Trọng sinh tìm lại hạnh phúc - CHƯƠNG MỞ ĐẦU (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
210


Trọng sinh tìm lại hạnh phúc


CHƯƠNG MỞ ĐẦU (1)


Một mình lượn qua lượn lại khắp nơi trong căn nhà rộng lớn, Ngọc Nhi luyến tiếc nhìn từng căn phòng đầy ắp kỉ niệm của cô và chồng. Tô Ngọc Nhi năm nay 28 tuổi vừa chết do ung thư cách đây ba ngày.
Sáng nay là lễ động quan của cô. Trông thấy người chồng mình yêu thương, Phạm Minh Hoàng cùng người bạn thân, Lê Mỹ Nhạn khóc thảm thiết khi lớp đất cát dần dần nhấn chìm thân xác cô, Ngọc Nhi không kiềm được nước mắt cũng như muốn gọi hai người bọn họ nhưng vô dụng.
Hết ngày hôm nay cô phải đi đến một nơi khác, kiếp khác nên cô muốn nhìn thấy Minh Hoàng và Mỹ Nhạn một lần cuối thay cho lời vĩnh biệt. Đồng hồ cổ lớn vừa gõ đúng 10 giờ đêm, nghe tiếng xe từ cổng lớn chạy vào, Ngọc Nhi vui mừng, vội bay từ lầu hai xuống để chào đón bọn họ.
Nhưng cô liền sững sờ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm khi trông thấy cảnh tượng sau khi cánh cửa mở ra. Lê Mỹ Nhạn đang ôm ấp, hôn híp chồng của cô, hơn nữa quần áo của cả hai đều không chỉnh tề. Gần như những chỗ cần che lại đều bị lộ ra.
Lúc mới cưới, do anh rất đẹp trai nên luôn thu hút ánh nhìn của mọi cô gái làm cô luôn phải đề phòng, trông chừng nhưng suốt hai năm sống chung, anh chưa bao giờ phản bội cô. Ban đầu, Ngọc Nhi nghĩ là Mỹ Nhạn vô lương tâm quyến rũ Minh Hoàng, cô định bước tới theo bản năng định kéo con hồ ly tinh ra nhưng cuộc nói chuyện của hai người càng làm cô tức điên lên.
– Minh Hoàng. Đừng. Lên phòng rồi hãy làm.
– Em sợ cái gì? Cô ta đã chết rồi. Chúng mình cần gì phải che giấu.
– Em biết. Nhưng còn….
Mỹ Nhạn vừa đưa tay đẩy Minh Hoàng ra vừa nhìn về phía tấm hình Ngọc Nhi trên bàn thờ đặt giữa phòng khách. Thấy người tình phản đối, Minh Hoàng cũng mất hứng rồi đưa mắt nhìn về hướng bàn thờ. Hắn bực mình đi đến úp tấm hình xuống mặt bàn thờ rôi quay sang bế Mỹ Nhạn về chiếc ghế sô – pha lớn ở phòng khách, tiếp tục việc dang dở.
Ngọc Nhi như không tin được vào mắt mình. Hai người mà cô quý trọng nhất lại ngang nhiên làm việc trái đạo lý, trái lương tâm. Cô đã chết, họ còn lộng hành như vậy; không biết khi cô còn sống, đôi cẩu nam nữ này còn dám làm gì sau lưng cô.
Ngọn lửa tức giận bùng lên, Ngọc Nhi bước tới, hết đánh rồi đá nhưng cô không chạm được vào họ. Sau một lát, Ngọc Nhi chợt nhớ đến những bộ phim ma do Lâm Chấn Anh đóng mà cô thường hay coi, cô định dùng suy nghĩ điều khiển ném đồ vật vào hai tên đang hì hục quá trình đẩy pít – tông thì từ hướng cánh cửa, một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào cả ba.
Ngọc Nhi vừa lo lắng vì sợ mình bị dẫn đi đầu thai vừa tức giận do chưa trừng trị được hai tên bất nghĩa này. Ánh sáng chói lòa cả mắt khiến Minh Hoàng và Mỹ Nhạn cũng phải dừng lại động tác. Trong khi hai người chưa biết được chuyện gì xảy ra, một nhóm khoảng năm sáu người mặc bộ đồ vest đen bước vào bắt lấy họ.
Mặc kệ Minh Hoàng và Mỹ Nhạn gần như lõa thể đang chửi mắng, giãy dụa, những người áo đen đó vẫn im lặng, tay xốc và kéo họ như bắt cổ gà ra chỗ hai chiếc xe đen Mercedes đậu ở trước cửa nhà. Một lát sau, hai chiếc xe khởi động chạy đi để lại khung cảnh màu tối đen của màn đêm.
Ngọc Nhi ngỡ ngàng, thắc mắc không biết hai tên kia bị bắt đi đâu. Nhưng lúc nãy, cô trông thấy mặt của một người trong số đó rất quen thuộc nên cô sực nhớ đến một nơi cùng một gương mặt người con trai. Như để khẳng định sự suy đoán, Ngọc Nhi vội bay theo hai chiếc xe đen.

Địa điểm là một căn nhà cao cấp lớn trên núi, nằm ở ngoại ô thành phố. Cánh cửa mở ra, Minh Hoàng và Mỹ Nhạn bị đưa đến, bắt quỳ xuống trước một dáng người đang ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế sô – pha. Lúc này, bầu không khí vô cùng âm u, nhiệt độ gần như xuống mức 0 độ, ánh sáng từ ngọn lửa của hộp quẹt lóe lên làm Ngọc Nhi lờ mờ nhận diện được dáng người đang ngồi là một người đàn ông. Khi cô đang bước chân tới chỗ người đó để nhìn rõ thì Minh Hoàng lớn tiếng nói:
– Mày là ai? Sao bắt bọn tao tới đây?
– Không phải mày đã biết tao là ai rồi sao, Phạm Minh Hoàng.
– Mày… Mày chẳng lẽ là…
Toàn bộ căn phòng khách xa hoa, sang trọng được thắp sáng. Nhìn rõ gương mặt đẹp trai, lạnh lùng nhưng vô cùng còn trẻ kia, Minh Hoàng không khỏi hoảng sợ, lắp bắp chỉ vào nam nhân đối diện.
– Là mày. Trương Gia Kiệt.
Nghe thấy cái tên này, Ngọc Nhi giật mình, mở to mắt nhìn anh. Trương Gia Kiệt, đứa con trai được cha cô, Tô Quốc Hùng nhận nuôi đây sao. Tuy chỉ 23 tuổi, anh đã ra dáng một người đàn ông trưởng thành, khí chất cao quý, vẻ đẹp làm say lòng bao cô gái. Đừng nói Lê Mỹ Nhạn không bị anh làm cho mê mẫn, kể cả người chị như cô còn bị hút hồn.
– Gia Kiệt, mày đối xử với anh rễ mày vậy sao? Á…
Minh Hoàng vừa dứt lời mắng chửi, Gia Kiệt liền dùng khẩu súng lục bắn vào đầu gối hắn mà không hề do dự, máu lập tức làm thấm tấm thảm dưới sàn. Điều này làm Ngọc Nhi ngạc nhiên. Một thanh niên còn trẻ, mới 23 làm sao có thể bắn một cách chuẩn xác lại dứt khoát như vậy trừ khi đã sử dụng lâu năm.
– Nhớ kỹ. Tao không có anh rễ.
– Ngọc Nhi là chị mày cũng là…. Á….
Một tiếng súng vang lên,, đầu gối còn lại của hắn cũng bị dính đạn. Minh Hoàng tức giận, định mở miệng chửi rủa thì chợt im lặng khi nòng súng đang để sáp trên trán anh.
– Mày mà gọi tên cô ấy. Tao bắn bể sọ mày liền. Nói, số của hồi môn của cô ấy ở đâu?
– Tao không biết của hồi môn nào hết.
Ngọc Nhi tức giận, trừng mắt nhìn tên chồng bội bạc. Đúng là nói dối không biết ngượng miệng. Không phải chính hắn bị thiếu vốn mở công ty phải hỏi cô sao. Do khi lấy hắn, cô đã chấp nhận điều kiện với ba nên không thể hỏi xin tiền, chỉ có thể giao cho hắn số của hồi môn mà mẹ để lại thôi. Kết quả ba năm sau dù hứa sẽ chuộc về trả cho cô, số tài sản đó coi như một đi không trở lại.
– Tao hỏi mày một lần nữa. Mày mà không nói, đừng trách tao độc ác. Nó ở đâu?
– Ở ngân hàng Kim Quy. Số tài khoản là 7689005431.
– Thế Quân kiểm tra số tài khoản.
Sau hai phút kiểm tra kĩ lưỡng, người tên Thế Quân bước tới nói nhỏ vào tai Gia Kiệt. Nghe xong, anh gật đầu rồi thu tay cầm súng lại, quay lưng về phía Minh Hoàng làm hắn thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng sực nhớ mình còn bị bắt, hắn tiếp tục quát tháo, đòi Gia Kiệt thả hắn ra:
– Xong việc rồi. Mãy còn không mau thả tao ra.
– Ai nói tao sẽ thả mày?
– Toàn bộ tao đã khai. Mày còn không chịu thả.
– Đâu có dễ dàng vậy. Nợ mạng phải đền mạng.
Dứt lời, Gia Kiệt quay người lại, bắn vào giữa trán Minh Hoàng. Hắn gục xuống, đôi mắt trợn lên. Vết máu văng lên mặt, Mỹ Nhạn từ nãy giờ im lặng liền hét lên sợ hãi. Lúc này, Gia Kiệt vừa lau súng vừa liếc mắt hỏi ả:
– Cô và hắn là đồng lõa?
– Không… Tất nhiên không…. Tôi bị hắn ép buộc. Nếu không thuận theo hắn, hắn sẽ giết tôi. Cậu biết rõ tôi mà. Tôi và chị cậu là bạn thân. Sao tôi đành lòng hại cô ấy.
Ngọc Nhi đứng bên cạnh nghe lời diễn xuất của ả mà muốn chửi thề. Đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Thiệt không biết cô nhìn người như thế nào mà coi ả này là người tốt, xứng làm bạn thân của cô.
– Vậy sao? Thế thì tôi sẽ không giết cô. Thả cô ta ra.
– Thật sao. Cảm ơn cậu.
Mỹ Nhạn vửa đứng lên vừa nhìn kỹ đánh giá Gia Kiệt, trong lòng ả thầm mắng chửi Ngọc Nhi không biết thưởng thức. Ở nhà có mỹ nam mà không biết nắm bắt lại ra ngoài tìm kiếm. Nếu ả có thằng em nuôi soái như vậy, ả sẽ dụ dỗ hắn phạm tội. Trong đầu lập xong kế hoạch, Mỹ Nhạn giả vờ vấp té, kêu đau. Chiêu này thành công làm Gia Kiệt chú ý tới ả.
– Cô bị làm sao vậy?
– Tôi bị trật chân không đi được.
– Trời cũng khuya rồi. Thôi thì cô ở lại đây nghỉ ngơi. Mai hãy về.
– Ngại quá! Làm phiền cậu.
– Không, là lỗi của tôi đã hiểu lầm bắt cô tới đây. Bác Vương, nhờ bác dẫn cô Nhạn về phỏng khách.
– Rõ, thưa thiếu gia. Cô Nhạn, mời cô theo tôi.
Lê Mỹ Nhạn vui mừng đi theo bác Vương mà không hề hay biết ở sau lưng ả, Gia Kiệt nhêch môi nở nụ cưởi qủy dị. Tất nhiên kể cả Ngọc Nhi cũng không nhìn thấy. Cô vừa hả dạ, trong lòng thầm cảm ơn khi anh xử tên chồng bạc nghĩa dùm cô.
Nhưng khi thấy anh không chỉ buông tha còn đối xử ân cần với Mỹ Nhạn, Ngọc Nhi không kiềm được, vừa theo sau anh vừa mắng chửi đến khi Gia Kiệt bước chân lên lầu, cô mới bực mình không đi theo.
Đúng như cô nghĩ, một tiếng sau, Mỹ Nhạn lén lút đi vào phòng của Gia Kiệt. Chưa đầy một phút, tiếng nước chảy trong nhà tắm liền thay thế bằng tiếng xé vải cùng tiếng rên rĩ. Đừng trách Ngọc Nhi nhiều chuyện chỉ là tiếng rên quá lớn. Cô ngồi ở phòng khách mà còn nghe rõ.
Đồng hồ điểm đúng 12 giờ khuya, Ngọc Nhi thầm an ủi trong lòng mình phải thận trọng, đừng vội tin người vào kiếp sau rồi định quay người đi. Nào ngờ, Gia Kiệt xuất hiện từ căn phòng đối diện căn phòng mà Mỹ Nhạn vừa vào.
Trong lúc, cô còn đang sững sờ, ngạc nhiên thì anh đã đi ngang qua cô, ra gara lấy chiếc xe BMW xuống núi. Trí tò mò lần nữa thúc giục, Ngọc Nhị bay theo, ngồi vào hàng ghế phía sau của xe anh để xem đêm hôm khuya khoắt thế này Gia Kiệt còn đi đậu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN