Đời Con Gái ! Tin Vào Ai ?
Chương 58
Cuộc đời mỗi con người đâu chỉ là một cuốn sách, mà nó là cả một chòng sách toàn giấy trắng đang đợi ta viết vào đó. Và ngay bây giờ tôi phải đóng cuốn sách cũ lại để viết những điều mới vào cuốn sách mới.
Trong đầu đang hiện ra vạn câu nói phải làm như thế nào khi gặp hắn, không lẽ tôi phải cười rồi “Hi!” với hắn, còn phải nói ” Lâu quá không gặp, anh khỏe không ?”, không được tuyệt đối không được. Hay nhắm mắt nuốt đại đi, giờ phút nào rồi còn lôi cái tự ái tự trọng ra nữa, con sắp chết tới nơi còn bày đặc tự với chẳng ái.
Chẳng bao lâu, tôi đứng trước cửa phòng hắn, thu hết can đảm đưa tay lên đập cửa… ai dè hắn đúng lúc mở cửa ra, cả bàn tay tôi in vào mặt hắn… làm gì mà không thốn, hắn bực mình đưa con mắt chứa lửa nhìn tôi, nhưng chỉ 1 giây sau là đôi mắt kinh ngạc nhìn chằm vào tôi.
– Ma…. á maaaaa…
– Thằng điên, người chứ không phải ma -_-
– Người thật ?
– Sờ thử coi.
Đã lâu không gặp, hắn cao hơn xưa, đẹp trai hơn xưa, trắng bóc như 3Đ luôn, đã vậy còn đô con ra nữa chứ, nhìn ngon lắm, nhìn thôi là nhỏ cả giải. Đặc biệt là mái tóc, chắc là hắn mới tẩy tóc gần đây thôi, toàn bộ tóc trắng như mây, tocs bạc như ông cụ, nhưng rất hợp với hắn.
Tên này lợi dụng lắm, đáng ghét vì đã lỡ lời nói sờ thử. Tôi vừa dứt lời hắn đưa thẳng hai tay đặt trước ngực tôi. Ý là đặt lên hai cái trái cây ý.
– Đúng là thật rồi, mềm qá ????
– Súc vật dê sồm, để tay ở đâu vậy hả ? ????
– Vào đây.
Hắn kéo tôi vào phòng đóng cửa lại, tôi cũng đi theo vào trong, có gì vào trong ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng. Vậy mà hắn đẩy tôi lên giường ngồi ngang bụng, giữ chặt hai tay trên đầu.
– Em đã làm gì trong thời gian đó ?
– Không có liên quan tới anh.
– Tại sao không, em là vợ anh mà.
– Hết rồi, giờ… anh hãy giúp em…
– Nhóc Shin ?
– Làm sao anh biết ?
– Anh rất vui vì em đã thuận sinh cu Shin, nó không sao đâu đừng lo.
– Ý anh là thế nào ?
– Anh Bin lừa em thôi, nó chỉ bị viêm cổ họng nên đau khi nuốt thức ăn, không có nguy hiểm.
– Làm sao anh lại rõ đến vậy ?
– Anh Bin gọi nói anh biết.
– Vậy anh thả em ra, em về bệnh viện với con em.
– Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em.
– Nhưng em thì không.
– Haizz… Ngoan ngồi đợi anh, anh phải làm xong bản vẽ, cũng sắp xong rồi.
Tôi rất tức giận vì vừa gặp lại bọn họ đã bị chơi một vố quá thốn, xem ra tôi chẳng có gì thay đổi hay do bản tính đã quá tin người, đúng là hài không vui.
Nhưng nhìn bộ dạng hắn bây giờ đúng là chính chắn hơn, ngay cả cách nói chuyện cũng điềm tĩnh mặc dù hơi điên điên. Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên tráng rồi bước xuống khỏi giường đi tới bên bàn học, lụm cái kính đeo vào làm việc rất chăm chỉ.
Chờ gì nữa mà không đi, ngay lập tức tôi nhảy xuống giường phóng ra cửa để tẩu thoát…. vậy mà ai dè cửa không mở được mới đau khổ.
– Cửa khóa bằng vân tay, anh nói em ở lại đợi anh mà không nghe.
– Chết tiệt, tui không liên quan đến anh nữa để tui yên có được không?
– Mình sẽ nói chuyện sau.
Tức chết được, làm sao đây, sao tự nhiên gặp lại hắn não lại teo rồi không còn tý nếp nhăn nào, mặt thộn thấy rõ.
Tôi đi lại xem hắn làm gì, hóa ra đang vẽ, nhìn bản vẽ là biết hắn thi vào kiến trúc sư rồi. Giấy vứt đầy trên bàn, đợi hắn lâu chết mất. Tôi lên giường nằm đợi nhưng lại ngủ qên mất.
Không biết đã mấy giờ, trong cơn mơ màng tôi cảm thấy ấm áp lắm, theo phản xạ tôi ôm lấy thứ ấm áp ấy. Cứ tưởng là cu Shin, tôi lại nghĩ rằng nhóc lại đòi mum sữa nên tính ngồi dậy pha sữa nhưng nhớ lại là nhóc đag ở bệnh viện thì sao mà ở đây đòi mum sữa được.
Mở mắt trong vòng 0,0000…001 giây tôi thấy mình nằm gọn trong lòng hắn, mắt to tròn nhìn hắn chớp chớp…
. . . . . . . . . . .
Còn tiếp…
***
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!