Short stories [BTS] - Jimin. Những kẻ mộng mơ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Short stories [BTS]


Jimin. Những kẻ mộng mơ


| Câu chuyện được lấy cảm hứng từ MV “Những kẻ mộng mơ” của Noo Phước Thịnh. Và được viết theo cái ý hiểu mới xem được 1 lần của tớ nên có gì sai mong để lại comment |

————————

Những kẻ mộng mơ, rì rào nơi sóng vỗ

Cánh hải âu bay trắng xóa ngợp trời, và cỏ lau che mờ đi khuôn mặt em xao xuyến

Những kẻ mộng mơ, nụ cười của kẻ mộng mơ. Người trước mắt mà người tận trong tim

” Jimin, hãy đi ra biển cùng em một chút nhé ? Hôm nay là mùa thu anh à ”

” Anh nên mặc gì em nhỉ ? “

” Hãy cứ quàng chiếc khăn em đã tặng, chiếc áo em mua và cái áo khoác em chuẩn bị nhé, hôm nay trời sẽ lạnh đấy. Và mái tóc của anh, hãy cứ để cho gió luần vào từng kẽ, để cảm nhận được từng hương thơm của lá rụng. Hôm nay mình cùng đi dạo quanh bờ biển, anh nhé ”

” Vẫn luôn là vậy, em nhỉ ? Em mãi mãi là vậy…. ”

“…..”

anh khẽ cười, cười chua xót, và khóe miệng nhếch lên thật lắm mỉa mai khi em quay đi để một vài lọn tóc như vô tình bay lên mang anh hương thơm nhè nhẹ. Em ơi, và tiếng giày cao gót của em gõ trên sàn những tiếng lạnh ngắt, nụ cười em vẫn vô tình vẽ lên như vậy và những thói quen, những thói quen của ngày xưa cũ, với một người cũng mặc chiếc áo ấy, quàng chiếc khăn ấy

Anh khẽ quàng chiếc khăn vào, khẽ nhắm mắt để cái hương thơm xộc vào trong tâm trí

Mùa thu rồi, nhưng sao cái hương mùa xuân của em vẫn mơ mộng nơi đây ?

Xuân của em, xuân của em đã biết bao lâu rồi chẳng về nữa. Và anh ở đây, để khiến lá rơi rụng mùa thu thành đào hoa nở của em. Ôi em ơi, anh nào phải bậc tối cao, anh nào có trong tay thứ dịu dàng mà kỳ diệu. Ấy thế mà lạ làm sao, ước mơ em vẫn được chắp đôi cánh và bay xa vời vợi, vượt qua đám mây che phủ cả nỗi lòng anh tận sâu mãi mãi

lá thu đã rơi, tưởng chừng sẽ chẳng còn cái chết chóc gì trong cái thứ đã tận cùng hơi thở, nhưng một chiếc lá vàng nếu bóp nhẹ sẽ tan vỡ, tựa họa vô đơn chí, đến tận phút hóa gió bay đi cũng là chết nghẹn trong tay người.

Nên em ơi, anh là lá thu rơi

Ngày em chết, là ngày anh đã chết, chết lòng và cô quạnh từ mảnh tâm trí

Và ngày em thử đúc lên một khuôn mặt tựa như đã từng quen, em tập mỉm cười và nâng niu từng nhành cây nhỏ. Em nhảy chân sáo khi đang đi trên đường, em hát một khúc ca vô danh khi đôi mắt đang ngập đầy những hạnh phúc, mùa xuân của em, tựa như lại đến, và em biến anh thành cành đào nhỏ ngày xuân mãi chẳng có lấy một điểm dừng. Suỵt, nhẹ thôi nào, anh sao có thể khiến mộng tưởng của em tan vỡ ?

” Bước nhẹ thôi em, đừng bắt ước mơ đau…. ”

Giá như rằng anh có như hoàng hôn đang có

Những tấm ụa hồng tím thẫm ngả dần đen

Nên anh, vẫn chết, vẫn chết….

Hoa anh đào vốn dĩ rất mạnh mẽ, lại cũng rất thật thà. Như anh của ngày xưa, như em của bây giờ. Như mọi chuyện là thuở sơ khai và chẳng chút e ngại, và đôi mắt em ấy, chẳng vui vẻ như bây giờ, và nụ cười của anh ấy, chẳng miễn cường biết làm sao

Đừng mộng mơ nữa, người thương ơi

” Em này, anh nào phải là người em mong đợi “

” Nếu vậy ? Sao anh yêu em nhiều đến thế ”

Thế giới này, nào chỉ có người ấy yêu em đến cháy lòng

Anh cũng yêu em mà, anh yêu em bằng hết thảy tấm lòng và niềm kiêu hãnh, đặt xuống cả định kiến và khó khăn, giới lừa cùng tàn khốc.

Nhưng em ơi cớ sao…. ôi kẻ đui mù trong tình cảm

” Bởi anh và cậu ấy giống nhau em à, đều có thể chết lòng vì em và nguyện cho em hạnh phúc. Nhưng lại cũng khác nhau quá nhiều, vin vào một cớ e ngại giả tạo, thì anh đôi khi hối hận mà lại chẳng hối hận vì thương em. Anh đôi khi sẽ đau lòng khôn xiết và đôi khi cũng sẽ tuyệt vọng vô cùng ”

” Nhưng anh ơi, anh yêu em, em cũng yêu anh rất nhiều ”

” Chỉ khi nào em là một kẻ có trái tim câm lặng, em mới nói vậy thôi “

Em khẽ cười rồi hôn anh thật nhẹ

Đêm nay, là ngày trăng rằm

Trăng hôm nay vẫn đẹp như vậy, em nhỉ ? Biết bao năm qua, trăng vẫn sáng và thanh khiết trên cao

Em chết rồi

Anh chợt nhận ra điều này khi nghe thấy tiếng la thất thanh của ai đó mà anh cũng chẳng thể nhớ nổi. em ngồi ấy, để hồn cho trăng treo, nụ cười của em hạnh phúc là thế và sao trời, như kim tuyết rơi vào lòng em êm dịu. TRong tay em, là bức ảnh người đó, là cả thế giới dịu dàng của em

” Ngủ yên em ơi, ngủ yên em nhé. Trái tim em sẽ mãi được vùi dưới đất lạnh, còn hồn em anh gửi vào trăng thanh ”

Trời cao chứng kiến em hạnh phúc. Chẳng vấn vương anh, chẳng hoài niệm nghĩa, và nụ cười em ngon ngọt rạng ngời

———————-

” Jimin à, người ấy là thế giới của em. Nhưng người ấy rời xa em thật rồi, xa đến có cố gắng tìm đến một kiếp, cũng sẽ mãi mãi chẳng có cơ hội nào là vô tình cả. Đáng ra rằng em có thể mở cửa và ôm vào lòng tình yêu đang đợi, chỉ là chấp niệm của em dành cho người ấy quá lớn. Có hóa cánh hồng bay bổng hay mây trên trời, em cũng nguyện tìm được người ấy. Em nợ anh, có lẽ là chữ xin lỗi cũng chẳng thể nào bù đắp được “

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN