[FULL] Thầy là sói - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1731


[FULL] Thầy là sói


Chương 16


Nghe anh nói vậy nó cười rạng rỡ, lên mặt với Hạ Uyên rồi ăn sáng ngon lành
Hạ Uyên tức tối trong lòng nhưng cũng phải ráng gượng cười…
Ăn sáng xong nó đứng dậy khỏi ghế cầm túi lên… Thấy Hạ Uyên đang cố tình bám lấy tay anh thì nó nhanh miệng làm ỏng nói
“Thầy ơi?”
“Hửm sao thế”
“Chân… Chân em bị đau nhức rất khó chịu nên đi ra xe chắc hơi khó khăn đấy thầy”
Anh cười khi thấy nó nói như vậy sải bước chân đi lại phía nó bế nó lên
“Để tôi đưa em ra xe… Cách này đi chân sẽ không đau nữa”
Nó cười rồi nép vào lòng anh để anh bế nó đi… Hạ Uyên lại thêm một phen tức điên máu nắm chặt tay thành hình nắm đấm miệng ngấu nghiến lẩm bẩm
“Tính dùng cách này chơi tao hả… Được lắm đã thế chị đây sẽ không nhẹ tay nữa đồ ranh con”
Hạ Uyên lẩm bẩm nhìn anh bế nó đi xong thì cũng cầm túi xách lên vùng vằng tức giận đi ra
“Em muốn ngồi ghế trước hay ghế sau” giọng nhẹ hỏi
“Ghế trước em muốn ngồi cạch thầy” nó ôm chặt cổ anh nói
“Được” anh nói xong luồn tay xuống mở cửa ôtô ra bế nó ngồi vào trong thắt dây an toàn ngay ngắn, vừa lúc đó Hạ Uyên đi ra
“Em ngồi ghế sau nhé” anh nói
“Dạ” Hạ Uyên cười nhẹ rồi đi lại, anh đưa tay mở cửa cho Hạ Uyên vào, rồi mình cũng nhanh chân đi lại mở cửa ngồi vào khỏi động máy cho xe rời khỏi
Trên đường đi…
“Nguyệt Di… Sắp tổng kết rồi đó” anh nhìn nó nói
“Dạ, còn 3 tuần nữa là xong năm học ạ”
“Chuẩn bị đi là vừa… Em còn một việc quan trọng phải làm sau khi tốt nghiệp đó” giọng anh ám chỉ nói
Nó nghe hiểu được dụng ý câu nói của anh liền che miệng cười… Làm cho Hạ Uyên ngồi sau nhìn mà phát tức
“Em biết rồi”
Anh cười rồi đưa tay qua nắm chặt tay nó
“Chị chúc mừng em nhé Nguyệt Di” Hạ Uyên cất giọng nói
“Dạ…! Cảm ơn chị”

“Lúc đó chị sẽ có một món quà gửi tặng em nhân ngày lễ tốt nghiệp của em” giọng điệu trả có gì tốt đẹp mang tính chúc mừng
Nó nghe vậy cảm thấy bất an trong lòng không nói gì im lặng… Hạ Uyên ngồi sau khoanh tay trước ngực khóe môi nhếch lên
[…]
Vài ngày sau đó Hạ Uyên chẳng có manh động gì với nó, sự quan tâm của anh dành cho nó trước mặt Hạ Uyên cũng không nói gì ngược lại Hạ Uyên còn đùa thêm vui cho anh và nó nữa
Hết tuần thì được tin Hạ Uyên chuyển đi, Hạ Uyên nói không muốn làm kì đà cản mũi nữa vì đã làm phiền quá nhiều đến anh, Hạ Uyên thuê khách sạn sang trọng ở vài ngày tiện thể đi du lịch rồi lại tiếp tục bay qua Pháp thăm bố mẹ
Nó hay tin thì mừng lên cuối cùng cũng bớt được một gánh nặng… Thế là nó sẽ vui vẻ mừng lễ tốt nghiệp và vui vẻ khoác trên người bộ váy cưới bước vào lễ được cùng anh rồi… Nghĩ đên đây thì nó đã cảm thấy sung sướng muốn ngất
[…]
Hôm nay ngày chính là lễ tốt nghiệp của nó… Nó tất bật chào tạm biệt bạn bè rồi đi ăn uống chia tay, lúc sáng còn được anh hôn chúc mừng nhưng không hiểu sao trong cả buổi lễ cô thấy anh được vài lần rồi lúc kết thúc lại không thấy nữa, vì quá vui vẻ với bạn bè nên nó cũng không để ý nhiều
Lúc ăn mừng chia tay bạn bè xong thì trời cũng đã sập tối, nó trên đường đi về thì có nhắn tin cho anh…
Vài phút sau tin nhắn đáp lại làm nó sửng người
“Muốn biết thầy em đang ở đâu thì đến khách sạn phòng 306 của chị đi em, cửa mở luôn chào đón”
Lòng nó có chút khó chịu hoài nghi… Mặc dù nó đã cố chấn an lòng là anh sẽ không làm gì có lỗi với nó nhưng thật sự không thể nào mà yên tâm được.. Nó đành kêu tài xế chở nó tới khách sạn
[…]
Đứng trước khách sạn nó trần trừ không dám bước vào nhưng tính tò mò muốn biết rõ anh và Hạ Uyên đang làm gì thì nó liền bước chân vào
Không cần lại quầy tiếp tân hỏi nó đi thẳng lên phòng Hạ Uyên… Đúng như Hạ Uyên nói cửa thật sự không khóa! Nó đưa tay hơi run đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào thì ánh mắt đỏ khoe rưng rưng vài giọt lệ chiếc điện thoại trên tay rơi thẳng xuống sàn nhà khi nó thấy Hạ Uyên và anh đang ôn nhau
Tiếng động làm cho Hạ Uyên và anh gật mình rời bỏ nụ hôn, anh quay đầu lại nhìn khuôn mặt ngơ ra nhìn nó
“Nguyệt… Nguyệt Di”
“Ai người… Sao lại…” nó sốc nặng nước mắt tuôn ra
“Nguyệt Di sao… Sao em lại ở đây” giọng anh khó xử trong tình huống nói
“Nếu em không đến thì làm sao có thể biết được chuyện này chứ” nước mắt rơi lả chả trên hai gò má
“Không phải như em nghĩ… Hãy nghe tôi giải thích” anh vừa nói vừa đi lại gần nó
“Thầy còn tính gạt em…?”
“Nguyệt Di nghe tôi giải thích trước đã” anh đi lại nắm chặt tay nó nói
“Không… Không nghe, em không muốn nghe gì hết chúng ta hủy hôn đi” Nó hét lên rồi vùng khỏi tay anh vừa khóc vừa chạy nhanh ra khỏi phòng

Thả sao nha… Cảm ơn
Hết phần16:
Thật sự muốn kết SE… Các nàng muốn kết gì ạ? HE hay SE… Theo ý kiến số đông

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN