Phụ nữ vạn người mê
Chương 31: Yêu thương lỡ rồi, quá khứ hóa hư vô
Cô nhấp một ngụm trà, hơi ấm trôi xuống họng. Bao năm rồi vị trà nơi đây vẫn vậy, không chút thay đổi theo thời gian.
Từ trong góc, chiếc loa vang lên âm thanh dịu êm, giọng ca nữ trầm buồn du dương cất tiếng hát:
Run run đôi vai em đau ngày nào bước đi
Tin yêu em trao cho anh mất đi sao đành
Nghe bao yêu thương lâu nay dặn lòng cố quên
Giờ lại thiết tha…
Lời ca như dòng chảy quá khứ trôi dạt vào trái tim cô. Lồng ngực như nghẹn lại khiến cô cảm thấy khó thở. Bài hát này đi liền với tuổi trẻ của cô, là bài hát gắn liền với cô suốt những tháng năm thanh xuân cuồng nhiệt. Cô và người ấy đã cùng nhau nghe bài hát này đến si mê.
Trong một góc quán trà, người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần bò ôm sát lộ ra đôi chân dài, mái tóc được cắt tỉa tỉ mỉ. Anh khép mi mắt như đang suy tư, như đang nhớ lại. Bài hát này với anh rất quen thuộc.
Cho anh hôn đôi mi em ướt bao đêm rồi
Cho anh ôm bao cô đơn thắt tim em gầy
Cho anh yêu em hơn xưa, ngày buồn đã qua
Lại có nhau…
Cô uống ngụm trà cuối cùng, cầm chiếc áo lông màu trắng mặc vào. Mái tóc đen tuyền xõa xuống như suối. Cô rất đẹp, nét đẹp sang trọng, thanh tao. Cô đến quầy tính tiền, rút từ chiếc ví trong túi xách ra một tờ tiền mệnh giá lớn.
Ông chủ cười hiền hòa nhìn cô.
“Cô không có tiền lẻ à?”
Cô cười, lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Dạ không.”
Đột nhiên đằng sau vang lên giọng nói nam tính, trầm khàn: “Có phải em không?”
Bàn tay cầm ví của cô có chút run rẩy, một lực vô hình nào đó ngăn cản cô không thể quay đầu.
Người đàn ông phía sau tiếp tục lên tiếng, giọng nói có chút sững sờ đến sợ hãi: “Là em, đúng không?”
Một phút sau cô mới chậm rãi quay lưng, đối mặt với khuôn mặt người đàn ông mà cô gần như khắc cốt ghi tâm. Người đàn ông nhìn cô, niềm vui mừng như vỡ òa.
“Anh biết là em.” Phải, anh biết là cô, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ khiến anh nhận ra.
Cô cố gắng mỉm cười thật tươi, gật đầu với anh.
“Lâu rồi không gặp, anh khỏe chứ?”
Anh nhìn cô, rất lâu sau mới đáp: “Anh ổn, còn em?”
“Cũng như anh, em ổn.”
“Em…hạnh phúc chứ?”
Cô giấu tay đằng sau túi xách, không để cho anh thấy bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi mặc cho trời mùa đông lạnh lẽo.
“Em hạnh phúc!”, cô nói rất nhẹ nhàng, ngữ khí khiến anh không chút nghi ngờ.
Cô và anh cùng nhau ngồi vào bàn cô mới ngồi khi nãy. Anh gọi cho cô một ly sữa nóng. Cô không từ chối, nhiều năm như vậy, anh vẫn nhớ sở thích của cô.
Anh nhìn cô, thời gian không khiến nhan sắc của cô phôi pha, ngược lại khiến cô càng thêm đằm thắm, sự nồng nàn của người phụ nữ từng trải. Cô rất đẹp, luôn đẹp như vậy.
“Anh nghe nói em đã kết hôn?” Anh hỏi.
Cô gật đầu, cười thản nhiên. “Phải rồi.”
“Càng trưởng thành anh càng nhớ ngày ấy, anh mãi không thể tìm lại cảm giác vui vẻ như lúc xưa”, anh nói với cô, giọng nói có chút buồn bã.
Cô không đáp, im lặng nghe. Anh ngập ngừng hồi lâu rồi trầm giọng nói: “Ngày ấy, chúng ta còn quá trẻ, tình yêu còn quá nông nổi.”
Cô cười cười, không biết đáp thế nào. Anh nghiêng đầu nhìn cô, mãi lâu sau mới nghe thấy cô nói: “Em luôn không tin câu nói, cảnh còn người mất. Lúc trước chúng ta cùng nhau đến đây với danh phận là người yêu, sau này gặp lại cùng nhau ngồi một bàn lại với danh phận là bạn cũ. Cuộc đời đúng là không ai nói trước được điều gì, phải không?” Nói xong, cô uống một ngụm sữa nhỏ, vị ngọt thấm xuống đầu lưỡi nóng bỏng khiến cô muốn rơi lệ.
“Ngày ấy là anh nông nổi, là anh sai khi đánh mất em.”
Cô lắc đầu. “Anh không sai, chỉ là khi ấy chúng ta còn quá trẻ để hiểu sự quan trọng của đối phương.”
Anh gật đầu. “Anh không tìm được người phụ nữ thứ hai giống em.”
Anh nhìn cô, lưu luyến nói tạm biệt. Hai người chào nhau rồi đi hai con đường riêng biệt, ở ngã ba đường, anh rẽ phải, cô rẽ trái, không một lần nhìn lại.
Cô trở về nhà, ngồi trước bàn làm việc nhìn bức ảnh đặt trên mặt bàn. Cô gái trong ảnh ôm chặt lấy cổ người đàn ông, đôi môi mỉm cười hạnh phúc. Cô với tay úp bức ảnh xuống, nhắm chặt mắt, từ khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.
Lục dưới ngăn bàn có một quyển nhật ký phủ lớp bụi mỏng, cô dùng khăn giấy lau sạch rồi chậm rãi lật ra. Dòng chữ viết nhanh dần dần hiện diện trước mắt.
“Thành phố này hoa lệ và rực rỡ quá, đến mức em không nhìn ra sự cám dỗ và nguy hiểm của nó. Tình yêu của anh dịu dàng và ấm áp quá, khiến em không thể nhìn ra sự đau đớn và lừa dối phía sau.”
Cô lấy bút, chậm rãi viết xuống trang cuối cùng của nhật ký: “Hoa tàn rồi, cánh hoa hóa tro bụi. Yêu thương lỡ rồi, quá khứ hóa hư vô.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!