ĐẤNG TỐI CAO NƠI DỊ GIỚI - QUYỂN 1 - CHƯƠNG 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


ĐẤNG TỐI CAO NƠI DỊ GIỚI


QUYỂN 1 - CHƯƠNG 4


Nọa thành—
Nơi đây nàm trong lãnh thổ vương quốc Laventer. Một khu vực phát triển mạnh chỉ sau khu trung tâm quốc gia, nên còn được gọi là thủ đô thứ hai của Laventer. Thậm chí đức vua cũng đang có ý định phê diệt nơi này thành thủ phủ thứ hai. Nơi đây nhộn nhịp người mua kẻ bán. Mạo hiểm giả cũng đông hơn hẳn những thành khác. Nơi này có hai lối để ra vào và được bảo vệ bằng những bức tường thành cao hơn 40m. Bên trong không chỉ có mạo hiểm gia, mà còn có quân đội tự vệ và cả lực lượng của giáo hội, họ kiểm tra cực kì gắt gao, bất kì ai có dấu hiệu khả nghi đều bị bắt, bị tra hỏi kĩ càng, và thậm chí hình phạt cũng rất nặng.
– Nơi này nghe có mùi nguy hiểm à? – Tôi gẩn đầu nhìn bức tường cao chất gất.
Tại sao tôi ở đây ư? Đừng đùa. Ai có thể cho loài [sinh vật lạ] như tôi vào thành chứ. Nên, để tránh phát sinh rắc rối, tôi đi qua bằng cách của một chú mèo vậy. Tôi đứng dưới chân tường, ước lượng độ cao, rồi lui dần ước lượng mức đà, tôi tăng tốc, nhanh như một con báo, tôi phóng lên,…. Lố rồi…. tôi quên mất là kể cả khi ngồi thẳng trong cơ thể bé mèo này, tôi vẫn có thể nhảy cao hơn 50m. Tôi đang rơi tự do, nhưng mà, tôi đâu có hiền vậy.
(bay)
Tôi không muốn tạo ra một trận động đất khi tiếp đất đâu, chắc chắn không. Tôi hạ xuống trong một con hẻm tối và không có người. Tôi lẩn vào dòng người bằng [tốc độ ánh sáng]. Nếu tôi dùng kĩ năng này thì họa hăm lắm cũng chỉ bị Thần Ánh Sáng với Thần Bóng Tối phát hiện thôi.
==========================================================
Tôi là Ninya.
Tôi là một bán nhân thuộc tộc miêu nhân. Từ nhỏ không cha không mẹ, sống trong một tu viện. Tôi sống một cuộc sống thầm lặng không ai quan tâm, dù các sơ rất tốt với tôi nhưng tôi không muốn mở lòng với ai cả.
Và anh ấy, một khuyển nhân với mái tóc trắng đã thay đổi suy nghĩ của tôi. Anh ấy bảo vệ tôi, chăm sóc tôi như anh trai vậy. Tên anh ấy là Touch. Chúng tôi lớn lên với tình cảm gia đình, đối với anh ấy là thế còn tôi thì khác… tình cảm đó không hẳn là tình cảm gia đình. Mà là …
Năm nay chúng tôi đều đã 12 tuổi. đã đến lúc chúng tôi ra ngoài và đi theo con đường của chính mình. Tôi đi theo con đường của một pháp sư, các sơ nó tôi rất có tài năng, chỉ cần chăm chỉ là được. Còn Touch thì chọn làm một chiến binh. Chúng tôi đến hội Mạo Hiểm Gia để đăng kí làm mạo hiểm gia. Ở đó chúng tôi gặp Eri, một Elf nữ. Cô ấy thật là đẹp, dẫu biết tộc Elf có sắc đẹp tuyệt trần nhưng có lẽ tôi không tưởng tưởng họ đẹp đến thế này.
Chúng tôi lập tổ đổi để làm nhiệm vụ.
Rank của mạo hiểm gia chia làm các bậc đó là F, E, D, C, B, A và S. Nhưng vẫn có các mạo hiểm gia vượt qua cả rank S nên phát sinh thêm ranh SS và SSS. Nhưng đạt đến rank S đã khó nên rất hiếm các mạo hiểm gia rank SS hay SSS. Hiện tại trên đất nước Laventer này có khoảng 5 mạo hiểm gia rank S nhưng chưa ai đạt đến rank SS. Dù thế trước đây đã từng có một người đạt đến SS tuy nhiên đó là chuyện của 50 năm trước. Người này là vị anh hùng đã lên đường đi tiêu diệt quỷ vương. Tuy nhiên. Lúc đang đại chiến với quỷ vương, thì một con cổ long từ đâu xuất hiện, quét sạch cả hai bên. Ma vương đã trốn thoát nhưng bị thương nặng, đến nay chưa có động tĩnh gì. Còn anh hùng, vì dính đòn trực diện nên đã bỏ mạng. Từ đó đến nay chưa có ai lên được rank SS cả.
Ba chúng tôi thẳng tiến về hội Mạo Hiểm Gia sau khi vào rừng để tìm thảo dược, để hoàn thành nhiệm vụ.
– Thế này cũng không tệ nhỉ. – Touch đi trước nghiên đầu nhìn sang tôi.
– ừ, chuyện này đơn giản. – Tôi tiếp lời
– Đừng lơ là cảnh giác, ở khu rừng đôi khi có thể gặp vài nhóm goblin đấy. – Eri siết chặt cánh cung mà cô cầm bằng tay phải.
– Thôi nào, goblin chỉ là bọn nhắt thôi chúng ta có thể giải quyết được mà. – Touch nói.
—-SOẠT—-
Từ hai bên 4 con goblin lao ra. Trên tay chúng cằm những tấm kiên gỗ đầy vết xước, thanh kiếm thì sứt mẻ không ít thì nhiều. Chúng vung kiếm chém mạnh vào Touch. Eri bắn vút một mũi tên xuyên não con đầu tiên. Tôi vung gậy, một vòng tròng ma pháp đỏ hiện lên
– [hãy đến đây, ánh đỏ nóng rát thiêu đốt ác tà, cầu lửa]
Tôi bắn một quả cầu lửa vào con thứ hai, nó bắt lửa, cháy phừng lên. Touch tuốt kiếm, và dùng [cường hóa] xử nhanh gọn hai tên còn lại.
– Đơn giản.
Tôi cũng nghĩ thế. Tuy nhiên tôi không nhận ra rằng “nó” đang tiếp cận chúng tôi. Nghe động, tôi như chết đứng. Một sinh vật khổng lồ đang từng bước đến chỗ chúng tôi. Tôi ấp úng chỉ tay về phía nó. Eri và Touch nhìn theo, họ cũng rrất sốc khi thấy nó. Eri lắp bắp nói:
– Một … con Thích … Thích Lang Tranh … chạy … chạy ngay!
Cô ấy xoay lưng định bbỏ chạy thì… ẦM… cô ấy bị con Thích Lang Tranh đánh bằng chân trước, bay thẳng vào một gốc cây. Từ đôi môi nhỏ nhắn chảy ra một dòng máu đỏ. Cô ấy gượng dậy, tôi vội đến bên cạnh cô ấy dừng thuật trị thương. Touch thủ thế nhưng không tấn công. Anh biết sự khác biệt về đẳng cấp của hai bên nên anh không thể liều lĩnh.
Tôi dùng thuật [chuyển vị trí] để dịch chuyển 1 quản ngắn. Đây là một nhánh của thuật [dịch chuyển]. Vốn đã thất truyền từ lâu. Chúng tôi xuất hiện ở rcách đó không xa. Thích Lang Tranh đuổi theo, chúng tôi chạy cật lực ra khỏi khu rừng. Nhưng, vẫn không được. Thích Lang Tranh đến gần, ngày càng gần. Tôi gần như kiệt sức. Tôi sắp ngã. Từ đằng xa, một bóng hình uyển chuyển nhẹ nhàng đang lao đến với một tốc độ nhanh khủng khiếp. Trông nó nhỏ bé, và nhanh nhẹn. Nhanh như cắt, nó phóng qua đầu chúng tôi không do dự. Lúc này, tôi mới thấy rõ nó, một con thú bốn chân với đuôi dài. Một sinh vật kì lạ.
Nó dừng lại, ngồi trước đường chạy của Thích Lang Tranh. Không được nó sẽ chết mất!!! Tôi dừng lại, nín thở đợi xem, Touch và Eri cũng thế. Chuyện này thật là điên rồ, chúng tôi đứng cách nơi đó chỉ 200 đến 300m chứ mấy.
Con Thích Lang Tranh đang làm gì thế kia? Nó đang hít vào. Đừng nói nó định dùng [đe dọa]. Không nó làm thật, nó thật sự dùng [đe dọa]. Dù đó chỉ là chiêu kém nhất của nó, thì vẫn quá sức với tân binh như chúng tôi.
—- Gaoooooo —-
Nó gầm lên, dù chúng tôi ở rất xa so với chỗ của nó, chúng tôi vẫn bị nó thổi bay. Cây cối xung quanh tôi cũng nghiên ngã, có cây còn bay hẳn đi một đoạn. Điều này thật sự kinh khủng. Tôi lơ lững trong không trung một lúc, sau đó rơi oạch xuống nền đất gồ ghề. Tôi sợ hãi nhìn xung quanh. Touch và Eri đang chật vật đứng lên. Tôi hỏi:
– Hai người không sao chứ?
– Chúng tôi ổn – Touch trả lời tôi trong khi đang giúp Eri đứng lên.
Tôi nhìn lại nơi của con Thích Lang Tranh, nó đang thủ thế, còn con thú kì lạ nỏ bé kia vẫn ngồi ở đó. Đùa tôi à? Làm sao có thể? Chúng tôi bị thổi bay dù đứng xa trăm mét, còn nó vẫn ở đó dù ngồi ngay tâm kĩ năng. Thật bất thường.
Con thú bốn chân ấy đang đưa chân phải trước lên, nó gẩn đầu lên. Và … tôi lại bay. Nhưng lần này mạnh hơn lần trước. Tôi không biết có phải cùng chiêu thức hay không, nhưng tôi biết chắc là chiêu của con thú nhỏ bé kia mạnh hơn rất nhiều so với con Thích Lang Tranh.
Áp lực gió mạnh đến nổi y phục của tôi xuất hiện nhiều vết rách, da thịt tôi cũng đứt từng đường như bị kiếm chém, máu nhỏ giọt. Tôi không rỗ chiêu thúc này kéo dài bao lâu nhưng rõa rành là lâu hơn [đe dọa].
Tôi lại tiếp đất, lần này đau hơn lần trước. Touch và Eri cũng chẳng khá hơn. Chúng tôi dều hướng về phía đó. Nhưng lần này, không còn con Thích Lang Tranh, mà chỉ có con thú kì lạ đó và một đống xương lớn. Con thú lạ nhìn về phía chúng tôi. Bất giác tôi đưa gậy ma thuật thủ thế, Touch nắm chặc cán kiếm đưa lưỡi kiếm về phía trước, còn Eri thì lắp tên vào cung, cô căng cánh cung hết mức có thể. Mồ hôi của tôi ra ướt lưng, thấm vào các vết thương đau rát, một cảm giác không đễ chịu chút nào. Tôi thật sự đang rất sợ hãi. Tôi không biết mình nên làm gì nếu nó tấn công. Phòng thủ bằng ma pháp hay tấn công, tôi đang rất hoản loạn.
Nó bỏ đi. Nó đi rồi. Thật là may mắn, chúng tôi đã không chết. Chúng tôi vẫn còn sống. Tôi ngồi thục xuống, cố gắng hít thở để lấy lại bình tĩnh. Touch hỏi tôi:
– Ổn chứ?
– Ừ, không sao. Còn Eri thì sao?
– Mình không sao. Mình có phép phục hồi, dù không tốt cho lắm nhưng vẫn dùng được.
– Ừ. Mình nghĩ chúng ta nên về trước khi có thêm bất cứ chuyện gì.
Chúng tôi nhanh chống trở về.
==========================================================
Chung tôi đang trên đường tới hội Mạo Hiểm Gia. Thì bỗng nhiên, tôi thấy cơ thể mình nhói đau. Choáng quáng nhìn xung quanh, tôi nhận ra cả ba đứa chúng tôi đang nằm trong một con hẻm cách xa đường chính. Touch nằm im mắt nhắm nghiền. Còn Eri đang ngượng dậy. Tôi cố gắng đứng lên. Cố nén cơn đau, tôi cắn chặt môi.
– Vẫn còn sống cơ à? – Một giọng nói vang lên trong đầu tôi.
– Ai … – Tôi hét lên. Eri cũng ngẩn mặt tìm nơi phát ra giọng nói.
– Nhìn thẳng đi, cúi đầu xuống. – Vẫn giọng nói đó.
Chúng tôi cúi đầu xuống thì chết trân. Là nó. Sinh vật kì lạ đã đánh bại Thích Lang Tranh. Nó có lông xanh như màu trời. Đôi mắt đen lấp lánh tuyệt đẹp. Nó có một chiếc đuôi uyển chuyển, nhẹ nhàng. Trong nó nhỏ bé và đáng yêu. Tôi muốn được ôm nó trong tay, nhưng bây giờ không phải lúc.
– Muốn bế ta cơ à? Không có cửa đâu. – Giọng nói của nó vang lên trong đầu tôi. Tôi xoay người thủ thế thì mới nhận ra, không chỉ Touch mà cả Eri dều nằm im bất động.
– Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?
– Hummm ~~ Có lẽ … là ta muốn lợi dụng cô. Chắc thế
– Lợi dụng ta?
– Phải chính thế.
Tôi cần phải rời khỏi đây ngay lặp tức. Không … cái gì … xác của họ đâu rồi …
– Ta cất đi rồi, phòng trường hợp cô bỏ trốn.
– Ngươi đọc được suy ngĩ của ta?
– Àhá. Ai mà biết!!!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN