Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt
Chương 60:
-Em xin lỗi vì đã làm gợi nhớ ký ức buồn của thầy.
Tôi đi ra khỏi cửa đóng sầm lại, mặt mày gục xuống. Bây giờ không có gì để có thể miêu tả hết nỗi buồn và chán chường như vậy.
Tiếng nói chuyện nhộn nhịp của Lucy làm lòng tôi vui bớt, tôi bước xuống giúp đỡ bà trang trí cho quả bí ngô.
-Con biết hết mọi chuyện rồi hả?_ Bà dịu dàng ân cần hỏi tôi
Suýt nữa là con dao cứa vào ngón tay rồi, tôi không nói gì cả.
“ Pằng…pằng…”
Tiếng súng nổ ra rất dữ dội, tôi ôm Lucy ngồi xuống, thò đầu ti hí ra là hai người mặc áo màu đen trùm kín mít cầm khẩu súng aka. Gã giơ súng lên nổ lên mấy phát nữa. Harry chạy qua chỗ chúng tôi ra dấu hiệu im lặng
-Giáo sư Murphey đâu, ra đây!!!_ Gã hét
Giáo sư mở cửa, hai tay giơ lên không trung nheo mắt nhìn bọn họ
-Các anh là ai? Tôi có biết mọi người không?
-Không cần biết, mày đang giữ nhiều hồ sơ bí mật của bọn tao, mau trả lại đây
-Ô hay? Tôi lấy cái gì?_ Giáo sư vẫn tỉnh bơ – Các cậu nhìn quen lắm!
Lucy đập tay xuống sàn gỗ của nhà bếp, mảnh gỗ vỡ ra, trong đó có một hộp sắt.
“ Pằng”
-Ai đó?
Gã phát hiện tiếng động, nổ súng về phía chúng tôi đang núp. Harry bình tĩnh giơ hai tay đứng dậy.
-Mày ra đây!!!_ Gã thứ hai ép Harry bước ra
Anh đi một cách dửng dưng, không hề tỏ ra sợ sệt gì cả. Lucy run run tay mở hộp, trong đó có hai chiếc súng lục màu đen. Bà đưa cho tôi với đầy nước mắt trong khi giáo sư đang cố đánh lạc hướng họ.
-Cẩn thận, Carol. Đừng giết họ! Đợi tín hiệu…
Dù tôi không phải là thiện xạ như Mathew, nhưng ít ra tôi biết bắn súng ( đã từng đấu với khủng bố)
“We’re running out of time
Chasing our lies
Everyday a small piece of you dies
Always somebody
You’re willing to fight, to be right”
Hít một hơi thật sâu, tim vẫn đập mạnh thình thịch làm cho ai ai cũng phải nghe thấy. Tôi dũng cảm mím chặt môi chờ đợi tín hiệu.
-Luciana!!!_ Giáo sư Murphey hét lên
Tôi và Lucy đứng dậy chĩa súng bắn vào tay của hai tên mặc áo đen, đường đạn bay nhanh hơn cả chớp mắt. Hai khẩu súng rớt ra, hai người đàn ông nhanh chóng nhặt lấy chĩa vào hai người họ.
-Đến nhầm nhà rồi em ạ!_ Giáo sư chọc
-Các ngươi tưởng là chỉ có hai bọn ta thôi sao?_ Gã ôm tay đau đớn nói
Tôi nhận ra họ chỉ là cái bẫy để chúng tôi mắc vào, không lý nào mà tên này lại đi hai người trong khi biết 4 người chúng tôi là chiến binh. Quả nhiên, có tiếng súng bắn vào cửa sổ làm tung tóe mảnh kính.
-Giáo sư Murphey!!!
Nhiều tên cầm súng vào, hiện giờ tôi đang hoảng loạn không thể đếm là có mấy người.
Hai gã bị tôi bắn được đồng đội đưa súng lại và giơ súng vào chúng tôi
-Các người là ai?_ Tôi hỏi
-Đừng nói nhiều lời, tên Giáo sư này đã lấy mất hồ sơ mật, mạng sống của thủ lĩnh bọn tao, tao sẽ không tha đâu!!!
-Giáo sư ơi, thầy lấy gì thì thầy trả cho họ đi!!_ Trong thời khắc này mà tôi còn rảnh để van xin GS. Chắc lúc đó tôi đang hoảng loạn.
-Thầy có lấy gì đâu, thầy vô tội mà
Tôi muốn bó tay với ông này, ông này có mấy khuôn mặt mà tôi không thể đoán được.
-Bình tĩnh lại các anh em, gì thì hãy đàm phán, bỏ súng trước đã…_ Lucy nói
“ Pằng…pằng”
Một tên bắn vào bả vai của giáo sư và của bà Lucy.
-Giáo sư! Lucy!!_ Đường đạn bay trước mắt tôi làm tôi thêm sợ hãi, máu, máu của hai người thân của tôi.
-Tụi bay mò tìm hết mọi ngách cho tao, còn con gái và con trai của hai tên già này, cha mẹ tụi bay cất hồ sơ ở đâu?_ Gã mặc đồ kín hơn không gì kín hình như là thủ lĩnh với cái giọng the thé biết ra lệnh
Các bạn đã thấy mặt tôi khùng lên chưa, tôi giết người đấy.
-Harry! Khi tôi chết, anh nhớ giết tên Jonathan Mars đấy dùm tôi nhé!!_ Tôi dặn dò anh
-Mày nói gì đó_ Gã như muốn nổ súng để bắn tan náy sọ tôi
Tôi nhanh chóng dùng súng bắn vào bả vai của tên đó, mấy bọn kia thì phát hiện ra tôi đã nổ súng thì nhiều đường đạn bay về phía tôi. Tôi kéo hai vợ chồng này núp dưới gầm cầu thang đỡ họ ngồi dậy trong khi Harry anh dũng dùng súng ngắm bắn cho tôi
-Đừng giết họ…_ Gs dặn dò, tay ôm lấy Lucy vào lòng
Tôi nhận lấy cây súng của Lucy giớ lên bắn vào chân, vào tay để bọn nó không thể cử dộng được nữa để bắn.
“ Nàng như một thiên sứ bóng đêm, khi nàng đi đến đâu, máu chảy đến đó”
Khi súng chỉ còn tiếng “ tắc…tắc” là họ đã bị chúng tôi hạ gục hết rồi. Nhưng cái nào mà chẳng có sạn. Trong lúc tôi đang đắc ý thở hồng hộc thì một tên khỏe như trâu bò dùng hai tay ép chặt tôi và bóp cổ tôi.
-Đắc ý còn sớm lắm gái ạ, mày dễ thương hơn tao nghĩ đấy!
Cổ bị bóp nghẹn làm tôi không thể thở được, rất muốn nôn ra. Gã gỡ mặt nạ ra thì thấy huôn mặt gã như một tên hề, xấu xí, gớm ghiếc. Bao nhiêu trận đánh nhanh tạo thành sẹo khắc trên khuôn mặt gã
Cả người tôi khó thở, tim đập nhanh, con ngươi chạy điên loạn
-Carolyn!!!_ Harry cho hắn một cú vào mặt, đỡ tôi và xem tôi như thế nào – Carol, bình tĩnh lại!!
“ Bốp”
Mảnh gạch trên tường nát bương, ánh mắt đầy vẻ giận dữ và ác quỷ. Tôi cầm cây đèn bàn ở gần ghế sopha đập lên tường để mất đi thứ che vướng víu kia, còn lại mảnh vỡ của bóng đèn chĩa vào tên đó.
-Chết đi!!
“ Phập…”
-Carolyn! Nhìn tôi này!!
Harry ôm khuôn mặt tôi, anh hôn tôi. Người tôi bây giờ mềm nhũn
-Tỉnh chưa?
-Harry…
Nhận ra mình mới làm điều điên loạn, tôi đã lỡ đâm vào tay của Harry. Máu úa ra, Harry thì ôm tôi vào lòng vỗ về
-Mọi chuyện không sao rồi…
-Harry, tôi…tôi xin lỗi…
Tôi ôm khuôn mặt bỏ chạy, chạy trốn khỏi sự sợ hãi và khuôn mặt bất ngờ của mọi người, cảnh sát đã tới và cầm khiên chống đạn cũng hơi sững sờ với hành động của tôi. Tôi đã là một con quỷ rồi sao?
“They call you cry baby
Cry baby
But you don’t fucking care
Cry baby, cry baby
So you laugh through your tears”
“ Tôi đã bảo rồi, em không thể thoát khỏi tay tôi đâu, Carolyn. em sẽ trở lại bên vòng tay của tôi thôi”
.
.
.
“ Híc…híc”
Tôi khóc, khóc vì sợ hãi với thế giới, sợ hãi đối diện với sự thật, đối diện với sự dối trá.
-Nín đi… tôi đã dặn rồi, em khóc xấu lắm
Cả người tôi run lên, phát hiện bóng dáng đen mặc đồ vest cao sừng sững kiêu ngạo, bá đạo, lạnh lùng ngồi bên cạnh tôi
-Jonathan…
-Ừ! Em đang chắn lối đi của khách sạn đó!
-Đồ khốn khiếp_ Tôi rủa
“ Anh không phải là người có thể giúp em, nhưng anh là người luôn đứng sau em và đến bên em khi em cần”
Tôi đứng dậy, muốn bỏ đi nhưng hắn ta giữ tay tôi lại, bắt tôi phải nhìn hắn. Hắn tát vô mặt tôi làm tôi tỉnh táo hẳn ra. Tôi ngẩn ngơ nhìn hắn, hắn đang làm cái gì vậy
-Đó là một cái tát muốn nói rằng là em không tin tưởng tôi, tỉnh táo lại đi công chúa của tôi._ Hắn dịu dàng như không kém phần tức giận trong câu nói đó của hắn
Tôi im lặng, lau đi nước mắt. Bộ dạng của tôi như chú mèo con ướt sũng đáng yêu vậy đó.
Hắn dùng đôi bàn tay lạnh ngắt giúp tôi lau đi giọt nước mắt cuối cùng rớt ra.
.
.
.
Sau khi chiếc xe cứu thương đến kịp thời, Lucy nằm trên cáng nắm lấy tay của Harry
-Con bé Carolyn không sao chứ?
Anh gật đầu
-Tốt, con bé là quan tâm hàng đầu của chúng ta…đau quá~! Cậu phải giúp con bé ấy. Nó sắp bước chân vào thế giới mà chúng ta không biết, nơi rất đen chỉ có bọn sát nhân mới đến. Tôi cảm nhận được Caroyn bắt đầu trở nên rất lạ, không phải là nó nữa…Cậu đã thấy rồi đó!
Bàn tay anh nắm chặt lại, anh sờ vào môi mình.
.
.
.
Hắn đỡ tôi vào khách sạn, mọi người vẫn làm việc như bình thường, đầu tôi choáng váng, mắt tôi mờ đi
Tôi té xuống đất, ói ra một thứ màu đen nhơm nhớp kinh khủng, cái thứ ấy cứ trồi ra khỏi miệng tôi
Hắn thì xanh mặt, mọi người đi đến bịt miệng lại
-Cô ấy bị sao vậy…_ Carl lên tiếng
Hắn bế tôi lên, chạy nhanh về phía thang máy. Người tôi nóng ran chỉ biết bám vào áo hắn
“I just hope you’re lying next to somebody
Who knows how to love you like me
There must be a good reason that you’re gone”
* Tặng cho các bạn đã theo dõi truyện này
#1:
Một hôm, tôi mua được điên thoại mới vì đồ dùng của tôi đã mất khi cái học viện kia sụp xuống mất rồi. Iphone 5s, Iphone 6 bự quá cầm không chắc.
Tôi khoe với hắn
-Tôi mới mua điện thoại mới nè!
Hắn hất mặt lên
-Cái điện thoại này có gì đâu mà em cứ đòi đi mua vậy, chỉ là thứ dùng để nghe mà.
Tôi bĩu môi chán ghét, đặt điện thoại lên bàn và đi tắm. Khi tôi tắm xong, lau đầu quay sang mở chiếc điện thoại yêu dấu đã bị nát thành từng mảnh, còn thủ phạm thì đang ở bộ dạng trẻ con tội nghiệp đầy nước mắt.
-Điện thoại của tôi!!! Tại sao anh lại phá nó!!!
-Tôi không biết cách mở!_ Hắn dỗi quay mặt sang cách khác
-Thì ít nhất cũng đợi tôi ra chứ tại sao lại như vậy!!!
Tôi trừng phạt bằng cách nhéo má hắn cho đến khi hắn đau đến chết mà thôi, điện thoại của tôi!
Thế là khi tôi dùng bất kỳ đồ điện tử nào, một là hư, hai là bị khóa máy vĩnh viễn, ba là nằm dưới khách sạn và tan nát.
Tôi mới rút ra được một điều: Tên giết người này là người mù công nghệ :”>.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!