Vọng Tình Say Mê - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Vọng Tình Say Mê


Chương 33


Mọi người bắt đầu di chuyển tầm mắt nhìn qua A Nam, ba giây im lặng đủ để cho mọi người chiêm ngưỡng được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trái tim cũng theo đó mà thổn thức, nhức nhối, đánh lên nhịp trống thình thịch như bị tiếng sét ái tình, người này người nọ đỏ mặt nhìn nhau, bàn tán xôn xao: “Này là tiểu thư nhà ai vậy?…Đẹp quá, trông cứ như tiên nữ hạ phàm vậy?”

Một thư sinh mừng rỡ hô hoán, anh chỉ tay tới nói với vẻ mặt vui mừng: “Là nàng ta đấy? Là mỹ nhân lần trước đứng ở cầu Vạn Thiên đấy.”

Mọi người ồ lên một tiếng kinh ngạc, A Nam nheo mắt trừng trừng Ái Nhã, Ái Nhã cười hi hi, cô giơ ngón tay hình chữ V với lòng bàn tay hướng ra ngoài làm ra biểu tượng chiến thắng, miệng thích thú nói: “Cố lên A Nam tỷ.”

Chủ khảo cuộc thi có chút kích động trong lòng, ông vui vẻ bước tới vài bước, cầm Thất Ngọc trong tay đứng ở trên sân khấu cất tiếng: “Vị tiểu thư kia có muốn đăng kí không?”

A Nam nhìn cây trâm phỉ thúy sáng lên ánh sáng thất sắc, cô nuốt xuống một ngụm nước miếng, mắt nhắm lại, bản thân mặc kệ lời nói của Tình Phong, mở mắt, bàn chân chậm rãi bước tới, nói: “Có, ta muốn đăng kí dự thi.”

A Nam bước lên bậc thang của sân khấu, Tử Hàn và Xuân Hỷ há mồm, cả hai bơ phờ đứng sững, mấy nữ nhân đứng ở trên sân khấu bấy giờ mới được nhìn rõ dung nhan của A Nam, họ ghen tỵ khóc ở trong lòng: “Không thể như thế được, tại sao trên đời này lại có người đẹp đến thế cơ chứ.”

Ái Nhã đứng ở phía dưới chụm tay lại đưa lên miệng nói lớn: “Tỷ tỷ, cố lên.”

Diễm Hương vén rèm lụa đi ra, cô nhìn A Nam không chớp mắt, đáy lòng thầm khen: “Cô ta là ai vậy nhỉ? Đẹp quá…”

Ngay sau đó, chủ khảo cuộc thi đi về phía bàn lớn, ông đặt hộp gỗ xuống bàn rồi cầm lấy dùi đánh vào chiêng, “cheng” một tiếng, cuộc thi chính thức bắt đầu, có 39 nữ nhân tham gia, vòng một loại mất 29 người, vòng hai loại thêm 8 người, vòng ba chỉ còn lại hai người, đó là A Nam và Diễm Hương của Hoa Ý Lầu.

Diễm Hương lướt thướt bước đi trong bộ xiêm y đỏ rực, cô cong môi, nở một nụ cười duyên dáng, nam nhân ở bên dưới đều đứng qua một bên để ủng hộ, Diễm Hương xoay người nhìn A Nam với vẻ mặt khiêu khích, A Nam cười một cái đáp lại cho có lệ, cô đi lướt qua Diễm Hương, gió se se thổi đến, dưới ánh đèn lung linh huyền ảo, một làn hương thơm dịu mát lan tỏa xung quanh, A Nam rung mi, khẽ chớp nhẹ đôi mắt, mấy nam nhân như bị thôi miên, bước chân của họ dần dần di chuyển đứng sang một bên ủng hộ cho A Nam.

Kết quả đã rõ, chu khảo vui mừng cầm lấy dùi đánh vào chiêng, “cheng” một tiếng, kết thúc “Hội thi Hoa Khôi mùa Xuân”, A Nam thắng cuộc giành được cây trâm, cô vui vẻ lắc lắc cây trâm về phía Ái Nhã, mọi người lên tiếng chúc mừng, A Nam gỡ lấy mấy viên ngọc đính ở trên cây trâm rồi quẳng bổng cây trâm ra phía sau, mọi người trố mắt nhìn theo hướng bay của cây trâm, cây trâm rơi xuống đất, sau đó là tiếng la ó, quánh nhau túi bụi để giành giật: “Của tôi…Trâm của tôi… Của tôi… Không được giành… Của tôi… Cút ra…. Của tôi…”

Một cuộc ẫu đả dữ dội, mọi người đánh đấm, cấu xé để giành lấy cây trâm trị giá năm vạn lượng, một số người ở trên lầu nhìn xuống xôn xao: “Dưới kia xảy ra chuyện gì mà ồn ào thế?”

Một cẩm y vệ từ dưới lầu chạy lên, hắn đi đến nói nhỏ vào tai Vỹ Kiệt điều gì đó, Vỹ Kiệt vừa nghe vừa nhướng mày, nghe xong thì co giật toàn bộ cơ miệng, anh nhỏ tiếng nói: “Được rồi, lui xuống đi.”

Cẩm y vệ rời đi, Vỹ Kiệt đi đến chỗ Tình Phong, thấp giọng nói: “Hoàng thượng….”, Tình Phong lạnh lùng hử một tiếng, chàng nâng ly rượu đưa lên miệng uống một ngụm, Vỹ Kiệt cúi xuống nói nhỏ vào tai chàng, ngụm rượu kia còn chưa kịp nuốt xuống cổ họng liền phun thẳng ra bàn, Tình Phong bị sặc rượu, ho khan vài tiếng: “Khụ… khụ… khụ…”

Khuôn mặt chàng có chút đỏ lên, vội vàng đứng dậy rời khỏi bàn, sắc mặt trầm xuống nói: “Mọi người cứ việc tiếp tục vui vẻ, ta có việc rời đi một lát.”

Nói xong, chàng trực tiếp đi ra lan can nhảy từ lầu bốn của tiểu lâu xuống đất, Khả Siêu đưa mắt nhìn ra xa rồi dừng lại ở đám hỗn loạn, anh mừng rỡ chỉ tay, cất tiếng khi nhìn thấy bóng lưng A Nam: “Tố Bình, nàng nhìn xem… đó có phải là A Nam không?”

Tố Bình quay sang nhìn theo hướng chỉ của Khả Siêu, cô gật đầu nói: “Phải, là con bé đó!”

Trên sân khấu, chủ khảo cuộc thi vẫn còn đang đứng đó há hốc mồm, ông á khẩu, giận đến nỗi dùi cả bọt mép, Diễm Hương ngơ ngác lắp bắp: “Cô… cô… đã làm gì thế hả?”

A Nam tỉnh bơ nhún vai: “Làm gì là làm gì? Ta chỉ lấy bảy viên ngọc để chơi thôi!”

Diễm Hương trợn tròn hai mắt, khí tức trong lồng ngực như muốn bùng nổ, gằn giọng nói: “Cô nói gì? Chỉ lấy bảy viên ngọc để chơi thôi ư?”

A Nam gật đầu thành thật đáp: “Ừm.”

Diễm Hương hít lấy một hơi thật dài, cô tức giận quát lớn: “Tại sao cô không nói sớm hả? Nếu cô nói trước một tiếng, ngọc tôi có thể cho cô… trời ơi, danh hiệu hoa khôi năm năm liền của tôi đều bị cô hủy hoại rồi, cô là đồ đáng ghét.”

A Nam tức giận nhíu mày, cô rống lên nói trả: “Cô mới là đồ đáng ghét, cả nhà cô mới là đồ đáng ghét.”

Diễm Hương tức giận trừng lên hai con mắt đỏ: “Cô nói cái gì? Muốn đánh nhau phải không?”

A Nam ưỡn ngực, hất cằm khiêu khích: “Có giỏi thì nhào vô xem ai sợ ai?”

Ái Nhã đứng ở bên dưới lên tiếng khuyên can: “A Nam tỷ, mau dừng lại đi… để hoàng… à không… để người ấy biết là không xong đâu?”

A Nam ngây ngốc, nghếch mắt quay đầu hỏi: “Người ấy, ý muội là…?”

Chợt nghĩ đến một người, A Nam giật thót đưa tay lên miệng cắn cắn móng tay, miệng run run nói: “Thôi chết, mau đi thôi.”

Vừa mới xoay người thì nghe thấy tiếng cười của Diễm Hương: “Ha ha ha, cô mà cũng biết sợ à!”

A Nam tức giận quay lại trừng mắt: “Cô nói cái gì?”

Chủ khảo đi tới chỗ Diễm Hương mở lời khuyên can: “Diễm Hương cô nương, xin bớt giận…”

Diễm Hương đang cáu mà có người đến làm phiền, cô quay sang lạnh lùng tặng cho chủ khảo một cú đấm ngang mắt trái: “Tất cả là tại ông? Đi chết đi.”

Chủ khảo a một tiếng ôm mắt trái ngã ra sau, ông bò sang chỗ A Nam, đứng dậy khuyên nhủ: “Cô nương, xin nói bớt một lời… thục nữ là phải dùng khẩu không nên động thủ…”

A Nam đang bực mà còn tới làm phiền, cô giơ tay tặng cho chủ giám khảo một đấm vào ngang mắt phải: “Này thì nhiều chuyện này!”

Chủ khảo a một tiếng, lãnh đủ hậu quả, hai mắt thâm đen hóa thành mắt gấu trúc, A Nam và Diễm Hương đưa mắt lườm nguýt nhau, ánh mắt lóe lên như phát ra tia lửa điện: “Xoẹt… xoẹt… xoẹt…”

Tử Hàn và Xuân Hỷ nhếch môi cười khổ, miệng lẩm bẩm: “Khổ quá, chừng nào mới xong đây?”

Xuân Hỷ chạy đến nắm lấy sợi dây rào chắn, cô cất tiếng gọi nhỏ: “A Nam tỷ, mau đi thôi, mọi người đang nhìn kìa…”

A Nam nghiêng đầu mặc kệ, giọng phản bác: “Kệ họ.”

Xuân Hỷ khẽ nhắc nhở: “Tỷ không đi, ngộ nhỡ để hoàng thượng biết được…”

Xuân Hỷ dừng lại lời nói, cô im lặng đợi chờ phản ứng của A Nam, A Nam rũ mắ lòng nghĩ: “Ở đây cách xa tiểu lâu như vậy, chắc huynh ấy không biết đâu?”

Nghĩ vậy, A Nam đưa hai tay chống nạnh, miệng nhọn ra cười ha ha, nói với giọng hùng hổ: “Cho dù Tình Phong có ở đây cũng không làm gì được tỷ đâu? Khà… khà… khà…”

Tình Phong dùng khinh công bay lên sân khấu, Tử Hàn, Ái Nhã , Xuân Hỷ chết lặng tại chỗ, A Nam vẫn còn đang ngửa mặt cười nham nhở: “Khà… khà… khà…”

Tình Phong bước đến sau lưng A Nam, hai hàng lông mày cau lại rồi từ từ giãn ra, giọng lạnh lùng pha lẫn ấm áp: “Nàng thử lập lại những gì mình vừa nói xem?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN