THIÊN KIM BẠC TỈ
Chương 17: Đêm quá dài
Tinh Vân lang thang trên các đại lộ đẹp đẽ của những tòa nhà chọc trời của New York. Gió từ phía cầu Brooklyn thổi vào khiến cô bất giác rùng mình. Điện thoại không ngừng reo nhưng Tinh Vân dường như không nghe thấy bất cứ tiếng động nào cả. Đầu óc chỉ luẩn quẩn những câu hỏi không đáp án. Không biết đã đi qua bao nhiêu con phố, Tinh Vân mệt quá liền ghé vào một quán cà phê mở cửa suốt đêm. Bên trong quán cà phê sáng đèn chỉ có vài người khách, nhân viên cũng chỉ có hai người. Tinh Vân mua một phần bánh mì và một cốc cà phê, ngồi xuống cạnh bức tường kính. Bên ngoài, từng làn xe lướt qua kéo theo tất cả những bận rộn của phố phường đi theo. Đặt những ngón tay lên bức tường kính lạnh lẽo, nước mắt bất giác lại rơi. Những hình ảnh ngọt ngào của cô trước đây, phút chốc vụn vỡ. “Đoàn Nam Phong, anh đối xử tốt với tôi là do phản xạ có điều kiện của anh với đàn bà phải không? Với ai cũng như vậy phải không? Chỉ là tôi tự cho rằng đó là đặc biệt thôi, có phải không?” Những câu hỏi chua chát vang lên trong đầu cô. Thì ra, cảm giác tỉnh mộng lại khó chịu đến như vậy. Thời gian qua là do cô tự lừa dối bản thân mình, cho nên khi đối diện với hiện thực lại quá ê chề như vậy. Tinh Vân không biết làm sao cả, không biết nên làm gì, cũng không biết nên đi đâu, Bất ngờ lúc này một tiếng nói phía sau truyền đến.
“Ông chủ, tôi thực sự đã cố gắng hết sức. Tôi chấp nhận bồi thường hợp đồng. Không thể tìm ra được người có khả năng như vậy?”
Một lúc sau, một tiếng thở dài bất lực chán nản từ người đàn ông phía sau phát ra như đánh thức Tinh Vân, cô ngẩng mặt lên thì bắt gặp ngay một gương mặt người quen. Người đó cũng nhìn cô. Hai người ngẩng ra vài chục giây, liền hô lên:
“Là anh.”
“Là em sao?”
Rồi cùng cười hớn hở.
Tinh Vân liền gọi: “Hoàng, anh Hoàng khoa ngoại ngữ.”
“Vân,Tinh Vân, hoa khôi khoa du lịch” Người đàn ông mắt sáng lên, ngón tay bất giác đưa về phía Tinh Vân.
Sau đó ngồi xuống đối diện cô rồi hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Tinh Vân thở dài: “Mẹ em bị bệnh tim, phải sang Mĩ phẫu thuật.”
Người đàn ông tên Hoàng liền hỏi tiếp: “Sắc mặt của em rất tệ, không có việc gì chứ?”
Tinh Vân lắc lắc đầu: “Em chỉ gặp chút chuyện thôi, không sao cả. Anh Hoàng, gặp được anh ở đây, em rất vui. Thật sự bất ngờ đó. Anh đi Mĩ khi nào vậy?”
Hoàng liền nói: “Anh đi di dân hai năm nay rồi. Tốt nghiệp xong là đi với gia đình qua đây luôn.”
Sau đó lại hỏi tiếp: “Tinh Vân, giờ em đang làm việc ở đâu?”
Tinh Vân, mở giỏ lấy danh thiếp đưa cho Hoàng rồi nói: “Em đang làm việc cho một nhà xuất bản tại Los Angeles. Còn anh?”
Hoàng liền thở dài: “Anh cũng mở một văn phòng dịch thuật nhỏ, nhưng sau hôm nay chắc sẽ phá sản.”
Tinh Vân kinh ngạc nhìn Hoàng: “Sao lại như vậy?”
Hoàng lắc đầu nói: “ Làm ăn thật không dễ, toàn chuyện xui xẻo.”
Uống một ngụm cà phê, Hoàng tiếp tục kể khổ: “Em xem, anh khó khăn lắm mới tìm được một khách hàng lớn cần thông dịch tiếng Bồ Đào Nha.Không ngờ, người phiên dịch anh tìm được đi công tác ở Brazil thế nào lại bị cảnh sát bắt giữ giam hai bốn giờ. Thế là ngày mai không thể về New York kịp. Trong khi ngày mai có một cuộc họp gấp của vị khách hàng đó với khách hàng của họ. Họ vừa gọi điện nói anh phải bồi thường hợp đồng cùng thiệt hại. Em nói xem, có phải anh đen lắm hay không?”
Tinh Vân cau mày hỏi lại: “Sao anh không tìm người khác thay thế?”
Hoàng lắc đầu nói: “Anh vừa mới biết sáng hôm nay, chạy hết các nơi, tận dụng mọi mối quan hệ vẫn không sao tìm được người vừa biết tiếng Pháp và tiếng Bồ Đào Nha. Em thấy, giờ này anh vẫn chưa ngủ.” Ngừng một lúc Hoàng lại nói tiếp: “Còn em, nửa đêm không ngủ, một mình chạy ra đây ngồi uống cà phê làm gì? Thất tình à?”
Tinh Vân lắc đầu, cố giấu sự đau xót vào trong, hướng ra phía bức tường kính nhìn mông lung. Hoàng liền nhấp ngụm cà phê rồi nói: “Con gái mấy em, thất tình thì coi như trời sập. Có bằng người ngày mai có không còn một xu dính túi, ra ngoài ăn xin, đối mặt với vòng lao lý như anh không?”
Tinh Vân khẽ thở dài: “Mỗi người một bi ai, nhưng đúng là việc của anh nghiêm trọng hơn.”
Cả hai không nói gì nữa, chỉ nhìn bầu trời đang chuyển màu. Bất ngờ, Hoàng hét lên: “ Đúng rồi!” giọng to đến nỗi giống như tìm ra định luật mới thay đổi Thế Giới.
Tinh Vân giật mình nhìn anh, chưa kịp hiểu chuyện gì, liền nói tiếp: “Tinh Vân, em biết tiếng Bồ Đào Nha và tiếng Pháp đúng không?”
Tinh Vân gật đầu như cái máy. Tròn mắt hỏi lại: “Sao anh biết?”
Hoàng liền vội nói: “Ngày xưa lúc em học năm thứ hai đã lấy cả hai giải thưởng sinh viên thanh lích và sinh viên tài năng. Trong cuộc thi đó, em thuyết trình bằng tiếng Pháp,tiếng Bồ và tiếng Bồ khiến các giảng viên và sinh viên đều tròn mắt. Anh rất ấn tượng về chuyện này. Vậy mà nhất thời bấn loạn anh lại quên mất.”
Hoàng phấn khởi nói tiếp: “Cứu tinh ở trước mặt mà anh lại quên mất. Tinh Vân, giúp anh qua ải này, anh Hoàng mang ơn em cả đời.”
“Ý anh là…” Tinh Vân dò hỏi.
“Là em làm người thông dịch viên giúp anh một buổi sáng cho khách hàng của anh.” Hoàng nhanh nhảu khẩn trương đáp.
“Tinh Vân, hai nghìn đô, chỉ hai tiếng đồng hồ, anh Hoàng cho em hai nghìn đô. Giúp anh được không?” Hoàng lại mở miệng thuyết phục.
Tinh Vân gương mặt không sức sống trả lời: “Em không cần tiền. Anh đi tìm người khác đi.”
Hoàng tròn mắt, lấy tay đập vào trán: “Chị hai ơi, em không cần tiền nhưng anh thực sự cần mạng đó. Anh không muốn vào tù sớm như vậy, cũng không muốn trắng tay. Em thương anh một chút đi, anh sắp cưới vợ rồi. Cô ấy đang mang thai. Em cũng không muốn đứa bé chào đời đã ra đường ở chứ. Anh còn có cha mẹ phải lo. Công ty này là miếng cơm của anh. Làm ơn, làm ơn đi…Tinh Vân.”
Những tia nắng đầu tiên của khí trời ngày hạ đến sớm. Chỉ chớp mắt cái trời đã hừng sáng, Hoàng càng lo lắng, càng van nài, càng lải nhải khiến Tinh Vân đau hết đầu. Cô liền nói: “Anh tìm một người biết tiếng Pháp, một người biết tiếng Bồ Đào Nha là được rồi. Hai người kết hợp có thể thông dịch vô tư. Em thực sụ không có tâm trạng làm việc. Em muốn yên tĩnh.”
Hoàng lại một lần nữa khóc không ra nước mắt: “Chị hai của tôi ơi, anh đã thử thương lượng nhưng ông chủ lớn không chịu. Anh ta nói cuộc họp ba bên này vô cùng cơ mật, thông tin không thể để nhiều người biết được. Chỉ cho phép một thông dịch viên thôi. Khách hàng của anh ta yêu cầu như vậy. Một thông dịch viên chuyên nghiệp và đáng tin. Anh Hoàng hoàn toàn tin tưởng em. Em giúp anh đi,Tinh Vân, Tinh Vân.”
Tinh Vân thở dài nói: “Em không phải là thông dịch viên chuyên nghiệp. Em chưa bao giờ dịch cùng lúc ba thứ tiếng như vậy. Em không có lòng tin.”
“Tinh Vân, coi như anh Hoàng quỳ xuống xin em có đuojwc không, tám giờ sáng cuộc họp đã bắt đầu, giờ đã gần sáu giờ rồi. Tính cả giờ kẹt xe thì anh chỉ còn một giờ đồng hồ, em nói anh phải làm thế nào? Em là bồ tát, là Phật tổ Như Lai, cứu khổ cứu nạn có được không?” Hoàng lại tiếp tục van nài, hai gối đã quỳ dưới sàn. Tinh Vân thấy vậy thì rất áy ngại, nhìn ngó xung quanh và kéo anh ta đứng dậy. Ngay lúc này, ánh mắt Tinh Vân liền dừng lại ở một người đàn ông tóc đen, mắt đen có gương mặt thông minh, sáng sủa, dáng người cao ráo. Tinh Vân nhìn người đó đang tiến lại mình: “Tinh Vân, cô hãy theo tôi về. Tổng tài rất lo lắng cho cô.”
Nghe thấy vậy, Tinh Vân đứng dậy, nhìn vào người đàn ông và nói: “Lâm Thanh, Cảnh tượng tối qua anh cũng đã nhìn thấy. Tôi không đi cùng anh đâu. Tôi không muốn gặp anh ta. Tôi…” nói đến đây tim Tinh Vân quặn đau.
Lâm Thanh thở dài nói: “Cô không đi về nhà thì cô sẽ đi đâu. Ở bên ngoài rất nguy hiểm. Tổng tài rất lo cho cô. Mau theo tôi về, Tổng tài đang chờ cô.”
Tinh Vân lắc đầu nguầy nguậy nói: “Tôi không thể xem như không có chuyện gì xảy ra. Tôi biết đối diện với anh ta như thế nào? Anh nói đi, tôi nên đối diện với chuyện đó thế nào?” Tinh Vân vừa nói vừa khóc, gào to rồi ngồi phịch xuống ghế tựa ở quán cà phê.
Lâm Thanh nhìn nàng đau lòng thì cũng không dễ chịu gì. Trong lòng ngập tràn nỗi xót xa. Nhưng vẫn cứng rắn nói: “Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm. Cô hãy theo tôi về trước rồi nói. Cô không chịu về tôi không biết ăn nói thế nào với Tổng tài.”
Tinh Vân, nhắm mắt lại, những giọt nước liên tục rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Anh ấy không cần tôi, không cần tôi nữa rồi. Tìm tôi để làm gì?”
Lâm Thanh bất lực, nửa ngồi nửa quỳ xuống sàn, lấy khăn giấy lau nước mắt cho Tinh Vân. Tinh Vân dằn mạnh khăn giấy rồi tự lau, miệng gắt gỏng: “Anh mặc kệ tôi. Anh về nói với anh ta là nếu đã có người khác rồi thì hãy buông tha cho tôi đi. Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Tôi rất mệt mỏi. Tôi không yêu nữa, không yêu nữa.” Tinh Vân lại khóc lên như một đứa trẻ.
Hoàng kéo lại cặp kính, mắt liên tục nhìn đồng hồ. Anh ta sốt ruột chết đi được mà chúa cứu thế của anh ta lại còn “tâm tình hỗn loạn” khóc lóc sướt mướt. Anh ta tự nghĩ: “Thật không hiểu mấy cái chuyện trai gái “yêu tới yêu lui” có cái gì quan trọng mà phải khóc đến chết đi sống lại như vậy? Không phải chuyện bồi thường hợp đồng mới là quan trọng nhất hay sao. Cơm, áo, gạo, tiền mấy thứ này không có thì đến hô hấp cũng thấy đắt giá, còn ở đó nói đến yêu với thương. Không hiểu đàn bà nghĩ cái gì nữa. Có phải là ăn no rưỡng mỡ không?”Tuy nghĩ vậy nhưng Hoàng cũng không dám biểu hiện ra, sợ không cẩn thận chọc giận Tinh Vân thì anh ta xong đời. Cho nên, im lặng quan sát tình hình là thượng sách.
Lâm Thanh nhìn Tinh Vân kích động thì trong lòng càng đau. Anh bất đắc dĩ giải thích với Tinh Vân: “ Chuyện này không như cô nghĩ đâu. Tổng tài là bị cô ta hãm hại. Anh ấy cũng là bất đắc dĩ thôi. Hơn nữa, hai người họ đã làm gì đâu.”
Tinh Vân trừng mắt đau xót nhìn Lâm Thanh: “Anh có biết tôi đã nhìn thấy và nghe thấy gì không, một cảnh tượng mà mỗi lần nhắm mắt tôi đều đau lòng. Họ như vậy còn chưa gọi là làm gì sao?”
“Tổng tài là bị cô ta bỏ thuốc. Tác dụng của thuốc rất mạnh, tôi phải tìm bác sĩ đến giúp Tổng tài cả đêm. Cô nghe tôi đi, Tổng tài không phải loại người kiềm chế kém như vậy. Nếu không phải thuốc liều cao anh ấy cũng sẽ không như vậy?Tổng…” Lâm Thanh nỗ lực giải thích để xoa dịu tâm tình của Tinh Vân. Nhưng đã bị Tinh Vân cắt ngang.
“Bị bỏ thuốc ư?…haha…” Tinh Vân bất ngờ cười lớn. “Anh nói anh ta bị bỏ thuốc, chi bằng anh nói với tôi hai người họ không chỉ một lần. Cô ta ngang nhiên công kích tôi tại biệt thự Nam Uyển.Còn nũa,cô ta vì sao có thể nhanh như vậy trở thành thư ký riêng của anh ta? Hai người bọn họ bên nhau bao lâu rồi, anh còn nói đây là ngoài ý muốn sao?”
Lâm Thanh lắc đầu nói: “Tinh Vân, cô tin tôi được không? Tracy không phải là “khẩu vị” của Tổng tài. Anh ấy tuyệt đối không để mắt đến cô ta.”
Tinh Vân nghe xong giật mình, tròn mắt không tin được nhìn Lâm Thanh: “Lâm Thanh, vì sao anh biết rõ “khẩu vị”của anh ta? Anh muốn nói với tôi là anh chuyên đi tìm đàn bà cho anh ta có phải không?”
Lâm Thanh ngớ người, không ngờ Tinh Vân lại nhạy bén bát ra được sơ hở trong lời nói của mình. Lâm Thanh liền lắc đầu: “ Tinh Vân, ý tôi không phải vậy?”
Tinh Vân nhìn thẳng vào Lâm Thanh: “Lâm Thanh, nói cho tôi biết, có phải trước giờ anh phụ trách việc tìm đàn bà cho anh ấy hay không?”
Nhất thời bị nói trúng, Lâm Thanh không biết nên khẳng định hay phủ định nữa. Hắn vốn không giỏi ăn nói, càng nói càng sai cho nên đã im lặng. Nhìn thái độ của Lâm Thanh, Tinh Vân ánh mắt vô hồn liền gật đầu nói: “ Tôi hiểu rồi, các người là cùng một ruột.”
Lâm Thanh liền vội giải thích: “Tinh Vân, bây giờ cô đang tức giận cho nên lời nào nói ra cũng bi kịch hóa vấn đề. Thực ra với đàn ông mà nói chuyện này rất bình thường. Muốn làm người phụ nữ của người đàn ông xuất sắc như Tổng tài thì càng nên khoan dung hơn. Nếu không cô sẽ tự làm khổ mình. So ra với nhiều người khác cùng địa vị thì Tổng tài đã được xem là mẫu mực.”
Tinh Vân vô lực lắc đầu: “ Tôi không muốn làm người phụ nữ của Tổng tài gì cả, tôi chỉ muốn yêu một người yêu tôi. Dàn ông các người đều xấu xa như nhau. Cút đi…cút hết đi…” Càng nói Tinh Vân càng kích động, sau đó xách giỏ vụt chạy ra khỏi quán cà phê. Hoàng đứng đó thấy cứu tinh của mình chạy đi liền chạy theo. Lâm Thanh để lại một trăm đô trên bàn rồi cũng chạy theo.
Chạy theo Tinh Vân mấy con đường, Hoàng lên tiếng kêu: “Tinh Vân, em thương cho anh Hoàng có được không? Anh Hoàng đã qua giai đoạn giảm cân, không cần tập thể dục nhiều như vậy. Cả ngày hôm qua anh cũng không ăn uống gì. Em bắt anh chạy theo em để khám phá New York buổi sáng tinh mơ hay sao? Anh không muốn đóng phim “ bữa sáng ở Tiffany” đâu.” (Một bộ pim nổi tiếng của Audrey Hepburn vào năm 1961)
Tinh Vân dừng lại nhìn Hoàng rồi nói: “Anh Hoàng, anh không cần đi theo em đâu.”
Hoàng vừa thở vừa nói: “Anh thật rất muốn mặc kệ em, nhưng anh còn một tiếng nữa thôi. Em giúp anh được không? Nếu không anh chỉ có đường chết.”
Tinh Vân nhìn ra phía sau, thấy chiếc xe sang trọng của Lâm Thanh đang lái chầm chậm phía sau cô và Hoàng thì liền nói: “Được, anh Hoàng, em giúp anh làm thông dịch viên cho khách hàng của anh. Nhưng chỉ hôm nay thôi. Một buổi sáng này thôi.”
Hoàng nghe xong như gặp được thuyền trên hoang đảo liền gật đầu như mổ thóc: “Được, đuojwc, chỉ một lần này thôi. Cám ơn em Tinh Vân, anh Hoàng ở đây dập đầu với em.”
“Ê, anh đừng điên như vậy. Không tử tế là em đổi ý đó.” Tinh Vân nghiêm mặt nói.
Hoàng bật cười: “Đêm nay là đêm dài nhất từ trước đến giờ của anh, nhưng cũng đáng. Đi, chúng ta đi đến chỗ khách hàng của anh.”
Nói rồi, Hoàng bắt một chiếc taxi cùng với Tinh Vân đi đến một khách sạn sang trọng trên đại lộ “Fifth”( thứ năm)
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!