Đừng gọi tao là cậu chủ, gọi tao là chồng - Ngoại truyện 1: Căn bệnh đeo bám cả cuộc đời
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Đừng gọi tao là cậu chủ, gọi tao là chồng


Ngoại truyện 1: Căn bệnh đeo bám cả cuộc đời


Mùa thu năm ấy vẫn còn văng vẳng tiếng nói của ai đó.

” Mày hứa nhất định phải đợi tao, đợi tao rước mày về nhà!”

” Em nhất định!”

Hai con người chẳng còn chim chuột như hồi xưa nữa, chẳng còn hứa với nhau sẽ rước nhau về nhà, bởi họ đã thành vợ chồng…

” Xong chưa vợ?”

” Em ra ngay đây!”

Khải Trân mở cửa xe, bước lên ngồi, khẽ dựa vào vai cậu, chiếc xe lăn bánh ra khỏi ngôi biệt thự. Kết quả sau tuần trăng mật của hai vợ chồng, Khải Trân bỗng dưng ốm li bì, chốc chốc lại nôn tháo. Hại cậu lo lắng sốt vó lên cổ, cứ 5 phút lại gọi về nhà hỏi thăm cô một lần. Phu nhân Triệu lo lắng liền cho xe đưa cô đến bệnh viện. Tin vui cứ thế tràn ngập nhà họ Triệu, Khải Trân đã mang thai…Cô khẽ xoa xoa bụng mình, đang định gọi cho cậu thông báo thì bà chủ ngăn lại.

” Để mẹ trêu nó đã! Như thế này…thế….thế…cứ làm thế cho mẹ!”

” Dạ!” Cô cười, Phu nhân Hoàng đưa điện thoại lên tai, khẽ cất giọng trịnh thượng.

” Khải Trân nó…nó bị bệnh…bệnh rất khó chữa! Mẹ không biết…ừm…ừm…”

Bà cúp máy, ngồi đợi, miệng đếm ngược ” 10…9…8…7…3…2…1 ” Bà vừa đếm đến 1, cậu đã xuất hiện ở cửa, vừa nhìn thấy cô đã lao vào hỏi han.

” Vợ bị làm sao? Bệnh gì? Có đau ở đâu không? Bác sĩ bảo làm sao?”

Nhìn cậu lo lắng, cô không nhịn nổi cười, bà chủ đứng phía sau ra hiệu, cô liền nín cười.

” Em…em có hai tim…”

” Sao lại có hai tim?” Hoàng Phong nhíu mày, rất nhanh, cậu đã hiểu được mọi chuyện, liền cười tủm trong lòng.

” Bác sĩ nói, căn bệnh này sẽ đeo bám em đến hết cuộc đời!”

” Rồi còn gì nữa?” Cậu nhướn mày nhìn cô, xem ra vợ cậu to gan gớm, dám lừa cậu, chủ trùm trò này chỉ có là…bà chủ -.-

” Em bị như thế đó, cậu có thương em không?”

” Chồng có thương!”

Bà chủ nhìn cậu cưng nựng cô mà trong lòng cũng thấy vui ghê gớm. Hoàng Phong khẽ đưa tay xoa xoa bụng cô.

” Con thấy không? Bố thương mẹ như thế, nhưng mẹ lại định lừa bố đây!”
Cậu nói xong, bà chủ với cô ngớ người, xem ra cậu rất khó lừa a~~~

” Sao…sao cậu biết?”

” Có chuyện gì của vợ là chồng không biết?” Cậu véo mũi cô một cái rồi khẽ hôn lên trán cô. Buổi sáng hôm đó cô không hề biết, cậu đã bỏ cả cuộc họp cổ đông để đến bệnh viện, xem ra…cậu rất lo cho cô.

Mùa xuân tiết trời đẹp đẽ, trong nhà họ Triệu đã ríu rít tiếng nói cười của con nít, thiếu gia Triệu Vũ Minh kháu khỉnh đẹp trai không kém gì bố Hoàng Phong, Khải Trân nhìn con trai đang chơi đồ chơi rất vui vẻ, cô liền mỉm cười, khẽ tựa vào vai Hoàng Phong “Chúng ta là một gia đình nhỏ hạnh phúc!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN