc xe phía trước vụt chạy đi, bọn người đằng sau cũng tăng tốc nhanh hơn.
Hôm nay, Vân Phi đang đánh cược với cuộc đời mình.
Thứ nhất là đang cứu một người không hề hay biết chạy trốn khỏi kẻ thù, mà chắc là sau hôm nay cũng sẽ trở thành kẻ thù của cô.
Thứ hai, cô đang chạy bán sống bán chết trên một con đường cô chưa hề đi qua một lần nào.
Song cô vẫn chạy, vẫn tiếp tục chạy.
Bây giờ cô hối hận có lẽ muộn hết nửa đời người rồi.
Con đường đó nó dẫn ra một con đường lớn hơn như lại hoang vu, Vân Phi chạy chậm lại, cứ tiếp tục chạy cô sợ mình chạy qua biên giới mất.
“Chạy hướng nào?”
“Hả?”
“Chạy hướng nào?” Vân Phi nói như hét lên.
“Không biết.” Người đằng sau cũng hét lại.
Chiếc xe bỗng phanh cực gấp, cả hai người đều chúi về phía trước rồi lại giật mạnh ra sau một cái.
Nghe câu trả lời của đối phương, đầu Vân Phi nổi lửa. Rốt cuộc mình đang làm chuyện hoang đường gì thế này?
“Cậu không biết phải đi đâu?” Vân Phi phừng phừng lửa giận quay lại hỏi người đằng sau.
Người đó dáng vóc chỉ là một thiếu niên, khuôn mặt còn rất non nớt, nước da lại trắng trẻo, Vân Phi không thể đoán ra người này có thể gây thù gì với đám người kia.
Cậu ta đang lo sợ cúi gầm mặt xuống, đôi hàng mi dài run run. Bỗng dưng Vân Phi nhớ lại cậu ta có nói chị gái cậu ta đang bệnh nặng lại cảm thấy yếu lòng.
Vân Phi liếc nhìn cậu ta, rồi quay ngoắc đi. “Bỏ đi. Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.”
“Nhà tôi ở….” chưa kịp nói dứt lời thì đằng trước ánh đèn pha chiếu đến chói mắt hai người. Đằng sau cũng có tiếng xe rất hùng hậu.
Chết rồi. Không ngờ bọn chúng lại chạy nhanh đến như vậy. Bị bao vây rồi.
Vân Phi nhìn đảo qua một vòng, địch cũng phải hơn hai mươi tên, chúng bao vây hai người bằng mười chiếc xe moto phân phối lớn.
Một tên trông rất bạm trợn hét lên “Nhãi con chạy đi đâu?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!