Năm ấy chúng ta lỡ hẹn - Chương 5. Mất tín vật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
175


Năm ấy chúng ta lỡ hẹn


Chương 5. Mất tín vật


Những đứa còn lại trong lớp khẽ lắc đầu thở dài, thấy tội nghiệp cho hai bạn nhỏ lớp mình…đúng là chán sống rồi nên mới dám kiếm chuyện với thầy giáo lạnh lùng kiêu ngạo nhất trường- Đới Hàn Phong đồng thời cũng là anh họ của Đới Thiên Sơn, cũng là người của một trong tứ đại gia tộc lớn nhất Hoa Đô này.
Mộ Tuyết Vi lên tiếng giải thích giùm hai bạn trong lớp của mình: “Thầy ơi, hai bạn Quang Anh và Dĩnh Nhiên không biết là thầy, hai bạn không cố ý vô lễ với thầy đâu, thầy bỏ qua cho hai bạn nha thầy”.
Nghe đến chữ “ thầy” Hứa Quang Anh và Tiêu Dĩnh Nhiên cùng quay đầu lại và giật mình khi thấy vẻ mặt lạnh như tảng băng từ bắc cực trôi dạc đến đây, nhất thời hai bạn nhỏ không thể nói nên lời.
Giọng nói lạnh lùng của Đới Hàn Phong vang lên: “Tất cả ổn định vị trí ngay cho tôi, còn Quang Anh và Dĩnh Nhiên ra ngoài quỳ tàu bay hết tiết”.
Nam Nhất ôm bụng mà cười:” “Này nhé cho hết cái tội đánh nhau trong lớp…còn dám chửi thầy giáo hahaha”.
Đới Hàn Phong nhìn xuống thấy Nam Nhất cười vui vẻ liền hỏi: ” Nam Nhất em có chuyện gì mà vui dữ vậy?”.
Nam Nhất vui quá hóa đần nên đáp: ” Dạ em thấy Quang Anh và Dĩnh Nhiên quỳ tàu bay vui quá nên cười ạ”.
Đới Hàn Phong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi lên tiếng: ” Thế em…ra ngoài QUỲ TÀU BAY chung với hai bạn ấy luôn đi”.
Tất cả học sinh trong lớp rất muốn cười nhưng phải kìm nén lại chứ nếu không lại bị phạt giống Nam Nhất thì khổ.
Bạn Nam Nhất nào đó ai oán bước từng bước nặng nề ra ngoài hành lang để chịu hình phạt của “tảng băng” Đới Hàn Phong.
Hứa Quang Anh phì cười thõa mãn trêu chọc Nam Nhất: ” Cho hết cái tội cười trên nỗi đau của người khác hahaha”.
Tiêu Dĩnh Nhiên cũng tỏ vẻ hài lòng: ” Đáng lắm mà hahaha cho hết cười tụi này”.
Nam Nhất đau khổ lên tiếng: “Tôi cũng bị phạt chung với mấy người rồi còn gì…nếu biết trước vậy tôi đã không chọc ghẹo “ tảng băng” kia rồi”.
Thấy mấy đứa học trò bị phạt còn tâm trạng tán dốc Đới Hàn Phong liền nói vọng ra: ” Các em vẫn còn tâm trạng vui vẻ như thế hay là tôi cho mỗi đứa nâng thêm một cái ghế nhé”.
Ba bạn nhỏ nào đó cùng đồng thanh hô lên: ” Dạ không cần đâu thầy”.
Đới Hàn Phong là giáo viên dạy hóa mấy tháng trước mới hoàn thành khóa học tiến sĩ ở nước ngoài trở về, do gia cảnh xuất thân, học thức và vẻ điển trai nên anh luôn được các nữ sinh trong trường theo đuổi nhưng ngặt nỗi lúc nào Đới Hàn Phong cũng lạnh lùng chẳng khác gì ngọn núi băng ngàn năm nên được học sinh ưu ái tặng cho một cái biệt danh gọi là “ tảng băng “ luôn.
Thầy giáo điển trai đưa mắt nhìn quanh lớp rồi bất chợt ánh mắt dừng lại ở chỗ ngồi của Vân Tường.
Thấy thầy cứ nhìn xuống chỗ của Vân Tường nên lớp trưởng Mộ Tuyết Vi đứng lên giới thiệu bạn học mới: ” Thưa thầy hôm nay lớp em có bạn mới nhập học tên là Vân Tường ạ”.
Đới Hàn Phong khẽ gật đầu: ” Thầy biết rồi em ngồi xuống đi”.
Mộ Tuyết Vi lễ phép gật đầu: ” Dạ thưa thầy”.
Đới Hàn Phong bước xuống chỗ của Vân Tường rồi lên tiếng hỏi: “Em là học sinh mới???”.
Vân Tường đứng dậy nói chuyện với thầy, cô cúi đầu tỏ vẻ lễ phép: ” Dạ em chào thầy…tên em là Vân Tường vừa mới chuyển trường và được sắp xếp vào lớp này, sau này mong thầy chỉ bảo thêm ạ”.
“ Chúng ta đã gặp nhau trước đó chưa nhỉ?”.
Vân Tường khẽ cười: ” Thầy thật khéo đùa hôm nay là ngày đầu tiên em nhập học cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thầy sao em có thể gặp thầy trước đó được”.
“ Uh thôi em ngồi xuống đi”, Đới Hàn Phong nói rồi quay lưng đi về phía bục giảng.
Tuy là không truy hỏi thêm nhưng trong lòng của Đới Hàn Phong vẫn còn một mối nghi hoặc lớn, lúc anh học tiến sĩ ở nước M có một cô nhóc chỉ mới 17 tuổi đã làm luận văn tiến sĩ cùng khóa với anh lại còn đạt điểm số cao nhất trở thành thủ khoa của khóa đó trong khi anh lại chỉ lấy được á khoa nên không cam lòng, cô nhóc đó với học sinh mới này lại giống nhau y như đúc nên khiến cho Đới Hàn Phong dâng lên một nỗi nghi hoặc trong lòng.
Dù anh không nói ra nhưng chắc chắn sẽ điều tra làm cho ra lẽ vụ này mới được.
Lúc đi tắm, Đới Thiên Sơn mới phát hiện ra sợi dây chuyền có mặt hình chim ưng không còn trên cổ của mình nữa nên nhất thời hoảng loạn lật tung cả căn phòng lên để tìm kiếm nhưng vẫn không có.
Tâm mi của Đới Thiên Sơn cau chặt lại đến nỗi muốn dính vào nhau luôn, cậu lẩm bẩm: ” Rõ ràng sáng nay lúc thay đồ vẫn còn cơ mà sao giờ lại mất rồi”.
Đới Thiên Sơn chạy ra khỏi phòng đứng trên tầng lửng hỏi vọng xuống các gia nhân trong nhà: ” Mọi người có thấy sợi dây chuyền mặt chim ưng tôi hay đeo đâu không hả?”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi khẽ lắc đầu đáp: ” Dạ thưa thiếu gia không có”.
Tâm trạng của Đới Thiên Sơn thoáng cái vỡ vụn ra, cậu hy vọng là rơi ở nhà như vậy còn có cơ may tìm lại được nhưng giờ thì không ai nhìn thấy hết.
Mẹ của Đới Thiên Sơn là Phương Uyển Chi nghe cậu hỏi mọi người thì đi xuống lầu rồi hỏi: ” Có chuyện gì mà trông sắc mặt con không được vui vậy hả Thiên Sơn???”.
Đới Thiên Sơn buồn bã đáp: “ Thưa mẹ con lỡ làm mất sợi dây chuyền mặt chim ưng rồi”.
Phương Uyển Chi liền thở phào nhẹ nhõm: ” Trời mẹ cứ tưởng chuyện gì to tát lắm chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà, mẹ sẽ mua lại cho con sợi khác hoặc là đặt làm lại cái mới cũng được mà”.
Đới Thiên Sơn nghe mẹ mình nói như vậy thì trở nên bực dọc: ” Mẹ chẳng hiểu gì hết, sợi dây chuyền đó là tín vật rất quan trọng không phải cứ làm một cái y hệt như thế là xong đâu, con ra ngoài tìm đây”.
Phương Uyển Chi cau mày gọi với theo: ” Thiên Sơn…Thiên Sơn” nhưng quý tử nhà mình vẫn cứng đầu bỏ đi không thèm quay lại.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN