Đừng gọi tao là cậu chủ, gọi tao là chồng
Chương 2: Cậu chủ mới
Bà chủ khẽ xoa đầu cô
“Phòng con ở đây nhé, đến 5h cậu về thì sang làm quen với cậu nhé, ta có việc bận nên xuống nhà trước đây!! Bye..bye…”
“Vâng ạ!!!” Cô khẽ gật đầu, cậu chủ làm gì mà 5 giờ mới về cơ chứ
Cô đi quanh căn phòng, ở đây rất đẹp và ấm cúng nhưng sao cô thấy lạnh lẽo đến thế. Tũn xếp dọn đồ đạc vào tủ, chỉ để lại con gấu bông của Hoàng Phong tặng, cô sẽ để con gấu bông này ở giường, nằm cạnh mình, để mỗi tối cô có thể nhớ về cậu…
Đồng hồ chỉ đúng 5 giờ…
Rất đúng giờ, cô mở cửa ra ngoài, phòng cậu chủ ở đâu cơ chứ! Chắc là đây rồi, cạnh căn phòng của cô.
“Cạch…cạch…cạch…”, cô mở cửa rồi đi vào, căn phòng đầy “ÂM KHÍ”, trên bàn có treo một chiếc móc sọ đầu lâu, hai hàm răng cứ ngoạp ngoạp làm cô phát khiếp, đôi bàn tay nhỏ bé khẽ nắm lại, nhịp tim cô đập nhanh hơn. Một tập truyện “Hồn ma trong biệt thự”. “Xác ướp sống dậy”, “Căn phòng ma ám”…nhìn mà chỉ muốn khụy luôn tại chỗ, cậu chủ đâu rồi nhỉ, sao không có ở đây. Cô ngồi lên chiếc ghế xoay ở bàn học, xoay đi xoay lại vòng vòng, cô lại nhớ đến lúc còn ở nhà, cậu Phong xoay ghế cho cô, vui đến mức cười tít cả mắt….” Xoay đi cậu! Nhanh nữa lên!” – “Mày phúc lắm mới được tao xoay cho đấy nhé!”
“Vào phòng không gõ cửa???” Giọng nói đầy nam tính chứa ẩn trong đó đầy vẻ tức giận làm Tũn bừng tỉnh khỏi hồi ức, cậu chủ từ nhà tắm đi ra làm cô giật mình. Khuôn mặt tuấn tú của cậu chủ mới đẹp không kém gì cậu Phong của cô đâu nhé, đôi lông mày đen nhánh khẽ nhíu lại, hai con ngươi đổ dồn về phía người cô
“Em…em…cậu…” Cô ấp a ấp úng
“Xuống!!!Ai cho ngồi lên ghế hả??” Cơn giận của ai đó lại càng tăng thêm.Cái gì vậy trời, sao cậu chủ mới khó tính thế, cô hốt hoảng xuống ngay lập tức
“Cậu-em???Hóa ra Hoàng Phong hay xưng hô như vậy!!! Gọi là anh-xưng em. Ok??” Hoàng Khắc Lâm hất hàm
“Vâng, cậu…à…anh..” Cô đứng đó, hai tay nắm chặt vào nhau, nhịp tim còn đập nhanh hơn cả chuột nhắt
“Công việc thường ngày???” Cậu chủ ngồi vào bàn, vội mở chiếc laptop
“Dạ, sáng thì gọi cậu dậy, làm những gì cậu và các bác trong nhà sai bảo ạ!!!”
“Công việc khá đơn giản!!!” Khắc Lâm gật gù
“Vâng!!!”
“Hoàng Phong có bắt bẻ hay nặng lời???”
“Sao cậu…à…anh biết cậu Phong ạ???” Tũn đưa hai con mắt long lanh lên thắc mắc
“Bạn thân!!”_ Hoàng Khắc Lâm nhếch mép, “bạn thân” theo nghĩa bóng hay là theo nghĩa đen đây?
Cô không quên mở miệng khen cậu Phong vài câu
“Cậu Phong tốt lắm ạ!!!”
“Ừm, về phòng đi!!!”
“Dạ!!!” Mới nhận công việc mà đã bị hỏi dồn dập như tra hỏi tội phạm rồi, Tũn thở dài, trở về phòng.
Cô về phòng một lúc thì bà chủ gọi xuống ăn cơm. Hôm nay Hoàng tộc tổ chức bữa tối linh đình, chào đón thành viên “nhí”. Trong bữa cơm, Tũn cũng biết kha khá các bác trong nhà: bác Muống, bác Rền, chị Tơi…Mọi người rất yêu quý Tũn nên cô vui vô cùng; Nhưng hình như trong bữa ăn chỉ thiếu mỗi…cậu chủ mới! Ăn xong, bác Rền đưa xuất cơm, bánh ngọt và nước cho cô:
“Bưng lên cho cậu đi con!!”
“Vâng ạ!!!”
Cô nhẹ nhàng bưng lên cho cậu, chiếc bánh kem có quả cherry chín đỏ kia làm Tũn thèm thuồng. Mọi khi ở nhà, cô với cậu Phong hay ăn chung, cô thường được cậu cho ăn những gì ngon nhất, cậu còn bón cho cô nữa, cô thực sự rất…nhớ cậu!!!
Lấy ngón tay chấm vào chiếc bánh và thưởng thức vị ngọt của nó. Vị béo của bơ, vị ngọt chua chua của mứt thật là ngon! Cô mở cửa phòng cậu, đang định đi vào thì chợt nhớ ra là chưa gõ cửa nên vội đóng lại ra ngoài rồi mới gõ cửa:
“Cậu…à…anh ơi!!!”
“Vào đi!!!” Tiếng nói trong phòng truyền ra
“Em mời anh chủ dùng bữa ạ!!!” Tũn “kính cẩn” đặt xuất cơm lên bàn
“Anh chủ???”
“Dạ vâng, không gọi là cậu chủ thì gọi là anh chủ ạ! Anh dùng bữa đi ạ!”
“Anh thuê mày nếm bánh???” Khắc Lâm ngẩng đầu, đôi mắt ngước lên nhìn cô, không khí xung quanh lạnh lẽo, giờ càng lạnh hơn.
Thôi xong, sao cậu biết được cô nếm cơ chứ…
“Em…em chỉ nếm một tý tý thôi ạ!!!” Cô cúi đầu nhận tội
“CHOANG”
Xuất cơm bị cậu hất văng tung tóe, chưa bao giờ Tũn thấy đáng sợ như vậy
“Em…em…” Cô vội vã dọn “bãi chiến trường”, cổ họng nó nghẹn ắng lại, cô muốn khóc!
“Để em bưng cái khác cho anh!!”
“Không cần!!!”
Bị cậu mắng, Tũn lủi thủi xuống nhà hai mắt rưng rưng, đúng rồi, bà chủ có dặn cô là về nhà bà chủ mới phải ngoan, cô cố nghẹn lại, lau những giọt nước mắt long lanh đang lăn dài trên má.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!