Sống lại để biết anh yêu em
Chương 13: Bước ngoặt
Hắn ra lệnh:” Tiếp tục theo dõi thằng nhóc này đi, biết đâu một cái xác có thể sử dụng lại lần hai”
“Rõ”
Kẻ lòng tham không đáy này là cha của Phàm Hạ Nghiêm- Phàm Kỳ Tịch. Hắn laf nguyên nhân sâu xa gây nên cái chết của Lục An Viễn. Phàm Kỳ Tịch là tên lòng lang dạ sói. Hắn điều khiển cha trai hắn như một quân cờ. Và bây giờ hắn lại âm mưu một kế hoạch nào đó vô cùng hèn hạ…
Buổi sáng tại FSD, Lam Thiên Duật hôm nay tâm tình rất vui vẻ. Lam Hoàng Minh thắc mắc hỏi:” Kì lạ? Chẳng phải mấy ngày trước anh ấy như người mất hồn, sao hôm nay trông anh ấy vui thế?”
“Vậy mà cũng tự nhận là hiểu anh trai nhất?”, Nguỵ Lăng Viêm liền trêu chọc.
Kẻ tám lạng người nửa cân, Lam Hoàng Minh ấm ức gân cổ lên cãi:”Thôi đi! Cứ như vậy đố ai biết anh ấy đang nghĩ cái gì???”
Lăng Viêm cười. Trong lòng anh lúc này cũng giống Lam Thiên Duật!
Buổi trưa trên đường phố xuất hiện bóng dáng Lục An Viễn và Giang Hải Đạt.
“Dương Dương à, phục cậu thật đó. Cậu nghỉ học lâu như vậy mà điểm kiểm tra vẫn cao chót vót à!”, Giang Hải Đạt vỗ vai cậu khen ngợi.
Cậu cười vui vẻ:”Đâu có, cũng là nhờ cậu cả mà”
“Tốt! Cùng nhau ăn mừng chiến thắng nào!”, Giang Hải Đạt khoác vai cậu reo lên.
“Ừ!”
Cách đó không xa là chiếc xe Lamborghini Aventador SV quen thuộc đỗ ở đó.
” Cậu nhìn đủ chưa! Về công ty thôi!” Tiếng Lăng Viêm thúc giục.
“Chờ chút, cậu vội làm gì?” Lam Thiên Duật xua tay.
Hai người họ tình cờ đi ngang qua, Lam Thiên Duật ngay lập tức nói dừng xe để ngắm Lục An Viễn. Lăng Viêm thở dài đành phải dừng xe.
Lam Thiên Duật ngó đầu ra nhìn cậu thì đột nhiên cảm thấy không ổn. Anh siết chặt tay ghì lên cửa xe nói:”Không ổn! Hai đứa nó bị theo dõi!”
“Ừ, phía bên trái bán kính 10 mét!”, Lăng Viêm nói với giọng đầy cảnh giác.
Hai hai bước ra khỏi xe.
“Tôi thấy bốn tên đứng nấp sau thân cây.”, Lăng Viêm nói.
“Tôi cũng vậy. Đi thôi.”
Rất nhanh với vận tốc thần thánh, hai người chạy tới và tóm gọn bốn kẻ theo dõi. Quyền đấm cước đá xong, bốn kẻ theo dõi nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.
Lăng Viêm thấy lạ” Sao bọn chúng lại là hạng nghiệp dư thế này? Rốt cuộc kẻ nào đã phái chúng đi theo dõi!”
” Đúng là không ổn…”, Lam Thiên Duật nhận ra, lo lắng:” Lúc chạy tôi có thấy Phàm Hạ Nghiêm…”
“Cái gì??? Cậu thấy hắn???”, Lăng Viêm ngạc nhiên.
” Vì chạy nhanh quá nên tôi cũng không rõ…Mau quay lại thôi!”
Lăng Viêm không ý kiến lập tức quay lại.
Quả thật, trước khi họ chạy đi thì Phàm Hạ Nghiêm đã xuất hiện. Hắn đã gọi Lục An Viễn ra gặp hắn. Bản thân cậu cũng ý thức được, bốn phía xung quanh cậu là bốn chiếc xe bao vây. Thấy thế Giang Hải Đạt lo lắng chạy tới. Mặc dù cậu thân hình nhỏ bé nhưng cậu không quên Lăng Viêm đã dạy mình cách tự vệ. Cậu có thể đánh ngã được hai, ba tên rồi trốn thoát. Nhưng chúng thấy Giang Hải Đạt chạy tới rồi gọi tên cậu thì đã nhận ra. Một tên nhanh chóng túm lấy cậu ta mà siết cổ. Giang Hải Đạt thét lên. Thấy chúng đã tóm được Giang Hải Đạt, cậu mất tập trung lo lắng:”Thả cậu ấy ra!”
Một tên nói:” Muốn thả cũng được thôi. Điều kiện là mày phải ngoan ngoãn đi theo bọn tao!”
” Đừng nghe lời chúng, Dương Dương…”
“Im miệng!”
Một tên nổi giận, hắn giơ nắm đấm về phía Giang Hải Đạt. Không thể chần chừ được nữa, cậu vội nói:” Mau dừng lại. Tôi đi với các người, thả cậu ấy ra”
Tên đó cười đánh bất tỉnh Giang Hải Đạt rồi bắt cậu lên xe.
Cậu biết bọn chúng chỉ muốn nhằm vào cậu. Phàm Hạ Nghiêm không hề xuất hiện ở đó. Một trong số chúng đã đeo mặt nạ cải trang để dụ cậu ra ngoài.
Lúc Lăng Viêm và Lam Thiên Duật quay lại thì đã muộn.
Thấy Giang Hải Đạt còn bất tỉnh, họ vội lay cậu ta tỉnh dậy.
“Giang Hải Đạt, tỉnh lại đi.”
Cậu ta dần tỉnh lại.
Lăng Viêm lo lắng hỏi:” Chẳng phải cậu đi cùng với Trình Dương sao? Nó đâu rồi?”
Giang Hải Đạt vừa tỉnh đã hoảng hốt:” Phải rồi Dương Dương! Cậu ấy bị bọn người áo đen bắt đi rồi!!!”
“Cái gì???”, cả hai đồng thanh.
Chết tiệt! Không phải chỉ có hai đứa nhóc mà là cả bọn bị theo dõi. Bốn tên theo dõi cố ý dụ mình và Thiên Duật đuổi theo để tách khỏi An Viễn. Chết tiệt! Trúng kế điệu hổ ly sơn rồi!!! Lăng Viên nghĩ
Trong lúc đó Lam Thiên Duật hỏi:” Cậu nhớ biển số xe của chúng không!”
Giang Hải Đạt trả lời:” Có, tôi chắc chắn là AXPT- 49!”
Lúc này, Phàm Hạ Nghiêm “thật” đã xuất hiện. Hắn tình cờ đi qua và thấy đám thủ hạ của cha hắn lập tức có linh cảm không lành. Rốt cuộc cha hắn lần này muốn làm gì, hắn cũng không biết.
Thấy ba người họ bàn tán chuyện gì với vẻ mặt lo lắng, hắn biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn không thấy An Viễn… chẳng lẽ An Viễn đã gặp chuyện.
Ngay lập tức Phàm Hạ Nghiêm chạy tới hỏi:” Lăng Viêm, xảy ra chuyện gì sao?”
Lăng Viêm bất ngờ. Bây giờ anh đang lo lắng về An Viễn thất hắn cơn thịnh nộ trong lòng anh tăng dường như không thể kiểm soát. Lăng Viêm hết sức giữ bình tĩnh, gằn lên từng chữ:” Không liên quan đến mày! Mày ở đây vậy là Thiên Duật không nhìn lầm”
Phàm Hạ Nghiêm ngơ ngác không biết anh đang nói về chuyện gì.
“AAA…”, Giang Hải Đạt hoảng sợ:” Anh…là anh đã dụ Dương Dương ra rồi mai phục cậu ấy!”
” Cái gì? Em nói thật chứ?”, Lam Thiên Duật muốn xác minh lại.
” Tôi chắc chắn! Anh ta…”
Giang Hải Đạt còn chưa nói xong, Lăng Viêm đã lao tới giáng một quyền rất mạnh vào mặt Phàm Hạ Nghiêm. Hắn ngã gục xuống đất.
Lăng Viêm hét:” Mày! Lại là mày! Lần này mày lại muốn giở trò gì đây? Mày lại muốn làm gì An Viễn?”
“An Viễn?” Giang Hải Đạt khó hiểu.
Phàm Hạ Nghiêm đứng dậy, dùng tay lau máu trên khoé miệng. Hắn cố giải thích:” Tôi không biết.., tôi chỉ mới xuất hiện”
” Thằng khốn! Thiên Duật đã nhìn thấy mày mấy phút trước còn lảng vảng ở đây. Giang Hải Đạt tận mắt nhìn thấy mày sai chúng bắt An Viễn! Mày còn chối?”
“Thật sự không liên quan đến tôi!”
Thấy Lăng Viêm siết mạnh tay, giơ lên không trung một lần nữa hướng về phía Phàm Hạ Nghiêm, Lam Thiên Duật vội cản:”Được rồi Lăng Viêm, cũng chưa có xác thực hắn có thực sự muốn bắt cóc An Viễn hay không. Chúng ta cũng biết biển số xe của chúng, bây giờ có dò tìm chắc chắn sẽ tìm được.”
Lăng Viêm nghe lời liền hạ tay xuống quay người đi. Lam Thiên Duật nói:” Giang Hải Đạt, em yên tâm bọn anh sẽ tìm ra An Viễn”
Nói xong định cùng Lăng Viêm về công ty tìm kiếm Giang Hải Đạt kéo tay anh lại:”Các anh nói gì vậy? An Viễn? Ai là An Viễn vậy?”
Hai người chợt giật mình. Lúc mất kiểm soát cả hai đều gọi tên An Viễn. Dù sao cũng không thể giấu được mãi, Lăng Viên đành nói:”Giang Hải Đạt! Cái người tên Trình Dương vốn chết rồi!”
Giang Hải Đạt ngạc nhiên:”Vô lí. Thế Dương Dương hiện tại là ai?”
“Đó là Lục An Viễn, nhưng chỉ có linh hồn thôi. Thân xác hiện tại vẫn là của Trình Dương.”
Thấy vẻ mặt của Giang Hải Đạt như sắp biến thành người từ trên trời rơi xuống, Lam Thiên Duật kể lại đầu đuôi câu chuyện. Giang Hải Đạt nghe xong vẫn chưa tin lắm.
Lăng Viêm nói:” Tin hay không thì tuỳ cậu. Nói tóm lại việc cứu An Viễn chúng tôi sẽ lo”
Giang Hải Đạt nghe xong một hồi cũng kịp trấn tĩnh lại:” Chờ đã! Mặc dù người đó không phải Dương Dương nhưng tôi lại cảm thấy người tên An Viễn đó không hề xa lạ. Cậu ta cũng rất tốt bụng, thời gian ở viện trở về cậu ta cũng giúp tôi rất nhiều… Tôi không quan tâm An Viễn hay Trình Dương, tôi vẫn là bạn thân của cậu ấy, tôi muốn cùng hai anh tìm cậu ấy.”
Nghe vậy Lam Thiên Duật bật cười:”Cảm ơn em, nhưng việc này rất nguy hiểm. Nhưng anh vẫn muốn em giúp một chuyện.”
Giang Hải Đạt quả quyết:” Tôi sẽ giúp anh.”
” Em chỉ cần về nhà, nói với cha mẹ của Trình Dương mọi chuyện đi. Hãy nói với họ đừng lo lắng. Mặc dù…mặc dù Dương Dương của họ đã không còn nhưng nhờ em gửi lời cảm ơn đến họ giúp anh. Cảm ơn vì nhờ Trình Dương mà An Viễn của bọn anh đã sống lại. Anh biết nói ra những lời này là hơi ích kỉ… nhưng…”
“Tôi hiểu rồi.” Giang Hải Đạt dứt khoát:”Tôi chắc chắn chú và dì sẽ hiểu và thông cảm. Tôi sẽ truyền lại lời anh nói.”
“Cảm ơn em.”
Nói xong Lam Thiên Duật nhanh chóng quay sang Lăng Viêm:” Chúng ta đi!”
“Ừ!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!