Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 27 :
Nhưng thật ra trong lòng Tiêu Viễn Trình rất vui vẻ, nhìn thoáng qua Tuyết di nương, nói: “Nếu như Vận nhi thích, đương nhiên không thể tốt hơn .”Tiêu Vận ngượng ngùng ngừng nghịch tóc, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tuyết di nương, Tuyết di nương nói : “Mặc cho lão gia phân phó.”
“Không bằng như vậy, Vận nhi cùng thế tử Triệt đến Linh Ương Học Viện học tập, cũng có thể cùng nhau trao đổi luận bàn, chờ hai người thân quen, liền tính đến hôn sự.”Tiêu Viễn Trình nhìn về phía An Quốc công, “Quốc công gia ý người như thế nào?”“Được! Đương nhiên tốt lắm! Triệt nhi có thể lấy được Tiêu Vận, là phúc khí của hắn a!” An Quốc công cười ha hả, cái bụng mập mạp rung động lên xuống.“Đa tạ Tiêu thúc thúc, đa tạ phụ thân!” Tiết Triệt vui mừng khôn xiết, vội vàng cúi đầu với hai vị trưởng bối, lại xoay người cúi đầu với Tuyết di nương, sau đó nhìn về phía Tiêu Vận, “Đa tạ Vận nhi muội muội!”Tiêu Vận hờn dỗi nhìn hắn một cái, trong lòng cũng có chút vui mừng rạo rực.Giải trừ một hôn ước, lại kết thành một hôn ước khác , Tiêu gia trên dưới, trừ Cầm di nương ra, ai cũng khấp khởi vui mừng.An Quốc công vẫy vẫy tay, một thủ vệ đứng bên ngoài liền cầm một cái hộp gấm đi vào, mở ra, đặt ở trên bàn.Trong hộp gấm có một chỉ ngọc khóa, còn có một phong hưu thư!Hoàng Bắc Nguyệt vừa nhìn thấy giấy trắng mực đen, ánh mắt lạnh đi.Nàng đúng là không cần hôn ước cùng Tiết Triệt này, nhưng không có nghĩa là, nàng bị hưu khí như vậy!“Chỉ ngọc khóa này là tín vật lúc đầu khi lão An Quốc công cùng trưởng công chúa đính hôn , lão An Quốc công cũng cho Bắc Nguyệt quận chúa một miếng ngọc bội gia truyền, hôm nay giải trừ hôn ước nên đưa trả ngọc khóa, Bắc Nguyệt quận chúa có phải cũng nên đem ngọc bội trả về hay không.”An Quốc công nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt nhỏ yếu, bắt đầu lên mặt, cao cao tại thượng nói.Một đứa mười hai tuổi phế vật, là quận chúa thì thế nào? Hiện tại ai còn che chở nàng?Hoàng Bắc Nguyệt đi qua, một thân váy dài trắng thuần, thân thể gầy yếu, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, ánh mắt của nha hoàn, người hầu từ châm chọc cười lạnh biến thành thương hại.Nàng cầm lấy hưu thư, dùng ngón trỏ cùng ngón cái,giơ lên trước mặt An Quốc công nói: “Hưu thư?”“Bắc Nguyệt quận chúa chẳng lẽ không biết chữ? Không biết chữ thì nói, bảo Triệt nhi đọc cho ngươi nghe cũng được.”Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, bên môi chậm rãi hé mở, lộ ra tươi cười: “Tiết Triệt có tư cách gì hưu khí bổn quận chúa? An Quốc công, ngươi đừng quên, ta là Hoàng thượng thánh phong Bắc Nguyệt quận chúa, cùng ngươi giống nhau đều là nhị phẩm, con của ngươi Tiết Triệt chỉ là Đô úy ngũ phẩm, hắn thấy ta không quỳ hành lễ đã phạm trọng tội, vẫn dám can đảm đến hưu ta?”Lời nói vừa ra khỏi miệng, cả tiền thính cũng im ắng một mảnh.Những người mới vừa rồi còn cười nhạo Hoàng Bắc Nguyệt, giờ phút này cũng trợn to mắt nhìn nàng.Tam tiểu thư này có phải hôm nay nhận được kích thích quá lớn, đầu óc hồ đồ hay không? Lại có dũng khí theo An Quốc công hỏi?Thân phận quận chúa của nàng, hôm nay đã là hữu danh vô thực, nàng dám lấy ra đè người? Nếu An Quốc công tức giận, nàng chịu không nổi đâu!“Bắc Nguyệt! Ngươi nói bậy bạ gì đó, không được vô lễ, còn không mau cút đi xuống!”Tiêu Viễn Trình vỗ cái bàn đứng lên, lửa giận đầy người.Hắn đối với nữ nhi này luôn không có cảm tình gì, mẫu thân của nàng trưởng công chúa Huệ Văn năm đó khiến cho hắn phải ở rể, nhận hết khuất nhục, hắn đối với mẹ con các nàng cũng hận thấu xương!“Ta nói bậy sao? Ta nói chỗ nào không phải sự thật?” Thanh âm của thiếu nữ nói năng có khí phách, làm tất cả mọi người á khẩu không trả lời được.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!