Đời Con Gái ! Tin Vào Ai ? - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Đời Con Gái ! Tin Vào Ai ?


Chương 28


Chương 28

Hôm nay, ngày mà người người mong đợi, nhà nhà đợi mong – Noel. Trời bắt đầu lạnh hơn những ngày bình thường vào mỗi buổi sáng. Cho đến tối khuya càng lạnh hơn nữa.

Hôm qua chủ nhật, tôi ngủ tới 4 giờ chiều, gọi nhỏ Nhi thì nhỏ nói đang đi Đà Lạt chơi với bồ nhỏ tới ngày hai mươi lăm mới về. Vậy là ở nhà luôn. Chị 2 thì nghe nói dạo này công ty đang bận rộn gì nên làm về trễ, không về nhà bên đây để chuẩn bị đồ ăn được, ăn mì gói luôn. Mà cả ngày suốt từ sáng đến chiều cảm thấy rất mệt, đứng lên ngồi xuống choáng ngã vài lần. Tốt nhất nên lên giường ngủ sớm, sáng mai đi khám bệnh xem sao.

Vậy là sáng nay đi khám lại, người ta nói em bé không được khỏe do không ăn uống đầy đủ, không bổ sung các chất sắc kẽm nhôm inox gì gì đó nên cơ thể mẹ bị suy nhược. Em bé đã được hai tháng rồi, thật sự là kỳ diệu khi có một cơ thể nhỏ đang lớn dần trong người mình, khi bác sĩ chỉ vào giấy siêu âm bảo đây là em bé, tôi nhìn không hiểu gì cả nhưng thật sự là rất vui rất rất vui. Tôi cũng không biết phải làm sao, lo sợ có, hạnh phúc có, đau khổ cũng có.

Về nhà là đã gần 11 giờ, ra ngoài không cầm điện thoại nên khi về đã thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là mẹ gọi, bấm gọi lại cho mẹ. Mẹ gọi để chúc giáng sinh vui vẻ và cũng xin lỗi vì không có ở cùng để mừng giáng sinh, đáp lại mẹ không sao nhưng lòng nặng như hàng tấn đá đè.

Tôi phải bồi bổ cho em bé, mở tủ lạnh lấy hết những gì ăn được nhét hết vào bụng, không nuốt được cũng phải nuốt. Ăn xong lại ngủ, ngủ dậy thì lại ăn, có như vậy mình khỏe thì em bé mới khỏe được. Có thể nói cuộc sống của người mang thai ngoài việc đi làm đi chơi thì chỉ có ăn và ngủ, vì ngoài những cái này tôi chẳng biết làm gì nữa.

… … … … … …

Tôi đag mệt mỏi lắm, sáng cố gắng bồi bổ cho em bé mà giờ lại muốn giết chết nó, mua bia với ít đồ ăn. Bảy giờ bốn mươi mốt phút, tôi cầm điện thoại gọi hắn. Hắn nói 1 tiếng nữa sẽ tới đây. Một tiếng qua, chẳng thấy hắn đâu, thì ra là hắn gạt mình, mình quá ngu ngốc khi tin hắn. Tôi khui bia uống, uống gần hết lon thứ năm thì chuông cửa reo lên, tôi bước dài bước ngắn đi ra mở cửa.

Đầu óc tôi quay quay, bước cũng chập choạng, cố bám vào thứ gì đó để đi. Mở cửa thấy hắn mặc cái quần để học võ với áo thun ôm đen, ăn mặc kỳ cục. Uống nhiều quá cơn buồn nôn kéo tới, khó chịu muốn ngã xuống thì hắn đỡ lấy, 1 tay chặn ngang bụng, tay kia nắm tay đỡ tôi ra góc cây để nôn. Tôi ngồi ở đó, hắn dắt xe vào nhà rồi ra đi ra đỡ vào trong, suốt cả buổi không nói gì.

Tôi khóc, khóc nhiều lắm, chẳng cần lý do gì nước mắt vẫn chảy, không nói gì. Hắn cũng không nói gì ngồi trên sofa nhìn tôi, đánh bạo, tôi leo lên người hắn ngồi trên sofa, mặt đối mặt.

Hắn nghĩ tôi say, nhưng không ai biết được hiện tại tôi rất tỉnh táo, rượu bia chỉ làm người say chứ tâm trí làm sao say được.

– Anh có muốn yêu em không ?

– Em say rồi.

– Anh nói đi, có phải anh cũng muốn yêu em phải không ?

– Em đi ngủ đi.

– Anh yêu người khác ? Là tình đầu nữa hả ? Anh có bao nhiêu cái tình đầu vậy ?

– Em nói nhảm gì đó.

– Ai cũng bỏ rơi mình cả.

– Em say rồi, anh đưa em lên phòng.

– Em có con với anh, anh giải quyết làm sao?

– Đủ rồi, anh đang mệt mỏi.

– Tùy anh thôi.

Đứng chẳng nỗi, lúc này đây chỉ muốn bỏ đi đâu đó thật xa. Nhưng tôi không thể, bỏ đi rồi thì sống bằng niềm tin sao ?

Hắn đỡ tôi vào phòng. Mở cửa phòng, tôi lại nhào vào đống bia trước mặt, khui 1 lon mới, đưa hắn.

– Uống không ? Hôm nay là Noel mà, phải ăn mừng chứ.

– Sao không đi chơi vơi bạn mà ở đây, gọi anh tới có gì không ?

– Uống đi, với em.

Hắn cũng cầm lon bia lên nhấp một ngụm. Tôi thì hết lon này tới lon khác.

– Anh… nói em biết anh nghĩ gì đi.

– Anh chẳng nghĩ gì.

– Nói em biết, tại sao anh lại gạt em, lại mang em ra làm trò đùa, lại còn….

– Anh không có!

Tôi tát hắn một cái, hắn tròn mắt nhìn tôi, tôi nói tiếp.

– Cứ cho là anh không có, là do em hoang tưởng vậy. Yong… anh biết không, không phải anh giấu là không ai biết. Em biết… anh có bạn gái rồi, chị ta còn rất xinh rất xinh đúng không?

– Em đang nói gì vậy, đàng hoàng lại coi.

– Chị ta tên Hồng Như có đúng không ? Lại là nhà giàu, hai người chia tay nữa năm trước nhưng anh không quên được chị ta nên quen bừa con Hương còn nói rất yêu nó, còn nói tình đầu gì chứ ?

Hắn trợn mắt nhìn tôi, tôi cười nữa miệng rồi đưa tay giữ khuôn mặt hắn lại, môi mình chạm tôi hắn. Hắn đẩy ra.

– Làm sao em biết ?

– Anh biết không, anh quá xem thường em rồi, nhỏ Nhi không bao giờ để con này bị cắm sừng đâu.

– Em…

– Em thế nào? Chẳng phải em từng nói rồi sao, chúng ta…. như nhau thôi.

Có lần nhỏ Nhi thấy hắn cùng với cô gái nhìn rất xinh từ quán coffee đi ra, nhỏ chụp hình lại cho tôi xem. Còn đi dò hỏi chuyện quá khứ của hắn mang về kể tôi nghe. Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi nhỏ bạn thân tuyệt vời như thế.

Tôi biết, thừa biết nhưng im lặng là tốt nhất. Nhưng không ngờ càng ngày hắn càng quá đáng mang tôi ra mà đùa giỡn, bạn bè hắn thế nào thì tôi không biết nhưng riêng hắn, quá sức chịu đựng. Hiện tại tôi không còn đủ can đảm để nghe hắn nói, tôi muốn nói hết tất cả những gì đang nghĩ, nói ra hết để không phải nặng lòng đến thế này.

– Anh… thật đáng khinh. Nhưng em nghĩ em là người duy nhất không có tư cách nói như vậy, biết chỗ có gai mà vẫn đâm đầu vào thì chịu thôi. Anh có bao nhiêu cái bí mật, em chưa chắc đều biết hết, nhưng có một sự thật là… anh chẳng biết gì về em cả. Có đúng ?

– Em bình tĩnh lại được không, em muốn nghe anh nói không ?

– Nói là anh không còn yêu người ta nữa ? Hay gạt bằng cách này không được nên đổi cách gạt khác, anh nghĩ tui….

Chữ chưa ra hết bị hắn nuốt vào. Hắn hôn tôi, cách tốt nhất để ngậm miệng và bình tĩnh, công dụng mọi thời đại. Hắn ôm… phải nói là hắn siết chặt tôi trong lòng hắn mới đúng.

– Nghe anh nói, bây giờ anh đang rối lắm. Đúng là anh gạt em, nhưng giờ phút này, em tin anh một lần có được không ? Để anh giải thích, chia tay từ nữa năm trước thật. Nhưng bây giờ Như đòi quay lại, anh không biết phải làm sao.

Đẩy hắn ra bằng hết sức mình, tát cho hắn một cái thật mạnh, đến nỗi in dấu tay trên đó, mặt hắn nỗi rõ năm ngón tay.

. . . . . . . .

Còn tiếp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN