Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 12 :
Hai tròng mắt dưới áo choàng đen ngước lên một chút, nhìn hắn một cái, thong dong xoay người đi tới, Hỏa Kỳ Lân phát ra một tiếng gầm nhẹ phẫn nộ, Chiến Dã vỗ vỗ lưng nó trấn an.“Không nên tới quá gần, khi nào ta bảo dừng lại thì dừng lại.” Âm thanh khàn khàn từ dưới áo choàng đen truyền tới.Chiến Dã nhíu mày, người này ở trước mặt hắn mà cũng dám cuồng vọng như vậy, tên này đúng là người đầu tiênTrên bầu trời trong rừng rậm, từ những tầng mây dày bắt đầu rơi xuống những bông tuyết, gió lớn cuồn cuộn nổi lên, bay qua nơi hàn băng trong rừng rậm yên tĩnh.Đại thụ nơi này toàn bộ bị đóng băng, những ma thú không kịp trốn chạy cũng bị đóng băng toàn bộ, mọi chuyện giống như chỉ phát sinh trong nháy mắt.Càng đi vào trong, tâm trạng càng có cảm giác bất an.“Dừng.” Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói.Chiến Dã thật sự theo lời dừng lại.Hoàng Bắc Nguyệt từ trên lưng Hỏa Kỳ Lân nhảy xuống, thân ảnh nhỏ nhắn đứng trên tầng băng dày, trong gió lạnh thổi vù vù qua bóng lưng nhỏ nhắn của nàng có loại hơi thở lãnh ngạo cao quý lộ ra.Nàng có dũng khí xông vào trong rừng rậm toàn hàn băng, xung quanh hơi thở còn khủng bố hơn Hỏa Kỳ Lân mà không thấy có chút e ngại nào, chẳng lẽ nàng cũng là triệu hoán sư? Nàng có mấy tinh (ngôi sao ý=.=). Có phải đã thành công cùng linh thú ký khế ước?Tâm trạng lúc này của Chiến Dã đối với người thần bí mới gặp lần đầu này sinh ra hứng thú thật lớn.Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi vài bước về hướng phía trước, đột nhiên trái tim nhảy mạnh, một cỗ lực tác động mãnh liệt chui vào trái tim, nàng lập tức thi triển bộ pháp, hướng phía trước chạy như điên.“Này!” Chiến Dã hô một tiếng, nàng đã chạy không còn thấy bóng dáng!Nơi giữa rừng rậm, cây cối bị đóng băng bị vỡ ra thành từng mảnh nhỏ trên mặt đất, vì thế hình thành nên những đống băng to nhỏ.Mảnh băng trong suốt, phản chiếu màu xanh của bầu trời, màu nước lóng lánh rực rỡ.Giống như thế giới này trở nên rộng lớn vô hạn.Cô gái mặc hắc bào cao ngáo đứng yên , áo choàng bay phần phật trong gió lớn, một đôi mắt thông thấu màu đen lộ ra, nàng nhìn chằm chằm phía trước không chớp mắt.Cuồng phong! Bão tuyết!“Tên của ta là Hoàng Bắc Nguyệt!”Tiếng gió cũng không thể che đi âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo kiêu ngạo lãnh khốc không ai bì được.Người cùng thú quyết đấu, Hoàng Bắc Nguyệt nàng chưa bao giờ thất bại!Nàng đúng là vương giả trong thế giới thú, tất cả quy tắc chỉ cần gặp phải Hoàng Bắc Nguyệt nàng đều bị phá vỡ hoàn toàn!Đáp lại thanh âm của nàng, băng loan điểu thật lớn xuất hiện trên đỉnh đầu của nàng.Băng loan điểu mang theo bão tuyết, cánh chim như móng vuốt thật lớn từ băng, chậm rãi đáp xuống mảnh băng phía trước Hoàng Bắc Nguyệt, siêu cường uy áp thuộc về thần thú khiến cho mặt băng xuất hiện vết nứt.Trong đó một vết nứt kéo dài tới chân Hoàng Bắc Nguyệt, cuối cùng ở chận của nàng dừng lại.Hoàng Bắc Nguyệt vẫn không nhúc nhích như cũ, sắc mặt không thay đổi, nhãn quang trong suốt vắng lặng.Đồng tử thật lớn trong mắt băng loan điểu nhìn chằm chằm nàng.“Ta tên là Băng Linh Huyễn Điểu, tiểu nữ oa, ngươi muốn ký kết bổn mạng khế ước cùng ta sao?”Theo Băng Linh Huyễn Điểu thanh âm, không khí xung quanh giống như cự tuyệt Hoàng Bắc Nguyệt nên nhanh chóng biến lạnh.Áo choàng màu đen trên người, bị đóng băng vẫn duy trì hình dạng thổi bay .Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại bình yên vô sự, thậm chí sợi tóc vẫn tung bay, một chút cũng không bị không khí lạnh xung quanh xâm nhiễm.Băng Linh Huyễn Điểu trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, thần thú cấp bậc linh thú đã có được lối suy nghĩ cùng hiểu biết như loài người.
Băng Linh Huyễn Điểu này trong những linh thú nổi tiếng cao ngạo, từ xưa đến nay chưa từng nghe nói có người cùng nó ký kết khế ước!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!