Vị hôn thê của thiếu chủ lạnh lùng!
Chương 62:
-Hay.. Hay… Hay…. Đúng là tài nữ! Nghe danh Phương Mĩ thiếu chủ có tài múa uyển chuyển thanh thoát nhưng nay đã không còn đc xem… Lại nghe danh Dạ Lam của Dạ phủ có tài múa lụa xuất chúng…. Cô nương có vẻ vượt cả họ rồi!
Cả khán đài ồ lên, vỗ tay khen ngợi, Uyển Nhi thẹn mình giậm chân tức giận, quay người bỏ đi… Dạ Lam điềm đạm mỉm cười :
-Không dám! Ta…. Lấy phần thưởng đc chưa!
-Đc đc! Của cô Nương đây! Ta tuyên bố, mĩ nữ múa lụa năm nay…. Ơ… Cô ấy đâu rồi!
Vừa lấy đc lồng đèn nàng đã chen người kéo Hàn Thiên đi! Đc một đoạn thì thở phào nhẹ nhõm :
-Mệt quá!
-Nàng chạy làm gì! Không định cho họ danh tính sao!
Dạ Lam cười mãn nguyện nhìn chàng:
-Cần gì chứ! Đối với ta! Tài năng không cần khoa trương!
Hàn Thiên khoanh tay mặt nghiêm lại:
-Nhưng tài múa lụa của nàng ai cũng biết luôn rồi! Nàng căn bản đã vang danh từ lâu, nay người dân người ta ngây ngốc nói nàng tài năng! Ai ngờ đc tự mình hạ thấp tài nghệ của mình!
Dạ Lam liếm môi rồi nghĩ lại, xong như hiểu ra gì đó, nàng hất mặt lên:
-Huynh vẫn là giận vụ cá cược khi nãy nên cố ý nói móc ta phải không?
-Ta có sao!
-Có…. Nhất định là thế!
-Vậy cứ cho là vậy đi! Sao thấy hối lỗi rồi à! Có người nào lấy hôn phu ra làm vật trao đổi chứ! Hơn nữa! Hàn Thiên ta giờ lại thành trò cười cho thiên hạ rồi!
Hàn Thiên nói rồi quay người bước đi.. Dạ Lam giật mình đuổi theo níu kéo tay chàng:
-Ta biết là ta có lỗi nhưng chàng xem lúc đó ta đâu còn lựa chọn nào.. Huống chi chàng nổi tiếng lạnh lùng, ai mà dám bép xép nữa chứ! Với lại, chẳng phải ta thắng rồi sao!
Hàn Thiên dừng chân hắt giọng:
-Ngụy biện! Nàng chính là đang trách ta sao!
-Ơ… Ta k có ý đó…. Này đừng bỏ về chứ… Ta biết lỗi rồi… Chỉ là lúc đó xung quanh huynh nhiều nữ nhân vậy nên ta khó chịu…
-Đc rồi!
Hàn Thiên cười nhẹ một đường chắp tay đằng sau:
-Nàng có định đi thả hoa đăng không hả? Đứng đó làm gì!
Dạ Lam gật đầu chạy theo…. Chỉ là…. Chỉ là…. Khi nãy nàng đột nhiên nhức đầu, trong tâm lờ mờ thấy mình thảm hại, thước phim quay lại nhưng mờ mờ nhạt…..
Tiếng pháo cất lên lễ thả đèn bắt đầu Mĩ Lam buông tay để đèn hoa đăng trôi đi trên sông Nam. Nhắm mắt chắp tay lẩm bẩm gì đó, Lương Anh bên cạnh nàng ta, hắn nhắm mắt rồi mở ra….. Một dòng nước mắt lăn trên má Nàng ta Lương Anh kéo nàng ta vào lòng:
-Ổn thôi! Ta sẽ bù đắp cho nàng!
Mĩ Lam gật đầu rồi cùng hắn xoay lưng ra về…. Mục đích của họ chỉ là để cầu nguyện….
Lý Uy thả đèn hoa đăng, nhẹ nhàng giúp Mai Mai đẩy đèn ra xa….
-Uy ca! Nghe người ta nói cùng nhau thả hoa đăng là mang nhiều hi vọng cho cặp đôi!
Lý Uy gật đầu rồi rơi vào trầm mặc:
-Ừ! Có lẽ vậy!
Mai Mai kéo tay anh rồi ghé tai:
-Huynh…. Sao lại không đc vui!
-Ta… Không sao!
-Có sao! Rõ ràng có chuyện! Khi nãy ta thấy huynh nhìn về phía Phương Mĩ chủ! Sao k ra chào hỏi muội ấy!
-E là muội ấy không có tâm trạng…. Mai Mai sau này ta sẽ kể cho muội nghe mọi chuyện! Bây giờ ta không muốn để mất hứng! Nào chúng ta cùng đốt đèn lồng nhé!
Mai Mai gật đầu k hỏi gì thêm… Để rồi, sau này khi biết chuyện, cô nàng mới tự trách sự vui vẻ của bản thân… Rồi cũng hiểu đc vì sao… Mỗi năm Phương Mĩ và Lý Uy đều trầm mặc như thế…. Với họ… Ngày này là thảm cảnh gia đình…. Ngày của nước mắt…
-Hàn Thiên! Nhìn hoa đăng trôi ta có cảm giác mất mát lắm! Hình như ta đã bỏ quên điều gì!
Hàn Thiên thở dài:
-Nàng đa cảm quá rồi! Mau cầu nguyện đi!
-À…. Nhưng ta quên luôn rồi!
-Nàng…..
-Huynh cũng vậy mà.. Hì hì..
-Ta cầu nguyện rồi!
Dạ Lam tròn mắt:
-Đừng đùa, ta thấy huynh có nói gì đâu!
Hàn Thiên cầm tay nàng đặt vào tim mình:
-Cầu nguyện là phải từ trái tim chứ k phải lời nói! Nàng thật ngốc!
-vậy Huynh cầu nguyện gì thế!
-Bí mật! Đều là vì chúng ta!
Dạ Lam đỏ mặt nhìn xuống, rồi liếc mắt nhìn mọi người thả đèn….
-Mẹ! Sao ba còn chưa tới! Người nói ba sẽ tới mà!
Một bé gái đứng sát cạnh nàng kéo tay mẹ:
-Ba sẽ tới thôi! Con gái ngoan! Chúng ta thả đèn trước đc không?
Thước phim quay chậm một lượt…… Cảnh tượng này quen thuộc quá… Nàng như trở lại ngày xưa… Đầu đau dữ dội nàng mất đà ngã vào lòng Hàn Thiên….
-Sao vậy!
-Không sao? Chúng ta đi thả đèn đc không?
-Đc.. Đc! Ta đưa nàng đi!
Dạ Lam nhìn người trước mặt kéo mình… Tâm hồn như phủ một lớp sương dày… Quay sang nhìn lại đứa bé gái kia cùng người phụ nữ, cười nhạt một tiếng…. Nàng và mẹ cũng đã từng như thế……. Nhìn người trước mặt, rồi như vô cảm….. Cười chua xót……..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!