CẶP ĐÔI HOÀN HẢO new*
Chương 18:1 Mời Sinh Nhật
Hắn vừa tự nhủ với bản thân vừa tay dơ lên định gõ cửa nhưng rồi lại bỏ xuống, rồi lại dơ lên rồi bỏ xuống.
Hắn nghĩ thầm: ” Không biết An Nhiên đã dậy chưa? Mình có đang phá giấc ngủ của cô ấy không?…. Mà giờ này còn ngủ gì nữa sắp đi học rồi.”
Kason nghĩ rồi hít 1 hơi thật sâu, hắn mạnh dạng gõ cửa nhưng lại gõ cửa rất nhẹ nên Lavy không nghe thấy tiếng gõ.
Kason đợi 1 hồi vẫn không thấy hồi đáp. Hắn lại lấy can đảm gõ cửa 1 lần nữa. Cửa vẫn không mở. Hắn gõ thêm lần nữa, rồi lần nữa cửa vẫn đóng chặt. Hắn hét lên và gõ cửa liên tục:
– Nè An Nhiên! Cô mở cửa ra. Cô còn ngủ hả. Cô mau dậy đi. Có biết bây giờ là…là…là…
An Nhiên mở cửa bước ra với mái tóc ướt và chiếc khăn trên tay. Nó nheo mắt nhìn Kason:
– Anh làm cái gì mà la hét, gõ cửa um xùm ngoài đây vậy hả?
Kason ngẩn người nhìn từng giọt nước từ mái tóc ướt của Lavy đang lăn dài trên cổ trắng nõn nà đầy quyến rũ. Hắn thấy tim mình đập nhanh dữ dội. Lavy khó hiểu nhìn Kason:
– Nè anh bị làm sao vậy?
– Hồn bay mất tiêu rồi chứ còn đâu nữa.
Kelvin từ cửa phòng đi ra cười trêu chọc nhìn Kason. Ken từ sau đi tới vỗ vai Kason 1 cái:
– Nhập hồn
Bị Kelvin và Ken chọc, hắn bình tỉnh lại mặt nhăn nhó:
-Mấy cái thằng qủy này nói nhảm gì vậy hả.
Ken: – Chứ mày đứng đần người ở đây làm gì?
Kason: – Đần người gì chứ. Tao chỉ là…là…
Kelvin: – Là gì?
Kason liếc nhìn Kelvin và Ken rồi lại nhìn Lavy:
-Thì là…là…
Luzy đang núp sau cánh cửa phòng nó. Nó vừa nhìn trộm vừa lắc đầu. Nó quẹt mũi 1 cái rồi đi ra và nói:
– Chỗ người ta rủ rê hẹn hò mấy anh đứng đây sao người ta dám nói.
Luzy nháy mắt với Kason cười:
– Có gì thì nói lẹ đi. Già rồi còn mắc cỡ gì nữa. Hahaha….
Nói rồi nó đẩy Kelvin và Ken đi xuống lầu vừa đi vừa nói:
– Chúng ta xuống ăn sáng thôi. Đừng làm phiền 2 người bọn họ nữa.
Kason mặt đóng băng lẩm bẩm: – Con nhỏ này… ăn nói lung tung…. Thật là…
Lavy nhìn 3 người kia đi khuất, nó quay lại nhìn Kason:
– Có gì thì anh nói lẹ đi. Đừng lảm nhảm nữa. Còn phải ăn sáng rồi đến trường đó.
Kason: -Uh. Thì là… thì là tui… tui muốn mời cô…đi…
“Cạch” âm thanh đóng cửa cắt ngang câu nói của Kason. Cả 2 hướng mắt về căn phòng phát ra âm thanh. Demy từ cửa phòng bước ra. Thấy 2 đôi mắt đang chăm chăm nhìn mình. Nó cũng lướt mắt nhìn và nó cũng hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Nó bình thản bước xuống lầu vừa đi vừa nói:
– 2 người cứ tiếp tục. Tôi không làm phiền.
Kason và Lavy chớp chớp mắt nhìn Demy đi khỏi. Kason nghĩ thầm: “Con nhỏ này tỉnh dễ sợ”. Lavy nhìn Kason:
– Nói tiếp đi. Anh muốn mời tôi đi đâu?
Kason: – Tôi… muốn cô cùng tôi…ngày mai đến nhà em gái tôi.
Lavy: – Anh muốn tôi đến nhà em anh? Why?
Kason: – À chỉ là …thứ sáu tuần này là sinh nhật của nó và tôi muốn…. muốn…
Lavy: – Muốn tôi đến dự sinh nhật em anh phải không?
Kason gật gù: – Uh. Là vậy đó.
Lavy nhếch môi bất mãn: – Chỉ có nhiêu đó mà anh nói cả buổi.
Kason cuối đầu không nói.
Lavy nói tiếp: – Cái đó tôi nghe ông nói rồi.
Kason thẹn quá hóa cáu: – Nếu cô biết rồi sao không nói sớm.
Lavy nghênh mặt: Tôi thích. Nếu tôi nói ra sao thấy được bộ dạng hài hước này của anh.
Kason tức giận: -Cô…cô…
Lavy chu môi chọc quê Kason: – Cô cô tôi tôi cái gì??
Kason khoanh tay ngoảnh mặt chỗ khác: -Hứ…
Lavy trề môi ” Đồ nít trâu”:
– Vậy chừng nào thì đi?
Kason không quay mặt lại lạnh lùng đáp:
– Sáng mai.
Lavy: -Ok.
Nói rồi nó đóng cửa cái rầm. Kason tức giận ” Cô ta còn không thèm xin lỗi mà còn dám tỏ thái độ đó”. Hắn đá vào cửa phòng Lavy 1 cái.
– Á…
Vì cú đá quá đà nên hắn vật vả ôm chân bỏ xuống lầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!