Phụ nữ vạn người mê - Chương 23: Hạnh phúc muộn màng(kết)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
238


Phụ nữ vạn người mê


Chương 23: Hạnh phúc muộn màng(kết)


Mười lăm phút sau, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rất mạnh, đến mức như muốn vỡ nát. Cô sợ hãi chạy thật nhanh ra mở cửa, nhìn người đàn ông đứng trước mặt thở dốc, bộ pyjamas còn nguyên trên người. Cô không nhìn mà trở vào nhà, để mặc anh đứng trước cửa.

Đột nhiên một cánh tay đàn ông vòng qua eo cô từ đằng sau, ôm chặt lấy cô, rúc đầu vào cổ cô từ đằng sau.

“Tại sao lại tắt máy? Tại sao không nghe máy của tôi? Đồ ngốc, em ghen à?”

Cô im lặng không đáp, cô lấy tư cách gì để ghen, lấy tư cách gì để nói rằng: “Phải, tôi ghen đấy, tôi đang ghen đấy!”

“Đấy là em gái tôi!”, anh lên tiếng giải thích.

Cô như được đổ một ly nước vào cổ họng trong khi đang khát đến không nói thành lời. Tại sao cô chưa từng nghe anh nói đến việc anh có em gái?

“Là em chưa từng để ý đến tôi nên tôi có kể rồi em cũng không nhớ!”, anh nói như rất ấm ức.

Cô để mặc cho anh ôm như thế, không gạt ra, không hờn giận. Vì cô thật sự yêu người đàn ông này, người đàn ông khiến cho cô quên đi tổn thương, người đàn ông khiến cô có tự tin yêu lại một lần nữa, người đàn ông cho cô cảm giác cô xứng đáng được yêu thương.

“Em yêu anh!” Cô nói rất rõ ràng, từng từ rất rõ.

Cô cảm nhận được bàn tay đang ôm mình cứng đờ, anh định buông ta ra thì cô nắm chặt lại.

“Đừng cử động, nếu không, em sẽ không có dũng khí để nói.”

Anh ngoan ngoãn ôm chặt cô như thế, im lặng nghe cô nói.

“Không phải không yêu anh, là em cho rằng em không xứng với anh, là em cho rằng anh xứng đáng có được một người hơn em. Khuyết điểm của em chính là đã có một đời chồng, có một đứa con trai, em cho rằng em và anh không thích hợp. Nhưng em thật sự muốn một lần ích kỷ, chỉ một lần ích kỷ nói rằng em yêu anh.”

Anh buông tay xoay người cô lại, hôn lên môi cô, từ nhẹ nhàng đến cưỡng đoạt, từ ngọt ngào đến mê đắm. Hai người như điên loạn ôm lấy nhau, nụ hôn như giãi bày hết mọi đau khổ hơn một năm qua, như đền đáp những cố gắng của anh.

Sẽ có lúc chúng ta gặp một người, chỉ cần gặp được người ấy tự nhiên bản thân sẽ quên đi hết mọi đau khổ trong suốt thời gian dài.

“Gặp được em là may mắn của anh, đừng cho rằng mình không xứng, trên đời này không ai xứng với anh hơn em.” Anh ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai. “Vì em mang trong mình một trái tim tan vỡ, vì em từng tổn thương, và vì anh yêu em vì em đã từng vấp ngã. Em không biết đâu, anh từng đứng nhìn em từ khi em chỉ có một mình, cho đến khi em có gia đình rồi đến khi cuộc hôn nhân của em tan vỡ. Khi ấy anh mới có can đảm xuất hiện trước mặt em, mới có can đảm bước vào cuộc đời em. Chỉ một vài lần ngủ quên mà đã để tuột mất em trong vòng tay người khác, lần này anh tình nguyện thức suốt một năm trời, cuối cùng cũng có thể ôm em trong vòng tay mình, cũng có dũng khí giữ chặt em một đời.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN