Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ - Quyển 1 - Chương 20: Cút cho ta!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ


Quyển 1 - Chương 20: Cút cho ta!



“Diệp Dung Hoa, ngươi ra đây cho ta.” Tiếng hét rống giận của Diệp Di Châu toàn bộ Hải Đường uyển đều nghe thấy hết.

Nghe khẩu khí này, nàng ta là tới tính sổ đây! Dung Hoa mỉm cười, hạ mi. Lê Hoa bên cạnh nhíu mày, rầu rỉ nói: “Tiểu thư, nô tỳ thấy Tứ tiểu thư hình như có chuyện.”

“Ta ra ngoài xem.” Dung Hoa lên tiếng cắt ngang Hoa Lê, có điều lời tuy nói vậy nhưng cả người vẫn không cử động, ngồi trên ghế nhàn nhã uống trà.

“Diệp Dung Hoa, ra đây! Sao thế? Sợ hả? Không dám ra đây ư?” Diệp Di Châu đứng trong sân viện nổi giận đùng đùng mắng người trong phòng, sau đó hất cằm nhìn đám người Thạch ma ma, “Chủ tử các ngươi đâu? Thạch ma ma, ngươi vào kêu nó ra đây cho ta.”

Tuy trong lòng không tình nguyện nhưng Thạch ma ma vẫn cung kính đáp: “Tứ tiểu thư xin bình tĩnh, lão nô đi mời tiểu thư ngay.”

“Mau kêu nó ra đây cho ta!” Diệp Di Châu mắng.

Hai người Phương Chi và Phương Diệp vừa được điều tới trong lòng vô cùng sốt ruột nhưng không dám mở miệng khuyên nhủ.

Thạch ma ma bất đắc dĩ đi tới thư phòng, thấy Dung Hoa nhàn nhã uống trà, trong lòng không khỏi sửng sốt, uốn gối đứng cạnh một bên.

Đợi cả nửa ngày không thấy Dung Hoa bước ra, lửa giận trong lòng Diệp Di Châu mỗi lúc một lớn: “Diệp Dung Hoa, ngươi ra đây cho bổn tiểu thư? Sao hả? Không dám? Sợ ta sao?”

Nghe giọng nói của Diệp Di Châu đã khàn khàn, Dung Hoa mới buông chén trà xuống, đứng lên: “Đi thôi, ra ngoài xem thử.”

“Thì ra là Tứ tỷ tỷ, gào hét như vậy làm muội tưởng bà điên nào trên đường chạy vào Diệp gia.” Dung Hoa đứng ngay cửa phòng, cười cười nhìn Diệp Di Châu.

“Rốt cuộc cũng chịu ra đây… Ta muốn nói với ngươi…” Phản ứng của Diệp Di Châu đột nhiên thay đổi, “Ngươi mắng ta?”

“Muội mắng tỷ khi nào?” Dung Hoa hỏi lại, sau đó ngước mắt nhìn mặt trời đã ngả về tây, “Tứ tỷ tỷ tới đây sao không vào trong? Tuy mặt trời đã sắp xuống núi, nhưng đừng ngoài này thật không tốt.”

Diệp Di Châu theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời, sau đó phẫn nộ nhìn Diệp Dung Hoa: “Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi nói ta là bà điên, còn mắng ta là con đàn bà đanh đá ngoài đường hay sao?”

Nụ cười của Dung Hoa mang theo trào phúng: “Tứ tỷ tỷ, nếu có người gào thét trong viện của tỷ như vậy, chẳng lẽ tỷ cho rằng người nọ là tiểu thư khuê các sao?”

“Ngươi…” Diệp Di Châu tức giận tới hộc máu, duỗi tay chỉ thẳng vào khuôn mặt của Diệp Dung Hoa.

Dung Hoa chỉ khẽ cười nhìn nữ tử đối diện.

Diệp Di Châu định phất áo rời đi, nhưng nhớ tới mục đích tới Hải Đường uyển tính sổ, nàng ta liền trừng to hai mắt, chất vấn: “Hôm đó ngươi nói gì với mẫu thân ta hả?”

“Hôm đó?”

“Chính là cái ngày đi Tướng Quốc tự, sau khi trở về ngươi đã nói với mẫu thân cái gì?”

“Chuyện liên quan tới ta, ta bắt buộc phải biết.”

Dung Hoa lạnh giọng: “Tỷ là gì của ta? Là trưởng bối sao? Thật buồn cười, ta nói gì với ai còn phải bẩm báo với tỷ hả? Diệp Di Châu, đừng nghĩ ta gọi tỷ một tiếng Tứ tỷ tỷ mà tỷ cho rằng có thể khoa tay mua chân với ta.”

“Diệp Dung Hoa, ngươi đừng giảo biện. Nếu không phải ngươi nói gì với mẫu thân, Phương Tuyến và Phương Lan sao có thể biến mất ngay trong đêm đó?”

“Buồn cười, nha đầu bên người xảy ra chuyện tỷ chạy tới tìm ta làm gì?” Dung Hoa cười lạnh.

“Hôm đó sau khi ngươi đi gặp mẫu thân, mẫu thân kêu bọn họ đi hỏi chuyện, sau đó liền biến mất. Diệp Dung Hoa, nếu ngươi không phải nói gì đó, bằng không mẫu thân sao có thể vô duyên vô cớ kêu bọn họ đi hả?” Diệp Di Châu đi lên vài bước, chỉ tay vào thẳng mặt nàng.

“Cho nên, tỷ cho rằng ta hại bọn họ?”

“Nếu không phải ngươi, chẳng lẽ còn có người khác?” Hai mắt Diệp Di Châu như sắp phun ra lửa, hai nha đầu bên cạnh đột nhiên không thấy tăm hơi, nàng có điều tra thế nào cũng không ra kết quả, chỉ biết hôm đó Diệp Dung Hoa vào phòng gặp mẫu thân, cụ thể nói cái gì thì nàng không biết, nhưng nàng khẳng định sau khi Dung Hoa đi rồi, mẫu thân mới kêu Phương Tuyết và Phương Lan đi hỏi chuyện, sau đó hai người liền biến mất.

Không phải nàng, thì còn ai vào đây?

Hai nha đầu theo nàng nhiều năm, cho dù có đột nhiên đổi sang người khác cũng không có gì phải làm lớn, nhưng sự tình liên quan tới Diệp Dung Hoa, Diệp Di Châu không nuốt được cơn giận này.

“Tỷ thật sự muốn biết sao?” Ánh mắt Dung Hoa lóe lên ý cười.

Mẫu thân nhanh tay xử lý hai nha đầu bên cạnh, một chút tiếng động cũng không để lộ, trong đó nhất định là… Trái tim Diệp Di Châu nhảy giận lên, vẫn trừng mắt nhìn chằm chằm Dung Hoa: “Ta mặc kệ hôm đó ngươi nói cái gì, nhưng Diệp Dung Hoa, ngươi vì sao phải nghị luận sau lưng ta hả? Ngươi dựa vào cái gì mà xử lý hai nha đầu cạnh ta? Đó là người của ta, ngươi dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hả?”

“Bọn họ là do đại bá mẫu xử trí.” Dung Hoa nhẹ nhàng sửa lại lời cho nàng ta.

“Là ngươi, nếu không phải ngươi nói bậy, bọn họ sao có thể xảy ra chuyện? Là ngươi hãm hại bọn họ.” Nói xong, Diệp Di Châu đưa tay muốn đánh Diệp Dung Hoa.

Dung Hoa nhanh chóng né sang một bên, duỗi tay tát cho nàng ta một cái: “Diệp Di Châu, ngươi có muốn điên thì về phòng nổi điên đi.”

“Tiểu thư!” Phương Chi và Phương Diệp cùng lên tiếng.

Diệp Di Châu bị đánh tới ngơ ra, qua nửa ngày mới hoàn hồn. Nàng ta che mặt, giọng nói the thé: “Ngươi dám đánh ta? Diệp Dung Hoa, ngươi dám đánh ta?” Nàng là đích nữ của đại phòng Diệp gia, từ nhỏ được phụ mẫu huynh trưởng nâng niu trong tay, lớn như vậy chưa từng bị người khác động tay.

Dung Hoa lạnh lùng nhìn nàng: “Là ngươi động tay trước, chẳng lẽ ta không thể đánh trả sao?”

“Diệp Dung Hoa, nha đầu chết tiệt này! Ngươi ăn của nhà ta, sống trong nhà ta, mặc đồ của nhà ta, ngươi còn dám đánh ta, ngươi còn dám đánh ta, ngươi không biết xấu hổ sao?” Diệp Di Châu hất tay Phương Chi và Phương Diệp, trừng mắt nhìn Dung Hoa như muốn ăn thịt người.

“Ta ăn của nhà ngươi, sống trong nhà ngươi, mặc đồ của nhà ngươi sao?” Dung Hoa nhíu mày.

“Chẳng lẽ không phải? Ngay cả mẫu thân thân sinh cũng không cần ngươi, mấy năm nay đồ ngươi ăn, mặc, dùng ở đều của nhà ta!” Hai mắt Diệp Di Châu đỏ ngầu, “Ngươi dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi.”

Diệp Di Châu đưa tay chuẩn bị đánh nàng.

Dung Hoa nắm lấy cổ tay nàng ta: “Cút, lập tức cút khỏi Hải Đường uyển cho ta!” Nói xong nàng liền đẩy nàng ta té ngã.

Phương Chi và Phương Diệp vội vàng đỡ lấy nàng ta.

Nhìn gương mặt lạnh băng của Dung Hoa, Diệp Di Châu run sợ, xoay người gào thét ra ngoài: “Tổ mẫu, mẫu thân, con sắp bị đánh chết rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN