Người Tình Trí Mạng - Chương 34: Chửi nhiều thành nghiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Người Tình Trí Mạng


Chương 34: Chửi nhiều thành nghiện



Vừa vừa phai phải thôi. Chửi nhiều riết thành nghiện phải không?

Cú ngã này của Tưởng Ly không hề nhẹ, lúc bò dậy, cô phát hiện xương mắt cá chân đau vô cùng. Nhưng đi vào rừng núi, mất hành lý cũng đồng nghĩa với việc mất mạng. Cô không buồn suy nghĩ, lập tức đứng dậy điên cuồng đuổi theo.

Đám khỉ đó tản đi rất nhanh, thân hình lại nhỏ gọn, nên chỉ thoáng một cái đã không thấy bóng dáng chúng đâu.

Con hắc tinh tinh giật ba lô của cô thì rất dễ nhận ra, nó len vào phía nào, các cành cây ngọn cỏ ở phía đó lại rung lắc dữ dội. Tưởng Ly không dám buông thả dù chỉ nửa phút. Cô dốc hết sức bình sinh để đuổi. Ở những nơi như thế này, con người bỗng dưng trở thành loài bé nhỏ nhất, đã không còn là loài sinh vật đứng đầu trong chuỗi thức ăn nữa.

Rất nhanh, các tán cây trên đỉnh đầu không ngừng xôn xao.

Khi Tưởng Ly đuổi tới nơi, con tinh tinh đó đã ngồi vắt vẻo trên cành cây, vuốt trước cắp chiếc ba lô của cô, đang cho nó đung đưa trên không trung.

Lục Đông Thâm, cụ nhà anh!

Cô lại lẩm bẩm một câu bên khóe miệng sau đó gào lên với con tinh tinh: “Mày tưởng mày là King Kong hả? Cái đống to thù lù như mày đi ức hiếp một người bé nhỏ thì sao đáng mặt bản lĩnh? Có giỏi thì mày xuống đây, tao với mày tay bo!”.

Con tinh tinh bỗng dừng đung đưa, nhìn Tưởng Ly chằm chằm.

Da đầu Tưởng Ly tê rần lên, bị một con vật khổng lồ như nó nhìn không chớp mắt chẳng phải trải nghiệm gì tốt đẹp. Từ nhỏ cô đã không thích loài động vật như tinh tinh, trông thì giống động vật, thực chất lại mang trí tuệ của loài người. Giống như con hắc tinh tinh trước mặt vậy, nhìn kiểu gì cũng giống một người đang khoác lên mình bộ da tinh tinh.

“À… câu mời gọi đấu nhau này tao chỉ có ý vậy thôi. Mày trả ba lô cho tao đi, muốn ăn gì tùy ý mày. Tao nghĩ mày lớn ngần này chắc cũng chưa được ăn thịt hun khói bao giờ phải không? Tao thái cho mày ăn.”

Con tinh tinh vẫn cứ nhìn cô mãi, phải hơn nửa phút sau, nó mới bất ngờ chồm dậy, gào thét inh ỏi với vẻ hưng phấn trên cây.

“Ấy mày…” Cô vừa dứt lời thì bỗng cảm thấy bầu không khí có phần kỳ lạ. Xung quanh vốn dĩ chỉ có mùi cây cỏ, chợt xuất hiện một mùi thơm thoang thoảng đâu đây.

Cô nghĩ bụng có chuyện chẳng lành, vừa quay đầu đã nhìn thấy một tảng thực vật dạng dây leo đen sì áp sát mình, tốc độ của nó khủng khiếp như một cơn sóng ngầm bất ngờ dội tới. Cô co cẳng chạy nhưng chưa chạy được mấy bước, mắt cá chân đã bị dây leo quấn chặt. Chỉ một lần dùng sức của nó, cô đã hoàn toàn trở lại “nguyên hình”.

Tất cả xảy ra quá nhanh.

Đám dây leo chằng chịt rối rắm đó quấn lấy cánh tay, cẳng chân của cô. Cô càng giãy giụa sẽ chỉ càng bị siết chặt hơn. Trong giây phút này, Tưởng Ly mới nhìn rõ được loại thực vật ấy, thì ra lá đen cành đen, ngay cả loài hoa nhỏ mọc ra giữa cành lá cũng màu đen nốt, chẳng trách thoạt nhìn hệt như một lớp sóng đen ngòm.

Cô bị quấn đến không thở nổi. Đừng tưởng những cây dây leo này mỏng mảnh, nhưng nó có rất nhiều “cẳng chân, cẳng tay”, đủ để siết chết một người còn đang sống sờ sờ.

Cô lại ngẩng đầu lên nhìn con tinh tinh kia. Nó đã ngừng nhảy nhót điên cuồng, treo ba lô của cô lên một nhánh cây, sau đó đứng đập đập hai cánh tay, sung sướng kêu gào nhìn cô, có vẻ thỏa chí khi cô lâm nạn lắm.

Giây phút này Tưởng Ly mới chợt hiểu ra vì sao đang chạy nó bỗng dừng lại, chắc chắn là nó muốn dụ cô vào vùng nguy hiểm.

Cô nghiến răng ken két, ai cũng nói lòng người hiểm ác, xem ra đến loài vật này cũng đâu đáng tin.

Sau một hồi hưng phấn, con tinh tinh không màng tới cô nữa, quay ngoắt mông, gào rít rời đi.

Trong rừng sâu, dưới tầng tầng lớp lớp dây leo, cô bị một con tinh tinh hãm hại, đứng im không thể nhúc nhích như đã chết. Ba lô của cô thì lơ lửng trên cao, cô chỉ có thể đứng nhìn mà không thể với tới.

Chết tiệt!

Lâm Khách Lầu đã bị người ta đập nát, một vài anh em bị thương, trong đó có một người bị thương khá trầm trọng, gân tay suýt chút nữa bị người ta cứa đứt. Tề Cương sợ người đó nguy kịch nên đã gọi xe cấp cứu trước rồi mới chạy đến thông báo cho Đàm Diệu Minh. Thế nên khi Đàm Diệu Minh kịp tới nơi, chỉ còn nhìn thấy khung cảnh hoang tàn đổ nát và những vũng máu dưới sàn nhà.

Đám gây rối không rõ lai lịch.

Nghe người phục vụ trong Lâm Khách Lầu kể lại rằng, trước đó xuất hiện một tốp khách, muốn gọi loại trà ngon nhất trong quán. Kết quả khi trà được bưng lên, một người trong số chúng lên tiếng chê bai trà không ngon, kiên quyết cho rằng quán bán loại trà không đủ chất lượng. Trong quán trà có thuộc hạ của Đàm Diệu Minh, là những người chuyên bảo vệ cho quán. Thấy đám khách kia cứ đẩy qua đẩy lại người phục vụ, họ bèn tiến tới ngăn cản, kết quả hai bên xông vào đánh nhau.

Đối phương dùng dao, vừa nhìn đã biết không phải phường lương thiện.

Có máu, là sẽ có cảnh sát.

Đàm Diệu Minh vừa đặt chân vào thì cảnh sát cũng tới liền sau đó. Có điều đám người kia sau khi gây chuyện của chạy mất dạng, kiểu gây rối này không đơn giản như mấy tay anh chị đánh đấm trên giang hồ. Cảnh sát thực hiện việc lấy lời khai những người có liên quan, rồi khám nghiệm hiện trường một lượt, lại hỏi thăm xem gần đây có kết thù kết oán với ai không…

Đàm Diệu Minh không giấu giếm cảnh sát chuyện gì, chỉ một lòng nhớ tới mấy anh em đã vào bệnh viện thế nên cả quá trình lấy lời khai, Tề Cương đều trả lời thay anh.

Nhưng chuyện ở Lâm Khách Lầu chỉ vừa được dẹp yên, Tề Cương lại gọi điện thoại đến, sau đó nói với Đàm Diệu Minh bằng nét mặt nặng nề: Cả các quán bar, vũ trường và nhà hàng cũng đều gặp chuyện.

Lần này không phải là bị ai đập phá địa bàn mà là kinh động tới đội chống tệ nạn xã hội của Phòng thanh tra và Cục thuế.

Đàm Diệu Minh bị người ta tố cáo vài tội danh trong đó có: hối lộ, trốn thuế và các địa bàn hoạt động có dính líu tới mại dâm. Rất nhiều địa bàn của Đàm Diệu Minh bỗng chốc như nổi lửa, không sao phân thân hết được.

Nhưng đối với anh, những chuyện này đều là chuyện thường suốt mấy năm nay. Làm ngành nghề này, có thể leo lên được vị trí như vậy buộc phải đắc tội với một số người.

Cũng may, những người làm mảng này anh đều quen biết, có thể nói đỡ vài câu. Mọi người cũng coi như nể mặt anh vài phần. Cuối cùng, người của Cục thuế nói cho anh biết sự thật: “Mấy năm nay, anh thế nào chúng tôi đều đã kiểm tra rõ ràng, cũng hiểu rằng một lão hồ ly như anh chúng tôi chẳng thể tìm ra được chứng cứ gì. Nhưng lần này kiểu gì thì kiểu, vẫn phải theo trình tự mà tạm giữ anh vài hôm. Tôi cũng nhắc nhở anh luôn, sao lại đúng vào lúc này bị đám người đó tố cáo chứ? Chẳng phải vì đợt tuyển chọn cho vị trí trưởng thương hội sắp đến sao. Tự anh phải có chuẩn bị đi”.

Đàm Diệu Minh hiểu quá rõ, không cần được nhắc nhở anh cũng biết chuyện này rốt cuộc là thế nào. Không phải ai sống trong giang hồ cũng là những người biết nói nghĩa khí, vì chức tước, có chiêu trò gì họ không giở ra được?

Anh lập tức dặn Tề Cương tiếp đãi họ cẩn thận, còn mình thì ngoan ngoãn làm một công dân gương mẫu, tiếp nhận điều tra.

Bản thân lo lắng cũng chẳng ích gì, dù có cử người đi họ cũng chưa chắc đã tìm ra được Tưởng Ly.

Dù trong lòng như lửa đốt, anh đành phải để nó cháy mà thôi…

Phía bên núi Kỳ Thần lại là một tình huống khác.

Tưởng Ly đã bị mắc kẹt tại chỗ này nhiều tiếng đồng hồ rồi. Ánh nắng đã bắt đầu ngả dần về Tây. Cô cũng dần dần thấy tuyệt vọng. Nếu cô không thể thoát khỏi đây trước khi hoàng hôn buông xuống thì cuối cùng sẽ chỉ có hai kết cục. Một là sẽ bị đám côn trùng độc hoặc dã thú đi kiếm mồi vào ban đêm gặm chết. Hai là, cứ bị mắc lại đây mãi, khát quá mà chết.

Dù suy nghĩ thế nào, tướng chết cũng cực kỳ khó coi. Việc này đối với một cô gái cực kỳ để ý tới diện mạo và lại cực kỳ yêu cái đẹp như cô đích thực là một đả kích trí mạng.

Cổ tay, cánh tay, cẳng chân… tất cả những nơi bị trói chặt đều đã rỉ máu. Đây là kết quả sau nhiều giờ ra sức giãy giụa của cô. Đám dây leo như từng chiếc vòi khỏe siết chặt cô. Cô đang nghĩ, có lẽ cô còn có một kiểu chết thứ ba, đó chính là huyết mạch khắp người không thông suốt, phù nề mà chết.

Tưởng Ly càng nghĩ càng cảm thấy chuyến đi này thật không xứng đáng. Một người bình thường trèo lên núi Kỳ Thần là hết sức nguy hiểm, chẳng lẽ với cô, hệ số nguy hiểm lại thấp đi được vài phần? Suốt dọc đường mấy ngày qua, đã đi được đến đây rồi, kết quả cuối cùng vẫn là chết, thật phiền lòng. Sớm biết thế này, cô thà bị loài cây biến thái kia giết chết ngay khi vừa lên núi cho xong. Chí ít thì nó sẽ gặm không còn vụn xương nào. Cũng dễ coi hơn khi chết người sưng lên như con heo vậy.

Lục Đông Thâm, cụ nhà anh!

Cô phẫn nộ chửi rủa mấy câu trong lòng, cuối cùng thẳng thừng ngửa cổ lên trời mà chửi: “Lục Đông Thâm, cụ nhà anh! Cụ nhà anh, Lục Đông Thâm! Lục Đông Thâm…”.

“Vừa vừa phai phải thôi.” Một giọng nói vang lên ngay gần đó: “Chửi nhiều riết thành nghiện phải không?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN