Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt
Chương 62: Đám cưới buồn
– Em muốn nhảy một đoạn không?
Hắn chìa bàn tay ra, tôi nắm lấy, chúng tôi tiến đến giữa sàn nhảy. Hôm nay là sinh nhật tôi, hắn tổ chức một buổi khiêu vũ nhẹ nhàng
Điệu nhảy Waltz yểu chuyển như đồng lòng giữa hai chúng ta cùng hòa vào âm nhạc
– Em có hài lòng không?
Tôi cảm thấy ấm áp bởi lời của hắn
– Em rất hạnh phúc
– Anh xin lỗi vì đã gây ra đau đớn cho em
Hắn nói, ánh mắt tựa ưu buồn nhưng lại dịu dàng
Bàn tay ấm nóng của tôi và bàn tay lạnh hắn đan vào nhau, tôi sưởi ấm hắn
– Không sao, anh đã đem đến hạnh phúc cho em. Anh đã mang đến ánh sáng cho em cho dù anh là ác quỷ. Đối với em, thế là đủ.
Hắn cười, chúng tôi cùng nhau khiêu vũ dưới ánh sáng của chùm đèn lung linh mờ ảo
Hắn quan sát nhìn tôi mỉm cười trước ánh nắng le lói chiếu xuống khuôn mặt của bầu trời tối đen như mực.
Jonathan nuốt nước bọt, cố gắng đẩy lùi đi những ham muốn có thể làm hại tôi
[ Looking from a window above
It’s like a story of love
Can you hear me?
Came back only yesterday
I’m moving farther away]
Tôi quay sang ngó hắn, mỉm cười rạng rỡ tựa như một thiên thần sáng lấp lánh dù có mệt mỏi, Nụ cười đó làm hắn rất điên đảo có thể suốt tháng
Ánh mắt đen làm hắn ghi nhớ khi lần đầu gặp tôi trông nó lay động đến cỡ nào
Tuyết rơi màu trắng xóa bám vào mái tóc đen của tôi, cái màu đen trắng hòa quyện vào nhau thật đẹp
Hắn đứng dậy giang tay ôm tôi vào lòng, quỳ xuống trước tôi làm tôi bất ngờ
– Lạnh không em?_ Hắn hỏi
Tôi lắc đầu giang tay đùa giỡn với tuyết
– Jonathan…
– Carolyn Nguyen, em có đồng ý làm vợ anh không?_ Hắn nói ra lời lẽ cất giấu trong mười mấy năm
Đây là… cầu hôn?
Tôi đỏ bừng mặt, hắn lúc cầu hôn trông thật đẹp trai trong bộ vest.
-Jonathan, em đồng ý!_ Tôi nói
Hắn rút ra từ trong túi quần một hộp đựng 2 nhẫn hình trái tim màu đen, mở ra kim cương sáng lấp lánh được khắp hình thập giá hai bên, một cái đeo vào ngón tay mảnh khảnh của tôi, một cái đeo vào tay hắn.
Hắn hôn tôi một cách nồng nàn, hôm nay quả là một ngày hạnh phúc mà.
– Hoan hô! Đám cưới!_ Layla hét lên đi về phía chúng tôi bắn ra pháo bông nhỏ làm tôi bất ngờ
Mọi nhân viên túa lên vỗ tay, vài người còn ứa nước mắt cảm động. Cuối cùng thì người Sếp ế trăm năm đã lấy vợ
– Đám cưới!!! Không biết là Carolyn sẽ mặc bộ nào đẹp nhỉ?_ Melissa vuốt mái tóc đen của tôi
– Bộ màu trắng tay dài có váy xòe_ Layla bảo
– Không! Tôi khuyên là bộ hở ngực hơn!_ Cody nêu ý kiến của mình nhúng không biết bao nhiêu ánh mắt hình viên đạn ghim vào mình
Tôi cười, nhìn Jonathan, Jonathan hắng giọng
– Carolyn sẽ mặc đồ mà lần đầu tiên cô ấy muốn khi cô ấy 8 tuổi
– Em có thể được mời Matthew và Alex không?_ Tôi hỏi anh
– Tùy ý em_ Hắn đáp lại dịu dàng
Ký ức gặp hắn tràn về
” Em muốn mặc áo cưới đó lắm hả?”
” Vâng!”
” Vậy em muốn làm vợ tôi không?”
.
.
.
– Tôi muốn nói chuyện với Carolyn!_ Giọng của Harry nghe bên kia ồn nghe thật giận dữ bên kia
Hắn cho tay vào túi, ngắm khuôn mặt yên bình xinh đẹp đang nằm trên giường hắn
Hắn không trả lời
– Jonathan! Tôi cảnh báo anh, cô ấy cần được biết! Cần được biết là Giáo sư Murphey và phu nhân Luciana đã mất. Đã 3 tháng rồi.
– Cô ấy đang hạnh phúc, không cần họ, vả lại, giờ cô ấy đàn mang thai
– Cái gì? Jonathan? Anh định giết cô ấy sao? Jonathan!
Không đợi Harry nói tiếp, hắn liền dập máy, xoa xoa thái dương cảm thấy đau đầu, nằm lên giường hôn người phụ nữ của mình
– Sao không anh?_ Tôi trở mình lại nhìn khuôn mặt anh căng thẳng
– Không, không sao đâu em!_ Hắn dõ dành tôi
Tôi nhích vào lòng hắn, muốn ôm hắn thật chặt, Jonathan cảm thấy cô ngày càng gầy gò và thiếu sức sống. Đứa bé đang dần lấy đi sinh mệnh cô
Và còn một sự thật đau lòng hắn không muốn thú nhận nữa khi đứa bé ra đời, cô sẽ mất
Hắn ôm cô thật chặt, tự hứa với lòng
” Anh sẽ mãi bảo vệ em khỏi những người làm em đau “
.
.
.
Matthew cầm lấy tấm thiệp mời màu đỏ, bàn tay run run. Carolyn, tại sao cậu lại…
Anh đập bàn, xé nát tấm thiệp mời. Anh cảm thấy quái lạ, bạn mình lấy chồng thì anh phải tỏ ra vui mừng chứ, trừ khi kẻ đó là kẻ sát nhân hàng loạt.
Matthew đi mua sắm áo vest để diện cho dịp trân trọng vào cuối tuần, tìm chiếc túi áo rộng để có thể nhét vừa súng
Anh sẽ cứu Carolyn, anh tự nhủ. Khỏi tên ma mị đã thôi miên cô
.
.
.
Tôi ngắm chiếc nhẫn sáng lung linh làm nổi bật bàn tay trắng ngần của tôi.
– Thật lộng lẫy!_ Bà Mel chấm nước mắt lên khăn tay mà cảm động, tựa vào người Layla thút thít
– Cưng rất tuyệt trong tài hóa trang của chị_ Ingrid thả cọ xuống, châm điếu thuốc tự hưởng thành quả cho mình
Tôi quay về phía gương, cảm thấy mình thật quá lộng lẫy trong bộ áo cưới màu trắng ngần thuộc đầu thế kỷ XXdài, nhưng được cách tân cho hợp lòng tôi: tay áo dài được may theo nhiều họa tiết rất cầu kỳ như công chúa thời trung cổ, váy xòe ra kéo dài quanh cả phòng đợi, đẹp đến mức làm ai cũng phải ghen tỵ .
Có điều, tôi sợ nhất là cái bụng 3 tháng của mình, tôi đã dằn vặt rất nhiều nhưng Jonathan nói cái bụng to thì liên quan gì đến sắc đẹp của tôi chứ cũng an ủi được phần nào
Cody gõ cửa từ bên ngoài, dặn là
– Lễ cưới sắp bắt đầu, Carolyn nhớ hãy bình tĩnh nhé!
Tôi tự dưng cảm thấy hồi hộp, nhịp thở thì mạnh, cục cưng cũng cảm thấy như tôi đạp nột cái làm tôi đau điếng làm cho Mel và Layla trấn an tôi
– Mọi chuyện sẽ không sao đâu, hãy hít thở thật sâu vào
Tôi sờ bụng mình như muốn dặn dò ” Yên nào con” vừa muốn tát mình, nghĩ đến hắn làm tim tôi đập xuyến xao
Cánh cửa mở ra, tôi cầm bó hoa hoa hồng màu xanh tiến vào lễ đường là sảnh của khách sạn. Sàn được trải dài tấm thảm màu đỏ thẫm dẫn tôi về chỗ hắn
Layla quàng tay tôi, dẫn tôi vào thay cho người thân của tôi.
Không khí buổi lễ thật là trang trọng, tôi tiến từng bức theo điệu nhạc Amzing Grace, thấy Matthew đứng ở chỗ ghế cho khách nhưng chỉ riêng mỗi mình anh. Nhưng có vẻ anh không đồng ý cuộc hôn nhân này lắm
Tôi buồn buồn cụp mắt xuống, lại ngước lên để nhìn rõ chú rể của tôi
Jonathan- người sắp trở thành chồng tôi
Hắn thật đẹp trai trong bộ lễ phục của chú rể dù tôi vẫn luôn thấy cảnh hắn mặc áo vest thường ngày.
Đẹp trai quá~
Hắn nhếch mép, đưa tay ra đỡ tôi và cả hai chúng tôi cùng đứng trước giám mục là Carl
– Em đẹp lắm!_ Anh khen
– Nhân danh Cha, Con và thánh thần, Jonathan Mars, con có đồng ý lấy người phụ nữ này làm vợ không?_ Carl bắt đầu tuyên bố
– Con đồng ý!_ Hắn thốt ra lời lẽ mà tôi muốn bật khóc, có lẽ đây là quãng thời gian ngọt ngào nhất
– Còn con Carolyn? Con có đồng ý?
Tôi trả lời mà không cần suy nghĩ
– Con đồng ý!
– Hai con có thể hôn nhau
Tim tôi đập mạnh thình thịch, hai ánh mắt của tôi và hắn giao nhau. Đôi môi sắp trở thành một thì
” Pằng!”
Tiếng súng nổ lớn, mà người bắn lại là Harry.
– Harry?_ Tôi sợ hãi nắm chặt lấy tay Jonathan
Harry tiến với bộ dạng phủ tuyến rơi với chiếc áo khoác dài nhìn thật lạnh lùng và lãnh đạm cầm khảu súng lục bắn được với cự ly xa.
– Carolyn! Tránh xa hắn ra!_ Anh hét lớn
Tôi kinh hãi nhìn anh, trông anh thật là không giống với Harry hiền lành mà tôi đã biết
– Tôi cần nói cho em biết! Giáo sư Murphey và phu nhân Lucy đã qua đời rồi!_ Anh nói làm tôi không hiểu
Anh? Harry vừa nói gì? Giáo sư và phu nhân đã mất?
Tôi ngã khuỵu xuống nhưng hắn đã nhanh chóng đỡ tôi, hiện trường trở nên hỗn loạn
– Giáo sư? Phu nhân?_ Nước mắt tôi trào ra – Không! Không phải! Lần cuối em gặp thì gs và phu nhân chỉ bị thương
– Đấy là lời tôi muốn nói, họ chỉ bị thương, nhưng hai người lại được bác sĩ chuẩn đoán rằng bị chèn ép tim mà chết.
Tôi chợt nhận ra, chèn tim mà chết?
– Jonathan? Anh biết rồi phải không?
Hắn ôm tôi, đưa ánh mắt sắc lẻm có thể làm lạnh băng cả căn phòng này về phía Harry
– Xin lỗi em…
Tôi đau đớn khóc to lên, ôm hắn mà khóc nức nở. Giáo sư! Phu nhân!
– Bình tĩnh lại Carolyn! Bình tĩnh lại! Hắn dỗ dành tôi, mọi sự căm hận hắn đổ lên đầu Harry
– Bình tĩnh cô Carolyn, đứa bé, hãy nghĩ đến nó!_ Layla khuyên
Tôi gạt đi nước mắt đau khổ, thời khắc này tôi phải dũng cảm vì đây là ngày đẹp nhất trong đời
– Em vẫn chưa nhận ra hả? Người giết chính là Jonathan đó!_ Harry càm súng chĩa vào hắn
Hắn vẫn ôm tôi, tôi dùng ánh mắt căm hận về phía Harry
– Jonathan sẽ không bao giờ làm vậy!
Tôi tin hắn. Hắn sẽ không bao giờ làm hại giáo sư và phu nhân
Harry giận dữ, Jonathan cho tay vào túi lấy cây súng bạc của hắn ra chĩa về phía Harry
– Tôi không làm!
– Carolyn! Alex chết rồi! Hãy nghe Harry đi, tránh xa tên đó ra!_ Matthew từ ghế khách phẫn nộ bước ra chĩa cây súng nữa vào tôi
Alex? Alex của tôi? Đã mất?
– Cô ấy bị trúng bom_ Matthew giải thích
Hình ảnh tinh nghịch của Alex xuất hiện trong mắt tôi, đôi mắt, nụ cười của Alex hiện lên trong đầu tôi.
Đầu óc tôi trở nên điên loạn, chuyện, chuyện gì vậy? Tại sao?
– Hahaha!_ Tôi bật cười
Hắn dùng tay bịt lấy mắt tôi, nước mắt tôi không ngừng chảy ra.
Giọng nói ấm áp của hắn vang bên tai tôi
– Suỵt, anh ở đây, em sẽ không sao đâu.
Tôi nấc lên, nghe tiếng súng nổ liên thanh, nhưng tôi vẫn cảm nhận hắn ở bên cạnh tôi.
Hắn sẽ mãi bên cạnh tôi đúng không?
Jonathan buông tay ra, cảnh tượng đám cưới thật hoang tàn.
Tôi thấy hai người thân duy nhất của tôi là Matthew và Harry nằm đó bất động
Cánh hoa hồng trắng rớt lả tả, nhuộm màu máu đỏ thẫm
Tôi bước ra khỏi cánh tay hắn, khuôn mặt lạnh tanh tiến về phía hai người
Tôi ôm lấy xác Matthew, hôn lên má cậu
– Matthew, xin lỗi cậu, xin lỗi cậu!
Harry đột nhiên dùng bàn tay run rẩy bám vào cánh tay tôi
– Tôi… đã … phụ lòng… họ
Và Harry đã nhắm mắt ngay bên dưới tôi
Tôi biết “họ” là ai. Tôi cảm thấy cảnh tượng kinh hoàng này thật là đẹp đẽ, không lẽ tôi đã quen hay bắt đầu thích nó rồi?
Hắn dùng chiếc áo vest quàng lên người tôi, bàn tay của tôi nhuộm máu Matthew sờ lấy chiếc áo vest ấy
– Hôm nay là ngày gì ấy nhỉ?_ Tôi tự hỏi
– Anh xin lỗi…
– Một đêm trong giấc mơ lần đầu gặp anh, có cô gái giống em xin cứu lấy anh, em biết nếu em cứu lấy anh, em sẽ mất đi tất cả…_ Tôi nhớ về lại giấc mơ lần đó
– Em đã mất tất cả…_ Tôi nói thêm
– Vẫn còn anh ở đây… và con_ Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, khẽ dùng tay đưa đầu tôi tựa vào vai hắn
– Em sẽ cứu lấy anh… bởi vì, em chẳng còn gì để mất, mất luôn anh, em không thể.
Hắn nâng gương mặt nhỏ bé của tôi lên, đặt nụ hôn vào môi tôi
– Hãy để em mãi mãi là của anh nhé?
Câu chuyện thứ 3:
– Sao anh lại bé tý thế này?
Tôi nhìn vào mái tóc bạc của hắn, ôi, nhóc tỳ tôi yêu thích
Hắn khoanh tay giận dỗi rất đáng yêu
– Tác dụng phụ của việc trở nên bé là tóc nhanh bạc. Nên anh biến bé lại để giúp em tập chăm sóc con trong tương lai
Hắn đưa ánh mắt cực kỳ long lanh, nhảy lên người ôm tôi, khuôn mặt tỳ lên ngực tôi
– Mẹ!_ Hắn gọi làm tôi kinh hãi
Tôi ôm hắn thật chặt
– Đáng yêu quá, không nỡ đánh
Hắn giơ ngón cái tỏ vẻ thành công, tự cười thầm tại sao mình thông minh thế! Hahahaha
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!