Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi
Chương 3: Ăn nhà ở đợ.
Tác giả: Chó sủa.
***
Chương 3: Ăn nhà ở đợ.
Hắn bước xuống xe, ánh mắt như có thể phóng ra phi lao mà giết người. Kì lạ, vừa nãy còn nóng ran vì đi bộ đường dài, sao bây giờ cảm giác lại lạnh sóng lưng đến như này?
Mặc Băng Tước vừa vặn bước đến bên cạnh cô khoác tay lên vai tỏ vẻ thân thiết. Hạ Sách Mịch nhìn thế ngứa mắt lắm, muốn lên tiếng chống đối nhưng so sánh hai hãng xe thì người này lại chẳng có xuất thế bình thường. Hạ Sách Mịch đứng yên đấy nhìn chăm chăm vào hắn, mong chờ câu nói gì đó phát ra từ miệng hắn.
Đã phóng lao thì phải theo lao. Cũng đã nhỡ gọi người ta đến, thì cũng đến rồi, chẳng phải mục đích là đuổi tên kia đi cho khuất mắt ư. Đại sự đang chình ình ngay đó, không giải quyết thì sau này sẽ để lại hậu quả khó lường. Nếu chuyện hắn và cô không quen không biết bị Hạ Sách Mịch vô tình phanh phui thì chẳng phải cả đời này cô sẽ chẳng thể yêu thêm tên đàn ông nào sao? Ai lại muốn một kẻ luôn bị người tình cũ đeo bám chứ??
Lục Tuyến Yên thấy hắn chủ động như thế bản thân cũng không thể đứng yên. Đôi tay cô run rẩy sau lớp áo thú liền thân vươn lên nắm lấy cánh tay hắn yếu ớt chỉ chỉ.
– Anh xem!! Là hắn, Hạ Sách Mịch. Hắn muốn cưỡng hiếp em, muốn bắt cóc em để tống tiền anh đấy.
Khả Sanh há hốc mồm, cô gái này còn muốn đào hố chôn mình sâu đến cỡ nào nữa đây??
Mặc Băng Tước cảm nhận được cả người cô đang run lên mà nắm lấy tay hắn. Sáng nay có trông qua một lần. Cô là người cũng cao ráo đúng chất người mẫu, vậy mà khi khoác lên bộ áo thú này thì nhìn lại nhỏ bé đến thế. Thần kì thật?!
Anh nhíu mày
– Vừa nãy em có nói đến vế sau??
Cô giật mình buông tay hắn rồi lật đật nắm lại.
– Là điện thoại đột ngột hết tiền. Xin lỗi Tiểu Hắc Miêu!!
Tiểu Hắc Miêu?? Dám tự mình đặt cả tên cho hắn, lại là mèo? Ba mươi tư năm nay đã có ai làm thế với hắn chưa??
Ánh mắt Mặc Băng Tước lạnh lùng quét ngang người Hạ Sách Mịch và chiếc xe bên cạnh hắn. Tất cả… đều bình thường.
– Anh sẽ không bỏ cuộc. Anh nói cho em biết, em không xứng với hắn ta bằng anh đâu. Chờ xem, hai người sẽ sớm chia tay mà thôi.
Hai bên cứ vậy mà đấu võ mắt với nhau. Nhưng đến cuối Hạ Sách Mịch chịu thua mà bỏ đi. Cho đến khi không còn thấy bóng đèn nữa Lục Tuyết Yên ngay lập tức thả hắn ra bước lùi về sau hướng chiếc xe 10 bước. Cô không để tâm mấy lời nói của Hạ Sách Mịch, không liên quan đến nhau nữa thì hà cớ gì phải chú ý đến nhau.
Mặc Băng Tước lạnh lùng xoay người đi về phía xe. Lục Tuyến Yên nhanh hơn một chút mặt dày mở cửa xe phía sau ngồi độc mã ở hàng ghế rộng phình. Cô đang rất là đói. Và nó, vì miếng ăn cô sẽ hi sinh tất cả.
Khả Sanh lại ngạc nhiên hơn quay sau mà nói
– Cô còn muốn làm gì?
– Tôi không muốn gặp lại hắn. Vả lại… trời cũng đã tối rồi.
Hắn bước vào xe ngồi vào ghế trước không mảy may quan tâm đến cô. Khả Sanh cũng tự mình cho xe chạy về lại hướng của biệt thự.
Chết tiệt!! Vậy công sức sáng giờ đã bỏ đi đâu?? Cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ gặp lại hắn. Còn bây giờ, không chừng còn phải ở chung một nhà. Cho đến phút cuối lại thành ra như thế này, ông trời à có phải những thứ tuyệt vời hôm nay chỉ là ảo giác không?
…
Lục Tuyến Yên nhất quyết không nghe theo lời Khả Sanh mà đi vào bất cứ căn phòng nào. Đó có thể là một cái bẫy. Hắn sẽ sắp xếp cho anh chàng ấy kéo cô vào một căn phòng đầy bừa bộn và nói rằng “Nếu muốn ngủ êm ấm ở nơi này thì hãy dọn dẹp cho gọn gàng đi.” Chắc chắn là như thế. Nam thần ở thời đại này rất nhiều, nhưng đó cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi. Sự thật là bây giờ đang thất nghiệp nhưng việc làm lao công cho người khác không phải công việc mà cô mong muốn. Vả lại việc này lại làm không công. Ai lại muốn lao đầu vào bao giờ??
Ọt…
Lục Tuyến Yên xấu hổ cuối đầu, hắn đang ở trong bếp chắc là sẽ không nghe thấy đâu nhỉ. Căn biệt thự to lớn này bây giờ chỉ còn hai người, chàng trai kia đã về mất rồi. Với cái sự im lặng này không biết tốc độ âm thanh có thể phóng đến hay không? Cô buồn ngủ lắm, đến nỗi chẳng thể đỡ mí mắt lên. Đợi hắn dùng bữa trong bếp xong thì cô sẽ lén lút một chút rồi sẽ đánh một bữa no nê. Nam thần kinh thì vẫn là nam thần mà. Lục Tuyến Yên này đã quyết, cho dù có vào núi đao hay biển lửa cũng phải thức, phải mở mắt.
Khò… khò… khò…
Bạch!!
– Á!!
Lục Tuyên Yên thức giấc với việc tự mình làm đau mình. Cô mở ngồi dậy, tay cô đang đập cái gì thế này, đã vậy còn thấy nóng nóng. Có phải là…
A!!! Trên má in hẳn năm ngón tay rồi. Là ai, thần thánh phương nào lại dám làm lão nương ra nông nỗi này, là con bọ nào, chết tiệt!!
Cô nhận ra, mình đang ở trong bếp.
Hai chân rón rén bước vào trong theo hướng ánh sáng từ chiếc đèn trần với ánh sáng nhỏ nhoi bên ngoài. Cô lấy mũi khịt khịt đánh mùi, có mùi của thức ăn nhưng lại không phải phát ra từ trong này. Mà nơi nào đó… ở vị trí cao hơn.
Lục Tuyến Yên cứ bước đi mãi đễn nỗi đang bước trên cầu thang mà mình không nhận ra. Trên hành lang tối ôm, duy chỉ có một căn phòng là hé mở. Ánh sáng mờ ảo bên trong chạy ra ngoài thu hút tầm nhìn của chú thỏ. Cô đi nhanh đến, nhờ có tấm đệm êm dưới chân mà không gây ra tiếng động. Lục Tuyến Yên nhìn vào bên trong, thì ra đây là phòng hắn và hắn đang ngủ trên giường. Cô đẩy cửa vào sâu bên trong nữa, nhà giàu cái gì cũng hiện đại, cánh cửa như thế này mà chảng phát ra bất cứ âm thanh nào.
Vừa mở cửa ra đã trông thấy xuất hăn đang lở dở trên bàn. Lục Tuyến Yên không biết mình đã đi vào hang sói bằng cách nào.
Bật!!
Đèn được mở lên bất ngờ. Lục Tuyến Yên đưa mắt nhìn xung quanh một vòng tình cờ thấy bóng dáng đen thùi lùi của ai đó đang đứng ở góc tường. Ách!! Là Slanderman sao?? Không lẽ… cô sắp bị bắt cóc.
Cô đảo mắt qua lại nhanh nhất chộp lấy cái đèn bàn giơ lên, Slanderman thì sao? Cũng chỉ là trò dọa người. Bắt được hắn rồi sẽ tra hỏi xem hắn đã làm công ăn này bao nhiêu năm, kiếm bao tiền. Học hỏi hắn một ít cũng được nhỉ?
*Hết thầy rồi hay sao mà lại theo học một kẻ giết người?? (-.-)*
– Cô làm cái gì vậy??
Khi hai tay cô nâng cái đèn lên rồi xoay người mới vỡ lẽ, đây không phải là Slanderman. Mà là… hắn. Hai tay cô hạ xuống, miệng không hẹn mà nuốt đi nước bọt.
– Tôi…
Đang ấp úng thì hắn đột nhiên lao đến áp mạnh cô vào thành cửa. Nó đã bị khóa từ lúc nào?
– Cởi áo ra!!
– Cái gì??- Lại chuyện gì mà bảo cô phải cởi áo? Đêm qua vẫn chưa đủ hay sao?
– Sao cô dám lấy nó mà không có sự cho phép của tôi??
Hắn cầm một ít ở ngực cô mà nâng lên, thì ra ý hắn là bộ liền thân này.
– Chẳng phải anh đã nói là quần áo ở tủ hay sao? Không nó rằng cấm động vào ngăn nào thì chẳng phải được tự do chọn lựa??
Hắn không muốn nghe nói nhiều. Một tay giữ cô lại còn tay kia linh hoạt đẩy mũ cô xuống rồi kéo đường khuy theo một đường thẳng. Nó không thẹn mà trượt dài từ trên xuống dưới đất. Sáng nay bộ đầm đen đó cô đã bỏ đi nên bây giờ chỉ còn nội y và cái áo mà anh chàng kia đưa. Khi nó rơi xuống đất liền có luồng gió từ ngoài cửa sổ chạy vào. Lạnh!!
Lục Tuyến Yên co người khép hai chân lại gần nhau, hai tay cũng thế mà rúc vào trong cánh áo. Mặc áo của đàn ông cũng lợi thật, tay họ dài nên mới có được cái sự ấm áp này đây. Nhưng sự ấm áp ấy vẫn chưa thỏa mãn cái khao khát được ủ ấm của cô. Lục Tuyến Yên co hai tay lại nhắm mắt hưởng thụ cái nhiệt độ cơ thể đang tỏa ra. Hoàn toàn quên mất cái tư thế ám muội giữa hai người.
Mặc Băng Tước quan sát chi tiết từng cử chỉ hành động của cô gái đang đứng trước mình. Trên đời có chuyện người giống người đến như vậy sao?
Trông thấy mái tóc bù xù đó, hắn ngứa tay đem đặt lên vuốt nhẹ xuống. Không rối không bết dính, một đường tiến thẳng.
Lục Tuyến Yên giật mình thót mắt, cô nhìn hành động của hắn, tim đập liên hồi. Hắn cứ thế tiến tới càng khiến cô ngã đầu ra sau cho đến khi đụng vào cửa. Cô định hỏi hắn muốn làm gì nhưng môi đã bị khóa chặc. Cô nhắm mắt lại cô gắng dãy dụa, hai tay liền bị khóa chỉ với một chiêu.
Mặc Băng Tước hôn lâu như thế cô vẫn nhất quyết không chịu mở miệng. Hắn như mất hết kiên nhẫn thả tay mình ra khỏi tóc cô hạ xuống mép áo luồng tay vào véo mạnh một cái vào eo.
– A!!
Đột nhiên bị tấn công Lục Tuyến Yên không tự chủ được kêu lên một tiếng. Nhưng cũng vì nó mà hắn có cơ hội tiến vào sâu hơn. Hắn đưa đầu lưỡi mình vào mà xem xét sau đó quấn chặc lấy lưỡi cô không buông. Cứ nghĩ mình sẽ tức giận mà đẩy hắn ra ai ngờ cô lại phiêu theo nó. Hai tay được hắn thả tự do mà quàng lên cổ, một chân kiễng lên vì không thể cưỡng lại được cơn mê muội đang chiếm lấy.
Tay hắn mê man tại eo cô không tiến thêm. Nhưng nó đi ngược lại với quĩ đạo hướng dần xuống dưới. Ngón giữa hắn móc vào mép quần lót của cô mà chậm rãi kéo xuống, một cách nhẹ nhàng.
Hai người hôn đến khi mất hơi đi, Lục Tuyến Yên không chịu được mà rên lên vài tiếng.
Reng!!!
Âm lượng tiếng chuông điện thoại quá lớn làm cả hai giật mình mà dừng hết thảy hành động. Hai bờ môi rời xa nhau, hắn nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Tay kia rút khỏi người cô mà mò lấy điện thoại trong túi quần xong ngã người sang bên kia mà nghe điện thoại.
– Chuyện gì?… Tôi biết rồi, mai sẽ sắp xếp.
Một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, cô chỉ ước nó kéo dài lâu hơn. Không biết chỉ với ánh trăng mờ ảo như này có ai thấy được khuôn mặt cô đang đỏ như thế nào không?? Lúc nãy, là cô rất ham muốn cùng hắn…
Mặc Băng Tước nhìn cô có vẻ ái ngại, đây là lần đầu hăn chủ động tiến vào một ai đó.
– Đói thì ăn đi, phần cơm đó tôi chưa động vào. Ăn rồi nghỉ ngơi, sáng mai sẽ có người đưa cô vào thành phố.
Hắn tiến đến nhặt lấy bộ áo thú mở cửa ra bên ngoài. Còn lại một mình cô cô đơn lẻ chiếc trong căn phòng này. Khoan đã!! không phải là căn phòng lúc sáng đây ư??
…
Sáng hôm sau khi thức dậy Lục Tuyến Yên giật mình vì phát hiện mình đang nằm trên giường. Trông khi hôm qua rõ ràng là cô đang nằm trên sofa. Không lẽ bệnh mộng du lại tái phát?
Trên người cô cũng có khoác lên một chiếc áo sơ mi rộng phùng phình nhưng lại không có quần. Vì nó đủ dài, gần đến đầu gối chứ ít!!
Cô vào nhà vệ sinh cá nhân trông thấy một cái bót đánh răng hoàn toàn mới còn trong hộp. Bí thế vì hôm qua đã không thực hiện thao tác này cô tự nhiên bóc hộp trét kem chà miệng.
Bước xuống dưới nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn bay ngất ngửi. Trên bàn ăn, chàng trai hôm qua đã đợi sẵn ở dưới đang chát phiếm trên máy tính. Trông thấy cô Khả Sanh đưa tay vẫy chào. Xung quanh đây chẳng thấy hắn đâu cả.
– Ăn sáng rồi tôi sẽ đưa cô về.
– Hắn đâu rồi?
– Hắn?? Ý cô là Băng?? Cậu ta đến công ty rồi. Nào!! Nhanh nhanh tôi còn có việc.
“Anh ta tên là Băng??”
Ngồi xuống bàn Lục Tuyến Yên vô tình đánh mắt vào chiếc điện thoại trên bàn.
– Này!! Có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không?
Tay Khả Sanh bỗng dừng hoạt động.
– Vậy chiếc điện thoại hôm qua trong túi áo đâu rồi??
Điện thoại… trong túi áo???
Túi áo… túi áo… túi áo nào nhỉ?? Áo??…
ÁO!!!!
Ách cha!! Không phải là nó đã bị hắn cho vào máy giặc rồi chứ?!
Chuyện là lúc tôi cô nhớ mình vẫn còn mặc nó nhưng khi tỉnh lại đã không thấy đâu nên nhất thời quên mất. Lục Tuyến Yên im lặng đứng dậy rời bàn.
– À… cho tôi hỏi ở đây có phòng giặc dũ không??
– Cái gì?! Không phải ý cô… là…
Lục Tuyến Yên ấp úng không biết trả lời ra sao, nếu thật sự là như vậy thì… hôm qua là cái xe, hôm nay là cái điện thoại. Không phải cô là kẻ tán gia của anh ta đó chứ?! Là Khắc Tinh ư??
Cô lại tiếp tục ngồi xuống bàn rồi đứng lên
– Vẫn là nên đi xem thử vẫn hơn. Anh có thể…
– Bên cạnh WC chung của biệt thự, cứ đi thẳng quẹo trái.- Khả Sanh khẩn trương.
Cô đứng dậy nghe theo lời của anh ta. Cho đến khi khuất dạng, ánh mắt của Khả Sanh vẫn cứ dán lên cặp đùi săn thon của Lục Tuyến Yên. Nhìn cô gái này chung qui không có gì là khác những kẻ mà cùng Mặc Băng Tước lên giường nhưng cô ấy vẫn có vẻ gì đó nổi bật hơn. Mạnh mẽ hơn chăng??
Khả Sanh lắc lắc đầu tiệp tục quay lại chat phiếm với mình. Anh thấy trong hộp thư có một mặt tin mới, và là dấu hiệu đặc biệt.
“Cô ta về chưa?”
“Đang dùng bữa.”
“Ừ.”
Kì lạ, tên này có hứng thú quan tâm đến người tình một đêm của mình từ bao giờ??
Lục Tuyến Tên lục lọi trong hết thảy ba cái máy giặt đều trống không. Sáng sớm như vậy, hắn đủ siêng năng để phơi đồ sau đó đến công ti ư?? Hay nơi này có lao công bí mật nhưng ẩn danh không cho cô biết?? Nhất định… à có thể là như vậy.
Làm da cô cảm nhận có gì đó mát mát hướng vào trong này. Lục Tuyến Yên nhìn ra ban công, đập vào mắt là một hàng đến hàng chục cái quần chíp bay phấp phới trước gió. Cô nhìn sang hai đầu bên kia đến cả một bộ quần áo cũng không có. Tên này… chỉ có mỗi quần chíp là đi giặc thôi sao? Vậy quần áo kia thì văng đi đâu? Hay là mặc đi mặc lại…
Tên này, là tên nhà giàu keo kiệt nhất mà cô từng thấy. Tiết kiệm với chính mình khi bản thân có thể ăn chơi xa hoa sung sướng. Trên đời này đúng là loại người nào cũng có.
Lục Tuyến Yên bước ra bên ngoài nhận xét lại hiện trường. Vô tình bắt gặp một chàng trai dáng người nhỏ nhắn đang lúi húi treo từng cái quần chip lên. Cô đoán đúng mà, trong này có cả người giúp việc mà.
Cảm nhận có người cậu trai ấy liền quay đầu lại nhìn. Bốn mắt nhìn nhau mấy giây liền nhưng vẫn chưa trào máu họng.
– Chào!!- Lục Tuyến Yên vẫy tay chào hỏi.
– Cô là ai??
Cậu trai ấy trông thật là dễ thương a!! Cao còn thấp hơn cô, tóc có phần dài phủ tai một chút. Đôi chân trần trắng nõn hơn cả cô, nhìn rất giống… cái gì ta?! Tiểu… tiểu… tiểu gì gì đó. Cái này hình như là thuộc về phương diện từ ngữ của… của… cái gì nữ rồi nam nhỉ?! Thôi bỏ qua một bên đi.
– À… tôi…
– Cô gái!! Cô lâu quá rồi đấy. Tôi còn phải đến công ty.
Thấy Khả Sanh bước vào cậu trai ấy liền nấp vào một gốc khuất đi.
– Chị gái, đừng cho anh ta biết là tôi đang ở đây. Mau mau đi nhanh đi.
Cô không hiểu tại sao cậu trai lại muốn tránh mặt anh ta, cũng chẳng quan tâm. Thứ cô quan tâm chính là cái điệu dáng đáng yêu dễ thương đó kìa.
– Tôi ra ngay. Lục Tuyến Yên.
– Tống Liêm.
Lục Tuyến Yên ra được bên ngoài đến chỗ Khả Sanh thì mới nhớ lại mục đích mình đến đây là gì.
– Ach!!
– Điện thoại tôi có thể mua cái khác. Nhanh nào!! Đừng làm tốn thời gian nữa.
– Tôi xin lỗi.
Nói rồi cô theo sau Khả Sanh ra ngoài đóng cửa. Không quên nhìn xem cậu trai ấy đâu rồi. Thì ra không phải là giúp việc mà chỉ là một tên lén lút vụng trộm mà thôi. Nhưng!! Muốn ghét cũng không được, em trai à, em có đồng ý làm em trai nuôi của chị không??
– Hahaha.
Khả Sanh đột nhiên nghe thấy tiếng cười quái dị liền giật mình quay lại. Giờ này hôm qua, cô đã vừa cười vừa khóc như một quái nhân. Không lẽ… đây là giờ cao điểm để cô gái này lên cơn ư?
– Cô lại bị ấm đầu à??- Khả Sanh đưa tay sờ trán- Sao bỗng nhiên lại cười một mình thế??
– A!!- Cô giật mình.- Không phải không phải. Là tôi bỗng nhiên nghĩ đến chuyện vui thôi.
Cô ở đây đợi chút, tôi lên trên tìm quần áo gì đó để cô ăn vận mà về.
Khả Sanh nói xong liền đi lên lầu, còn Lục Tuyến Yên thì tranh thủ dùng bữa sáng mà đã sớm nguội đi của mình.
Tứng tưng!!
Theo phản xạ Lục Tuyến Yên liếc mắt nhìn sang, trên màn hình máy tính xuất hiện chữ Băng quen thuộc?
“Tống khứ cô ta đi càng nhanh càng tốt.”
Bàn tay cô đang gắp thức ăn, miệng đang nhai nhuồm nhoàm bỗng nhiên chậm đi trông thấy. Cô đáng ghét đến như vậy? Hôm qua… thôi không nghĩ đến nữa.
Khả Sanh bước xuống lầu đưa Lục Tuyến Yên bộ quần áo màu đen. Nhìn cũng vừa mắt, cô vẫn ưa mặt quần hơn quần một ống.
– Cảm ơn, phiền anh rồi.
Lúc về Lục Tuyến Yên không quên mang theo số quần áo mà mình đã mặc hôm qua. Anh ta ghét mình như thế chắc cũng không muốn quần áo mà cô đã mặt nán lại nhà làm gì. Đồ lót thì có thể giữ nhưng chiếc áo sơ mi này… thôi giặt rồi đem trả hắn sau cũng được.
Xe bắt đầu lăn bánh, ngày vui sướng đã kết thúc rồi. Giờ khi trở về còn rất nhiều việc phải làm. Làm giấy chứng minh, xin cấp lại bảo hiểm, hồ sơ thẻ ngân hàng. Còn cả tá thứ cần phải được làm lại. Nếu không có số giấy tờ đó thì lấy gì để mà xin việc làm?? Nếu không có việc làm thì gặm ph*n mà sống à. Lục Tuyến Yên thầm thở dài, một lúc nông nỗi thôi đã kéo cuộc sống vốn dĩ đang thuận lợi em ấp tuột xuống cái hố sâu như thế này. Là số mày xui hay do cuộc sống mày là thứ để cho Thượng đế trêu đùa hả Lục Tuyến Yên??
– Vừa nãy cô bảo cho mượn điện thoại? Dùng đi.
Cô quên mất, hai ngày rồi không biết cô bạn Quách Ân có cuống lên mà tìm cô hay không?
Lục Tuyến Yên ấn con số quen thuộc. Chuông cứ reo mấy hồi mà không ai nghe máy. Chắc là do số lạ.
“Alo??”
“Quách Ân à~~.”
“Tuyến Yên?? Có phải cậu không?? Cậu đang ở đâu vậy hả? Điện thoại không nghe máy, đến nhà thì không có. Có phải thẹn số phận quá mà đi Côn Đảo sống rồi giờ quay lại??”
Quách Ân trong điện thoại quất một tràn dài xuống từ địa ngục lên thấu chín tầng mây. Thanh âm không lớn nhưng những ngôn từ mà cô ấy sử dụng Lục Tuyến Yên muốn tránh đi nhiều nhất có thể.
“Này!! Nhỏ tiếng thôi. Lão Tôn đang từ Tây Thiên trở về.”
– Phụt!!
Vốn phải dậy sớm nên Khả Sanh phải pha cho mình một cốc cafe để có thể tỉnh táo khi lái xe. Ai ngờ được khi đưa lên miệng chuẩn bị thưởng thức ngụm cafe đầu tiên thì đã phun hết ra rồi. Chết tiệt!! Chiếc xe mới vừa được sửa thắng rửa sạch ngày hôm qua.
Cái gì mà Lão Tôn?? Bộ đi đóng phim Tây Du Kí hả??
“Biết đại sư huynh thần thông quãng đại nhưng đi đâu cũng phải có huynh đệ đi cùng. Dù có tài giỏi đến đâu một mình cũng khó đối phó với hàng vạn tên yêu quái được. Này!! Có thật là cậu sẽ an toàn mà về đây không??”
“Tớ đã nói rồi, bây giờ có người đưa về tận nhà luôn cơ. Nhưng túi sách mất rồi, có thể sắp xếp chút thời gian cho sư huynh này không??”
“Được thôi. Một chầu tại nhà hàng Kim Thoa.”
Lục Tuyến Yên thở dài. Cô bạn này của cô lúc nào cũng nghĩ đến đồ ăn mà thôi. Đã vậy còn toàn bảo đi những nhà hàng sang trọng mắc tiền. Đang lợi dụng cơ hội để hút tiền từ túi cô đây mà.
“Được rồi được rồi mà.”
Lục Tuyến Yên tắt máy chẳng để ý đến sắc mặt ngày một tối dần của Khả Sanh. Không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lão Tôn?? Tây Thiên?? Đúng là thần kinh hết thuốc chữa. Khả Sanh này thề sẽ không bao giờ gặp lại cô để cô có cơ hội phá hoại bé cưng này của anh lần nào nữa.
***
Chương 4: “Chẳng phải đã nói là không bao giờ gặp lại hắn nữa hay sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!