Con nuôi để thịt - Chương 48
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
528


Con nuôi để thịt


Chương 48


– Anh nào dám có ý kiến gì? Hì hì em nói đúng lắm nhà còn nhiều phòng chống thích phòng nào thì ở phòng đó? Cứ thoải mái như ở nhà mình
– Cảm ơn Đại Ca bọn em sẽ tự nhiên như ở nhà.
Khải Uy cười rạng rỡ vui lòng cúi đầu từ tốn cảm ơn Hàn, nói xong thì bế Nhi không còn chút sức lực vào bên trong nhà, Lãnh Hàn gượng cười ừ, cái này là hắn nể mặt Mộc Nghi và dù gì Khải Uy cũng là đàn em nên mới chấp nhận cứ bình thường đố mà có trường hợp như vậy xảy ra.
– Này? Vào nhà uống ngụm nước không
Lãnh Hàn quay mặt sang nhìn An Đông mở lời mời hỏi, An Đông nghe xong sửng sờ miệng lắp bắp chỉ tay vào mình hỏi lại: – Anh mời tôi đấy hả? Hứa An Đông tôi đang nghe nhầm à
Hàn cụt hứng đã dẹp bỏ lòng sỉ diện của bản thân qua một bên ngỏ lời mời cậu ta vào nhà xơi ngụm nước mát vậy mà còn bị chê nhạo? Bộ hắn trước giờ trong mắt người khác hẹp hòi đến vậy sao, Hàn nheo mắt chấp tay ra sau mông ho vài cái làm giá cao sang cất giọng:
– Không uống thì thôi ! Vậy về đi không tiễn
– Ai nói là tôi không uống? Chỉ hơi ngạc nhiên khi anh tốt đột xuất, cho tôi cốc trà đào
Dứt lời An Đông đi thẳng vào trong nhà, Lãnh Hàn ngỡ ngàng trợn mắt chỉ tay: – Cậu ta tưởng đây là quán nước sao? Đòi trà đào nữa chứ…mà nhà mình có trà đào không nhỉ? Để vào xem
Lãnh Hàn nghiêng đầu nói xong thì đi vô vào nhà bếp lấy trà đào cho An Đông. Elu nhìn theo há hốc miệng không thể tin đó là Hàn, phải chăng đã có ai nhập? Còn tự tay vào bếp pha cho tình địch một ly trà đào
Elu nhanh chân đi theo vào. Sau khi hai người kia đi khỏi Mộc Nghi xoay người nhích qua cạnh Dương Hân nói nhỏ.
– Chị Hân? Dự báo thời tiết hôm nay không có bão đúng không? Sao em nghi là sẽ có bão lớn
– Chị cũng thấy vậy, im lặng chan hòa như thế xem chừng sắp có chuyện, bạn trai em nắng mưa thất thường nhỉ còn hơn chị em phụ nữ bọn mình.
Mộc Nghi và Dương Hân ôm bụng phì cười gật đầu mọi người nhìn chung đều thấy Hàn thay đổi đến lạ thường, Hai người phụ nữ đứng ngoài xì xào to nhỏ xong thì vào nhà qua phòng khách ngồi cùng An Đông chờ Lãnh Hàn mang nước ra mời khách.
Ở trong bếp Hàn loay hoay ở tủ tìm xem thử có trà đào không thì may thay có một hủ do Dương Hân đang mang thai nên thèm ăn đủ thứ và tủ lạnh như một kho lưu trữ thức ăn. Elu nhẹ nhàng bẽn lẽn đi lại từ phía sau vố cái bốp thật mạnh lên vai hắn hỏi lớn.
– Mày ma nhập à? Có còn là Lãnh Hàn mà tao biết nữa không tự nhiên lại làm ra mình thánh thiện tốt bụng chi vậy?
– Suỵt nhỏ tiếng một chút xem nào ! Đội vợ lên đầu là trường sinh bất lão, muốn có được vợ thì không nên làm phật lòng vợ.
Hàn nghiêm mặt nói xong thì lại tiếp tục chuyên tâm làm. Elu thấy bộ dạng rón rén như mèo của hắn mà buồn cười cực, nhìn mặt Lãnh Hàn là biết chắc chắn muốn vợ lắm rồi, Elu thật hết lời nói nổi chỉ biết đứng sau chăm chăm xem hắn pha nước uống
Pha xong xuôi hắn niềm nở bưng ra cho An Đông Mộc Nghi và Dương Hân. An Đông nghi ngờ cầm ly nước lên trước mặt xem xét kĩ lưỡng không dám uống chỉ sợ Lãnh Hàn ghét rồi bỏ thêm thứ gì vào? Hàn nhướm mày tỏ vẻ tức giận khi trông thấy thái độ hời hợt coi thường của An Đông đối với ly nước do hắn pha.
– Gớm thật? Cậu lo tôi bỏ thứ gì vào trong à không muốn thì thôi trả lại đây
An Đông nghe xong nghiêm người thật sự lúc này mới dám bỏ lên miệng uống thử xem như thế nào, ly trà đào do đích thân Lãnh Hàn pha.
An Đông cười thầm vừa chạm môi ném mắt anh sáng lê mùi vị kẻ ra thì cũng không đến nổi? Khá ngon. An Đông ngồi chai lì ở nhà Lãnh Hàn 2 tiếng uống 4 ly trà đào đợi An Nhi ngủ hẳn thì anh mới chịu đi về, trong lúc đó An Đông cũng có nói sơ lược về chuyện của An Nhi vì sao anh lại đưa cô em gái đến nhà hắn.
Mọi người trong nhà nghe xong im lặng không nói gì nữa cảm thông cho An Nhi, sau khi An Đông về Lãnh Hàn mới thở phào, Mộc Nghi từ phía sau bước lại vòng tay ôm chặt hắn tự nhiên thấy Hàn tốt bụng ra làm Mộc Nghi thấy thương. Cô ôm hắn cười hì hì
– Dương Hân lên phòng thôi? Hai người kia chuẩn bị sến xuống nữa rồi kẻo con mình sau này chào đời học tập theo.
Elu vừa nói vừa dìu Dương Hân đi lên, Elu sợ để cô ở đó lại bị bỏng mắt. Quả nhiên Mộc Nghi và Lãnh Hàn ôm sau thắm thiết đầm ấm dưới nhà bất chấp đang có vài người đàn em ở đó, làm bọn đàn em nhìn mà chỉ biết thẹn thùng ngại ngùng cúi mặt
(…)
Sáng hôm sau:
An Nhi được ở cạnh Khải Uy đêm qua ngủ cực kỳ ngon lành trong lòng vui hết biết, An Nhi bước xuống lầu hai tay dang rộng tận hưởng cuộc sống miệng ngáp một cái thật dài, làm Hàn đi qua trông thấy giật bắn cả mình miệng lẩm bẩm.
– Chậc…ngáp thế kia tưởng chừng như muốn ăn cả mình, hèn gì bây giờ mới có người thương? Tự nhiên còn hơn cả nhà mình
Lãnh Hàn lắc đầu bó tay quay mặt bước đi An Nhi nhìn thấy vội vàng đi nhanh lại cúi đầu chào một cái, hắn hùm nhẹ xem ra cũng biết điều đấy. Hàn lặng im không nói gì lạnh lùng đi ra cửa đến doanh trại, An Nhi ngẩng mặt tung tăng hát hò đi vào bếp
(…)
Buổi trưa hôm đó Mộc Nghi ở nhà hầm canh bổ dưỡng đích thân mang đến doanh trại cho hắn và mọi người cùng ăn.
Vừa đến doanh trại đã bị bọn đàn em sợ hãi rụt rè giữ lại không dám cho vào phòng làm việc của hắn, Mộc Nghi thấy làm lạ rõ ràng tất cả người của Lãnh Hàn đều biết cô là vợ sắp cưới của hắn, vậy mà lại dám chặn lại? Mộc Nghi cau mày giọng cực kỳ nghiêm túc.
– Mấy người muốn chết? Còn không mau tránh ra tôi muốn vào trong
– Chị Mộc Nghi đợi một lát rồi hẵng vào được không ạ? Đại Ca đang có khách nên…
Bọn đàn em chưa kịp nói hết câu thì Mộc Nghi đã xông thẳng vào trong, cánh cửa mở tung Mộc Nghi bắt gặp trong phòng Hàn có một người phụ nữ Tây bên cạnh còn có Elu và Khải Uy
Họ ngồi nói chuyện rất bình thường không hề mờ ám thì việc gì phải ngăn cô lại? Vừa thấy Mộc Nghi đi vào hắn cuống cuồng đứng dậy. Bọn đàn em phía sau cũng lui xuống, biết Mộc Nghi là vợ sắp cưới vì không muốn đại tẩu suy nghĩ nhiều nên bọn đàn em mời mạo muội cản lại.
– Mộc…Mộc Nghi? Em đến…
– Anh đang có khách hả? Em chỉ đến mang canh cho anh tẩm bổ xong thì về ngay, không sao cái này công việc em không truy cứu.
Mộc Nghi vui vẻ nói đi lại bỏ canh xuống bàn, Hàn và Khải Uy Elu nghe xong vuốt ngực thở phào, mọi chuyện tưởng chừng như êm xuôi thì bỗng dưng cô gái Tây Andy đứng dậy lên tiếng.
– Mộc Nghi? Thì ra em là Mộc Nghi…chào em nhé chị là tình nhân cũ của Lãnh Hàn.
Nghe xong Mộc Nghi dựng người ánh mắt sắc mặt thay đổi nhìn qua Lãnh Hàn, Hàn cười nhạt toát hết mồ hôi hột tay chân run run bủn rủn ngồi nhẹ xuống ghế câm nín.
Mộc Nghi điềm tĩnh cười lên nhìn qua Andy một lượt? Chỉ được có cái tây chứ tổng thể đều kém xa cô, Mộc Nghi tiến lại gần hai bên nhìn nhau như muốn cấu xé đối phương.
– Vậy chị không phải khách hàng đối tác của anh ấy sao?
– Phải, chị đến thăm sau bao lâu xa cách. Đến thử xem Lãnh Hàn còn nhớ mùi của chị không?
– Người chị hôi lắm sao? Mà Lãnh Hàn phải nhớ mùi của chị? Vả lại hằng đêm anh ấy bận ngủ với em rồi không rảnh nhớ chị
Câu đáp trả của Mộc Nghi làm cho Andy cổ họng nghẹn cứng nói không thành lời, Elu và Khải Uy đứng sau vựng sau cưới không ngờ tài ăn nói của Mộc Nghi tiến bộ đến vậy, Lãnh Hàn vẫn đờ người ngồi im re.
– Chị thăm xong rồi chứ hả? Vậy về đi…
Andy tức giận đang tính nói thêm thì Elu và Khải Uy nhanh chóng chạy lên chặn họng dìu đi ra ngoài.
– Phải đó Andy, em về đi đừng nói nữa nhà cửa vợ chồng của người ta toang hoang bây giờ? Vì tương lai của Lãnh Hàn em im lặng đi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN