THIÊN KIM BẠC TỈ
Chương 55: “Ông ngoại thương cháu nhất”(I)
Chuyên cơ đáp xuống sân bay của biệt thự nhà họ Hoàng lúc nửa đêm. Hoàng Thời lão gia đứng ngồi không yên, mong mỏi gặp mặt con gái hơn hai mươi năm xa cách và đứa cháu gái chưa từng gặp mặt.
Hoàng Gia Khiêm dẫn đầu đoàn người tiến vào bên trong phòng khách của ngôi biệt thự sa hoa rộng lớn xây theo lối kiến trúc cổ điển châu Âu. Tinh Vân có cảm giác mình đang lạc vào thế giới cổ tích đích thực khi bước qua vườn hoa xinh đẹp bao bọc phòng khách sang trọng.
Phòng khách rộng lớn được dát vàng trên trần nhà, tay cầm của những cánh cửa và phía trên của những chiếc cựt tròn bầng đá cẩm thạch khiến toàn bộ phòng khách sáng chói. Tất cả đèn chùm bằng pha lê hảo hạng đều được bật sáng, bộ sofa rộng lớn gồm hơn hai mươi ghế được thiết kế tinh xảo, bọc gỗ xung quanh. Phía sau chiếc ghế chính là bức tượng một người phụ nữ ôm một đứa bé bằng ngọc thạch đen được điêu khắc tinh xảo, sống động. Thảm trải sàn dài hơn năm mươi mét có họa tiết Ba Tư là sản phẩm dệt bằng tay của một nghệ nhân nổi tiếng người Iran được trải từ ghế sofa chính đến hết dãy ghế.
Xung quanh người giúp việc, vệ sĩ đứng không dưới trăm người. Khung cảnh sa hoa, uy nghiêm tráng lệ khiến Tinh Vân thấy bản thân mình nhỏ bé. Tuy không xa lạ với sự giàu có của Lâm Thiên Vũ và Đoàn Nam Phong nhưng khi đứng trước khung cảnh choáng ngộp này cũng khiến cô có phần lo lắng.
Từ trên cầu thang rẽ đôi kiểu châu Âu bằng đá cẩm thạch rộng lớn, một ông lão tóc bạc trắng tầm bảy tám chục tuổi chống một cây gậy bằng gỗ bóng loáng, phía đầu được làm bằng ngọc bích và bọc vàng phía giao nhau giữa đầu và thân gậy. Ông lão hiền từ nhìn Tinh Vân, một cảm giác ấm áp chảy vào lòng cô, là cảm giác thân thuộc, máu mủ mà cô lần đầu tiên cô cảm nhận được. Thì ra cô cũng có gia đình, có ông bà, có anh em.
“Cháu ngoan, lại đây với ông.” Ông lão ăn mặc bộ quần áo ngủ được cắt may tinh xảo vội bước xuống tiến về phía Tinh Vân.
“Ba…con gái bất hiếu, bây giờ mới quay trở về.” Bà Minh nhìn thấy Hoàng lão gia liền tiến lại, cúi đầu nhận tội trong nước mắt.
“Con đem con gái về gặp ba. Mong ba tha lỗi cho con.” Nhìn thấy Hoàng lão gia đã già đi rất nhiều, tóc đã trắng, lưng đã còng, mắt đã mờ, hơn hai mươi năm xa cách, nhất thời bà Minh không kiềm được nước mắt.
“Về nhà là tốt rồi. Về là tốt rồi.” Hoàng lão gia lau nước mắt cho con, gật đầu nói.
Tinh Vân đứng như tượng trước cảnh tượng trước mắt. Không biết lầm thế nào cho phải. Gia Khiêm đẩy tay cô ra hiệu cho cô tiến lại gần Hoàng lão gia. Bà Minh quay sang cô, đưa tay để cô tiến lại gần: “Tinh Vân, lại đây chào ông ngoại đi con.”
Tinh Vân làm theo lời mẹ, từng bước tiến lại chỗ ông lão. Cô khoanh tay, cúi đầu lên tiếng: “Ông ngoại.”
Ông lão hạnh phúc cười lớn: “Giỏi, giỏi lắm. Lại đây, để ta ngắm con nào.”
Ông lão ôm Tinh Vân vào lòng, vuốt tóc cô, sau đó nheo mắt nhìn cô thật kỹ: “Cháu gái bảo bối của ta nhìn rất thông minh, lại rất xinh đẹp. Nhìn rất giống bà ngoại của con. Nhìn xem cái cằm của con bé này, cả đôi mắt nữa, cái mũi dọc dừa đầu là của bà ngoại con đấy.” Nói rồi, Hoàng lão gia chỉ tay về phía bức tượng điêu khắc bằng ngọc thạch đen phía sau chiếc ghế sofa chính: “Tinh Vân, cháu nhìn xem, bức tượng này có phải có đến mấy phần giống cháu không?” Tinh Vân nhìn ngắm kỹ càng mới thấy đúng là gương mặt người phụ nữ trong bức tượng rất giống với mình. Bất giác cô lấy tay sờ mặt.
Hoàng lão gia cười lớn: “Haha…đó chính là bà ngoại của con. Lúc mẹ con tròn một tuổi. Ta đã cho tìm thợ điêu khắc giỏi nhất tạc ra bức tượng của bà con và mẹ con đấy.”
Bà Minh trầm ngâm một lúc trước bức tượng rồi bắt đầu kể: “Ông ngoại con là nhà buôn châu báu lớn nhất nhì nước Mĩ. Công ty của nhà chúng ta cũng khởi nghiệp từ buôn bán nữ trang đến bây giờ thì đã là tập đoàn đa quốc gia về kinh doanh kim hoàn và một số ngành khác. Các thương hiệu châu báu lớn trên thế giới đều là của tập đoàn Hoàng Thiên chúng ta.”
Tinh Vân bất ngờ nhớ đến những nữ trang mà Đoàn Nam Phong trước đây tặng cô cũng là do nhân viên của Hoàng Thiên mang tới. Quay một vòng thì ra đó là tập đoàn của ông ngoại cô.
“Ông ngoại mình là nhà buôn châu báu, chẳng trách khắp nơi trong nhà đều là vàng ngọc. Tinh Vân ơi Tinh Vân, là đang nằm mơ sao?” Tinh Vân thẩn người ra. Nhìn thấy cảnh này Hoàng lão gia càng cười lớn: “Cháu gái bảo bối của ta, những thứ này có là gì so với toàn bộ tài sản cả đời ta gìn giữ cho cháu. Không cần ngẩng người ra như vậy. Rồi cháu sẽ quen với những thứ này. Ta chỉ mong cháu có thể vui vẻ sống cùng ta. Khi ta mất rồi thì thay ta phát triển gia nghiệp, đừng có như cái đám con nhà giàu phá của là được. Con phải học theo anh Gia Khiêm biết không?”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!