Vọng Tình Say Mê - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Vọng Tình Say Mê


Chương 14


Tình Phong hốt hoảng chạy tới, chàng dìu A Nam đứng dậy, vẻ mặt lo lắng nói: “Nàng có sao không? Có đau chỗ nào không?”

A Nam đưa tay dụi mắt trái, cô nhăn nhó, khó chịu nói: “Cay quá, có cái gì đó bay vào mắt muội.”

Tình Phong có chút lúng túng, chàng vội kéo tay A Nam xuống, giọng nghiêm nghị nói: “Không được dụi, nàng mau ngẩng mặt cho ta xem.”

A Nam ngẩng đầu, khóe mắt ươn ướt nhắm tịt lại cong cong, Tình Phong nhanh chóng đưa hai tay lên, một trên một dưới giữ nhẹ lấy đầu cô, hai ngón cái từ từ vạch nhẹ mắt trái rồi kề sát miệng thổi mạnh vào: “Phù… phù… sao rồi? Nàng thấy đỡ hơn chưa?”

A Nam chớp mắt, lại chớp mắt, không còn cảm giác bị cay nữa, cô gật đầu đưa tay lau lệ ở khóe mi, Tình Phong thở dài kéo cô ôm vào lòng, trong tâm tràn lên sự lo lắng, lòng nghĩ: “Nàng thực vụng về, quả thực rất rất vụng về.”

A Nam có chút sững sờ, cô nắm nhẹ ống tay áo của chàng, miệng lí nhí: “Tình Phong…”

Tình Phong nhẹ nhàng hôn lên tóc của A Nam, chàng im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Không cho nàng đi, nàng ở lại với ta.”

A Nam nhắm mắt lại, mỉm cười, hai tay luồn ra sau ôm lấy lưng chàng, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, từ tận đáy lòng dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả.

Tử Hàn đi tới liền nhìn thấy hai người đang ôm nhau, anh đứng yên trong im lặng, đôi mắt nhắm lại, cố gắng hít lấy một hơi, lồng ngực như nứt vỡ, đau đớn vô hạn.

Ái Nhã đi ngang qua, nhìn thấy Tử Hàn đứng ngây ngốc, bất động, cô tò mò đi đến hỏi: “Tử Hàn, huynh đang làm gì thế?”

Tử Hàn giật mình nhìn sang Ái Nhã, thanh âm có phần nghẹn lại: “Không… không làm gì cả? “

Ái Nhã nhìn về phía A Nam và Tình Phong, lông mày khẽ nhíu lại lòng nghĩ: “Có trời mới tin huynh.”

Tử Hàn đổ mồ hôi, khóe miệng co rút giật giật, anh lạnh lùng rời đi, đáy mắt phất lên sự ưu thương đau đớn, miệng lẩm bẩm: “Thật khó chịu.”

Vỹ Kiệt cùng mấy gia đinh dọn điểm tâm sáng ở bên ngoài vườn hoa, nhìn hai người ôm nhau, Vỹ Kiệt thầm nghĩ: “Chắc hoàng thượng lại không muốn xa công chúa rồi.”

A Nam hơi nhướng mi, đáy lòng nổi lên dự cảm bất hảo, cô cựa quậy, giãy dụa, vẻ mặt ngượng ngùng cứng ngắc, miệng lí nhí nói: “Tình Phong mau buông muội ra.”

Tình Phong vờ như không nghe thấy gì, chàng vẫn cứ ôm lấy cô không chịu buông ra, A Nam giận run người, cô giơ chân giẫm lên chân chàng một cái, vẻ mặt thản nhiên như tia nắng trong vườn.

Tình Phong điếng người khẽ kêu lên một tiếng đau đớn: “Ui da”

Chàng lập tức buôn cô ra ngồi nhanh xuống ôm lấy chân, vẻ mặt nhăn như tườu pha chút tức giận nói: “Nàng làm gì vậy? Đau lắm đó.”

A Nam tỏ vẻ áy náy không thôi, cô thở nhẹ chạy vội đến chỗ Vỹ Kiệt, Tình Phong đứng lên, gương mặt tràn đầy ý cười đi thẳng tới, cả hai bắt đầu dùng điểm tâm, Thiết Nhi dẫn Ái Vân đi dạo, Ái Vân (4 tuổi) vừa đi vừa nói: “Con muốn chơi đàn.”

Thiết Nhi nhìn xuống ánh mắt ôn nhu, dịu dàng nói: “Được rồi, mẫu thân sẽ đổi đàn mới cho con.”

Thiết Nhi ngẩng đầu nhìn lên, cất tiếng gọi lớn: “Quản gia…. quản gia…”

Quản gia đang tưới mấy cây táo cảnh ở sau vườn, nghe tiếng Vương Phi gọi, ông đặt nhẹ thùng nước xuống đất rồi chạy lại cúi đầu cung kính nói: “Dạ, vương phi, người gọi lão nô.”

Thiết Nhi đưa tới một chùm chìa khóa, giọng tỉ mỉ căn dặn: “Quản gia, ông tới Nghệ Tây Phường mở cửa lấy giúp ta một cây đàn tranh.”

Quản gia đón nhận chùm chìa khóa, gật nhẹ đầu nói: “Dạ, vương phi.”

Quản gia rời đi, Thiết Nhi dẫn Ái Vân đi qua vườn hoa, Tình Phong và A Nam vẫn còn đang dùng bữa, Thiết Nhi đi đến khom người hành lễ, bà kéo nhẹ Ái Vân tới, nhỏ nhẹ nói: “Ái Vân, mau thỉnh an hoàng thượng và công chúa đi con.”

Ái Vân cúi người hành lễ, vẻ mặt ngây thơ như thiên sứ: “Ái Vân thỉnh an hoàng thượng, thỉnh an công chúa.”

Tình Phong mỉm cười nhìn Ái Vân, chàng hạ đôi đũa xuống, chậm rãi nói: “Mau đứng lên đi… Vương phi, đây là tiểu nữ của ngươi à.”

Thiết Nhi gật nhẹ đầu, tựa hồ có chút tự hào, vẻ mặt cung kính đáp: “Vâng, thưa hoàng thượng.”

A Nam và Ái Vân nhìn nhau ngơ ngẩn, đáy mắt ánh lên sự hiểu nhau, nội tâm trao đổi: “Nào mình cùng đi chơi đi.”

Ái Vân đi đến chỗ A Nam mỉm cười thật tươi, nơi đáy mắt ánh lên niềm hạnh phúc to lớn, vui vẻ nói: “Công chúa thật đẹp nha… công chúa, người đi chơi với Ái Vân có được không?”

A Nam nhướng mi tràn ngập sự hứng thú, môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười thân thiện, mắt nhìn chằm chằm Ái Vân,nhỏ giọng nói: “Được chứ.”

Ái Vân sung sướng nắm tay A Nam kéo đi, Thiết Nhi có chút giật mình, nội tâm lóe lên vài tia lo lắng, bà đi nhanh tới, giữ Ái Vân lại, thoáng nhìn Tình Phong rồi lại quay sang nói với con gái: “Ái Vân, có hoàng thượng ở đây con không được thất lễ, con muốn đưa công chúa đi thì phải hỏi qua ý kiến của hoàng thượng, biết chưa?”

Ái Vân có chút ngạc nhiên nhìn sang Tình Phong, thanh âm nhỏ nhẹ nói: “Ái Vân muốn đánh đàn và ngắt hoa cùng với công chúa, hoàng thượng có muốn đi cùng không?”

Thiết Nhi sợ đến xanh mặt xém chút là nữa ngã lăn ra đất, Tình Phong cười ngượng, trên trán xuất hiện vài vạch đen, chưa kịp nói gì thì A Nam chen vào: “Tình Phong, muội muốn đi chơi với Ái Vân.”

Cả hai rơm rớm nước mắt chờ đợi câu trả lời, Tình Phong rùng mình, cổ họng rục rịch khẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng, mồ hôi thoát ra, tiếng nói lắp bắp: “Được… được rồi, nàng và cô bé cứ đi chơi đi.”

A Nam và Ái Vân nhảy dựng lên vì sung sướng: “Hay quá, đi chơi thôi.”

Cả hai nắm tay chạy ra vườn hoa, A Nam vừa ngắt hoa vừa nói: “Ái Vân có muốn làm vòng hoa không nè?”

Ái Vân vẻ mặt hớn hở nói: “Muốn, công chúa mau làm vòng hoa đi ạ.”

Tình Phong nhíu mày, khẽ lắc đầu, chàng chống tay lên bàn thở dài, giọng điệu trầm ổn có chút lo lắng: “Nàng ấy vẫn còn trẻ con lắm.”

Thiết Nhi mỉm cười, giọng nói pha chút trêu đùa: “Nếu người và A Nam sinh một đứa nhỏ, chắc hẳn con bé sẽ chững chạc lên nhiều.”

Tình Phong nghe vậy mặt mày đỏ rần lên, tim bắt đầu đập loạn nhịp bất thường, nội tâm đánh lên một trận kích động: “Sinh… sinh con… , mình… mình với nàng ấy…”

Tình Phong ngẩn tò te, từng dòng suy nghĩ theo đó mà hiện lên, không biết chàng nghĩ cái gì mà mặt mày đỏ chín như gấc, Thiết Nhi nhìn chàng mà mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, vẻ mặt căng thẳng cúi đầu nói: “Thiết Nhi xin phép được lui trước.”

Tình Phong bị hai chữ “sinh con” làm cho chấn động đến hồn bay phách lạc, chàng rũ mắt, vô thức gật gật đầu, Thiết Nhi thở dài, lặng lẽ cúi đầu rời đi.

Tình Phong vẫn còn đang chìm trong mộng cảnh, một lúc sau mới có phản ứng, chàng ngồi một mình cười ngẩn ngơ, bàn tay cầm lấy ly rượu đưa lên miệng uống cạn, ánh mắt dõi theo A Nam không rời.

A Nam mỉm cười cầm vòng hoa nguyệt quế đội lên đầu Ái Vân, giọng ôn nhu trong như nước: “Xong rồi, ai mà đẹp quá vậy ta.”

Ái Vân đưa tay vịn lấy vòng hoa trên đầu, mặt hớn hở, cười toác cả mồm, Tình Phong đứng dậy đi đến bên cạnh A Nam, chàng ngồi xuống, bàn tay đưa qua bịt mắt ai đó rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi A Nam, A Nam sượng đỏ mặt, giọng ấp úng: “Huynh… huynh làm gì vậy? Ở đây còn có Ái Vân…”

Ái Vân ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, đôi mắt chớp nháy trong lòng bàn tay của Tình Phong, chậm rãi nói: “Ái Vân không có nhìn thấy cái gì hết.”

A Nam đen mặt ứa mồ hôi, nội tâm sững sờ, cô còn chưa kịp nói gì thì thân hình liền bị kéo về phía trước, Tình Phong hôn nhẹ lên tai cô, thanh âm quyến rũ mị hoặc thì thầm: “Ta rất muốn nàng sinh cho ta một đứa con.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN