Đó là yêu sao ??? - NGOẠI TRUYỆN: VỢ CON CỦA LÃNH THU TUYỆT
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Đó là yêu sao ???


NGOẠI TRUYỆN: VỢ CON CỦA LÃNH THU TUYỆT


Tiểu Nam giờ đã được bốn tuổi, bé được ông bà nội đặt cho cái tên là Trần Ngôn Tĩnh, tên lót chính là của ông nội vì cái tên này mà Trần Nam tỏ ra rất bất mãn, nhưng trong nhà ai cũng không phản đối, nên sự bất mãn của anh đương nhiên là không có hiệu lực.

Cô đã phải dỗ anh mấy tháng, anh mới không để tâm đến cái tên này nữa, cô thấy anh đúng là càng ngày càng giống trẻ con, so với đứa con trai bốn tuổi của mình càng thích bám dính lấy cô hơn.

Haizzz… nói thì nói, trong bốn năm này xảy ra cũng rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là chuyện kết hôn hợp đồng của hai người bị mẹ chồng phát hiện. Đó chính là trong một lần, bà vào lấy trái bóng cho con trai sau đó chính là nhìn thấy bản hợp đồng kết hôn cô để quên ở trên bàn. Bà liền lập tức tức giận, cầm bản hợp đồng xuống, kêu anh từ công ty về nhà ngay lập tức, còn cô vì đã sinh con trai nên cũng đã xin nghỉ làm ở tòa soạn, theo ông chồng của cô là không muốn cô vất vả. Cô ngồi nơm mớp lo sợ, không biết bà tức giận chuyện gì, ngồi đợi ông chồng trở về, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bà tức giận như thế.

Lúc anh về tới nhà, bố chồng cô cũng theo sau, không biết là hai bố con gặp nhau ở chỗ nào, nhưng mà cô cũng không để ý, mà chính là bị hành động của mẹ chồng làm cho hoảng sợ.

Trái bóng của con trai bà cầm trên tay nãy giờ vừa thấy anh xuất hiện chính là nện ngay trên đầu của anh, sau đó là các thứ khác ném về phía anh. Bố chồng cô thấy vậy cũng không lên tiếng ngăn cản, chỉ đến sau lưng trấn an vợ của mình.

“Đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe.”

Trần Nam như đã biết tất cả mọi chuyện, anh chỉ đứng đó chịu trận.
Sau khi mẹ chồng cô đã bắt đầu bình tĩnh, câu đầu tiên mở miệng chính là mắng chửi con trai mình.
“Trần Nam, con là đang nghĩ cái gì sao có thể lấy chuyện hôn nhân ra làm trò đùa, sao có thể lợi dụng lúc tiểu Y nhi đang gặp khó khăn,… con… con… nếu như chuyện kết hôn không phải từ giả thành thật thì con định làm như thế nào hả? Định làm cho bà mẹ này tức giận mà chết phải không?… Tiểu Y nhi đáng thương như vậy, con còn như vậy đối với con bé… cái thằng con này đúng là…”

Bà tức giận đến nỗi hốc mắt cũng đều đỏ, ra tay đánh lên người anh, Trần Nam anh ngồi đó mặc cho mẹ chồng cô đánh, mắng… trong miệng chỉ nói liên tiếp một câu xin lỗi. Thấy anh như vậy cô cũng rất đau lòng, muốn lên tiếng ngăn cản anh lại chỉ nắm tay lắc đầu với cô.

Tối đến cô đau lòng xức thuốc cho anh, cả người đầy chi chít vết thương, mẹ chồng cũng ra tay quá nặng đi.

Trên trán anh u lên một cục, miệng cũng bị nứt, trên má cũng có vài vết sướt do móng tay gây ra… thế mà anh còn cười nhìn cô, nói anh bị như vậy cũng đáng, thật ra anh vì chuyện này vẫn cảm thấy nặng nề trong lòng, giờ được mẹ chồng đánh, mắng một trận anh cũng thấy nhẹ người hẳn ra. Thì ra trong lòng anh trước giờ vẫn cảm thấy có lỗi với cô. Người đàn ông tốt như thế này bảo làm sao cô không yêu đây???!!!
@

Tiếp đến chính là chuyện của Lý Minh Phong và Trần Lâm, tính ra thì chuyện kết hôn giả của cô và anh bị phát hiện thì chỉ là một hạt sạn nhỏ chưa nhét đầy kẽ tay.

Chuyện hai người này thật sự là một biến động lớn, lúc đó có cả giới truyền thông cũng vào cuộc, mà giới truyền thông cũng là bị chàng trai si tình Lý Minh Phong làm cho cảm động.

Lúc đó người phát hiện chính là Trần quản gia, mà có thể nói Lý Minh Phong chính là cố ý để cho ông nhìn thấy, chuyện này là ông xã của cô tiết lộ cho cô biết.

Trần quản gia thấy chính là cảnh con trai mình và Phong thiếu ôm hôn nồng nhiệt, đến nỗi phát ra lửa, đối với một người làm ba làm sao có thể chịu đựng nỗi cảnh này. Con trai mình hết sức tin tưởng, là một đấng nam nhi, là người ông luôn mong sớm lấy vợ, sinh cháu nội cho ông… giờ lại bị một người đàn ông đè trên tường ôm hôn, ông làm sao mà chịu được, lập tức Lý Minh Phong chính là người bị ăn đánh, mang tiếng dụ dỗ con trai nhà người ta, làm thay đổi tính ngưỡng, lệch lạc giới tính của con trai nhà người ta…
Mà mấy tội trạng này cũng không có gì sai, bởi vì đó tất cả đều là sự thật. Lý Minh Phong chính dụ dỗ con trai của Trần quản gia.

Mà chuyện này đáng lẽ cũng không lớn đâu, bởi vì chuyện này lan đến Lý gia. Lý gia cũng không tỏ ra bất ngờ gì, xem như là rất thản nhiên, vẫn bình thản uống trà, ăn cơm… mọi chuyện vẫn rất bình thường, chỉ bình thản cắn hạt dưa xem cuộc vui, đoán xem con trai dùng tài lực gì để rước con dâu về nhà.

Người gây sức ép chính là Trần quản gia, một người vốn làm theo quy tắc như ông, ngày một ngày hai không thể nào tiếp nhận chuyện này được.

Lý Minh Phong vì thế phải quỳ trước cổng nhà Trần gia, suốt ba ngày ba đêm, làm cho Trần Lâm bị cấm túc trong nhà đau lòng muốn chết, khóc sưng mắt sưng mũi, bị gầy sút đi mấy vòng, nhìn con trai chẳng còn ra dáng nam nhi, Trần quản gia càng thêm tức giận.

Trần Nam vẫn đi làm như thường ngày, mỗi lần nhìn thấy bạn tốt sẽ ngồi xổm xuống tám chuyện một chút.

Một người thì quỳ đã đau đến cả đầu gối, môi cũng nứt vì khát, mặt mũi bơ phờ, vì chịu gió bụi mà cả người lôi thôi, xốc xếch.

Một người thì phong thân tiêu sái, ngời ngời đẹp trai, chẳng bận tâm đến cái người đã ba ngày chưa ăn chưa uống kia, rất vô tư gặm bánh quy, kể chuyện của con trai nhà mình.

“Trần Nam, không phải cậu nói thời tiết mấy ngày nay sẽ mưa sao? Giờ đã ba ngày rồi cậu định chơi tớ sao?”

“Tớ xem thời tiết vốn dĩ nói mấy ngày nay sẽ mưa mà, mấy ngày nay còn nghe có cơn bão vừa đổ bộ vào biển Đông mà.”
Anh vừa gặm bánh quy, vừa chắc chắn tin tức mình nghe rất chính xác.

“Vậy tớ rốt cuộc phải quỳ ở đây tới bao lâu, đã ba ngày rồi đó. Hôm nay mà không mưa, tớ sẽ làm thịt cậu.”

“Tối nay chắc chắn sẽ mưa. Tớ đi làm đây.”

Vì sợ cho Trần Nam bị Lý Minh Phong làm thịt, cuối cùng tối đó trời cũng đổ mưa xuống. Lúc Trần Nam cầm ô bước từ xe xuống, đã thấy Trần Lâm khóc quên trời quên đất ôm Lý Minh Phong, bộ dạng đau lòng muốn chết, vì thế anh phải hy sinh cầm ô chia sẻ chung với hai người họ. Thấy anh tốt bụng không???

Vợ vì thương anh mà cũng phải cầm ô chạy ra đứng chung với anh. Có lẽ vì thấy tình cảnh này, mà Trần quản gia ái ngại đã cho phép Lý Minh phong bước vào nhà, cũng ngầm cho phép Lý Minh Phong và Trần Lâm đến với nhau.

Sau khi được cho phép, Lý Minh Phong lập tức đem người yêu đến nước ngoài tổ chức hôn lễ, đăng ký kết hôn, rước vào nhà. Nhanh chóng đến nỗi Trần quản gia chỉ có thể trận mắt, há mồm, phất tay cho qua.

Chuyện lớn thứ ba chính là chuyện ở thì hiện tại.

“Đang nghĩ gì đó?”

Trần Nam ôm lấy cô từ đằng sau, hôn vào má cô.

“Còn có con trai ở đây, anh ý tứ chút đi.”

Anh ngồi xuống cạnh cô trên chiếc xích đu, nhìn con trai đang chơi cát từ đằng xa.

“Con trai còn đang bận chơi, em lo cái gì. Nói, hồi nãy em đang nghĩ gì?”

“Chỉ là một chút chuyện thôi.”

Giờ cô đã thành cô vợ hai mươi tám tuổi, còn anh đã là ông chồng ba mươi hai tuổi, ngước nhìn khuôn mặt càng nam tính, điển trai của anh, đúng là tuổi tác chẳng ảnh hưởng gì đến anh. Ngả người đem đầu dựa lên vai anh, anh cũng thuận thế ôm cô vào lòng.

“Nghĩ xem con trai có phải rất cô đơn không? Em có nên sinh đứa thứ hai không?”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ, anh không muốn phải ở bên ngoài nhìn em đau đớn trong phòng sinh.”

Nghĩ tới lại thấy sợ hãi, đau đớn trong lòng.

Nhìn khuôn mặt lo sợ của anh, cô cũng biết anh lại nghĩ tới cảnh tượng kia rồi. người đàn ông chính là sợ cô đau đớn. Vì chuyện này anh cũng đã tự mình đi thắt. Bảo cô phải làm sao đây? Cuộc đời này của cô đã quá may mắn rồi.

“Em biết rồi, em sẽ không nghĩ tới nữa.”

Phía xa, con trai lang xang chạy tới, tay chân dính đầy bùn cát, khuôn mặt đầy mồ hôi chính là phiên bản của anh.

“Mẹ, con vừa mới xây tòa lâu đài cát.”

“Ừm, thế trong lâu đài có ai?”
Cô yêu thương dùng khăn lau khuôn mặt đầy mồ hôi của con, phủi đất cát trên tay cùng trên quần áo của con, nhìn con trai xòe ngón tay ra đếm thành viên trong lâu đài.

“Có mẹ, ba, ông nội, bà nội,… ừm… còn có ba Phong, ba Lâm,… à… còn có Trần gia gia…”
Trần gia gia trong miệng bé chính là Trần quản gia.

“Thế còn con, con không ở trong lâu đài à?”

Anh bế con trai đặt trên đùi mình, vuốt vuốt mái tóc của con.

“Đương nhiên là có rồi. Con là vua nha. Con sống ở tuốt trên đỉnh tòa lâu đài lẫn…”

“Nhóc con, con là vua thế ba là gì?”

“Ba đương nhiên là ba của con.”

Bé ngây thơ trả lời, tròn mắt nói một câu đương nhiên.

“Ba là vua nha. Con mới là con trai của ba.”

“Không phải con là vua. Ba là ba của con.”

Bé phồng má, tức giận, cho lời nói của ba bé là không đúng.

Hai cha con này lại bắt đầu rồi.

“Anh đừng chọc con nữa… Tiểu Nam chính là vua, mẹ biết mà.”

Cô hôn lên trán con trai, mới thấy bé vui vẻ trở lại.

Trần Nam trề môi bất mãn, nhéo nhéo hai má đầy thịt của con trai.

“Tại sao địa vị của anh lại thấp như vậy?”

Cô và con trai đồng thời lắc đầu, không thèm cho ý kiến.

@

“Tiểu Nam, không được lấy quá nhiều bánh,…”

Cô vừa đẩy xe, vừa lấy đồ của con trai bỏ vào để lại chỗ cũ, nhìn thân thể nho nhỏ chạy phía trước lên tiếng nhắc nhở.

Tiểu Nam chạy tới cầm một túi bánh giơ lên trước mặt mẹ bé, rồi thả vào trong xe, nhìn thấy đồ mình bỏ vào lúc trước đã vơi đi một ít, bé không thích điểm này của mẹ chút nào, mẹ không hiểu bé gì hết???

“Mấy cái đó là của ba Phong thích ăn, còn có em bé trong bụng của ba Lâm nữa. Tiểu Nam không có ăn…”

Nhìn khuôn mặt buồn rũ của con trai, cô không khỏi tự trách, cô là không hiểu con trai rồi.

“Mẹ xin lỗi, giờ con lấy gì cũng được, nhưng lấy ít thôi, em bé trong bụng ba Lâm ăn nhiều quá sẽ không chịu nỗi.”
Khuôn mặt của bé lập tức vui vẻ trở lại, quay lại chạy nhanh chóng về phía gian hàng quà vặt phía trước. Không biết tính tình này là giống ai???

Mà chuyện em bé trong bụng ba Lâm mà bé nói chính là sự thật, lúc biết chuyện này cũng rất là ngạc nhiên, không ngờ Trần Lâm lại mang thai, lúc đầu có chút sợ hãi nhưng sau cũng rất là vui. Tưởng sẽ không có cháu để bồng, ai ngờ lại có chuyện mang thai ngoài ý muốn này… cả hai bên gia đình đều rất là vui mừng, đặc biệt là Trần quản gia.

“A…”

“Con không sao chứ?”

Nghe thấy tiếng con trai, cô vội vàng đẩy xe chạy tới, thì ra con trai cô là quá vội vàng ôm đống bánh trên tay mà đụng trúng người phụ nữ trước mặt.

“Tôi xin lỗi, là con tôi qua sơ suất, cô không sao chứ?”

“Tôi không sao? Là con trai của cô hả?”

“Ừm, quá nghịch ngợm phải không?… Xin lỗi cô đi.”

Cô cầm lấy đống đồ trên tay con bỏ vào trong xe, nhắc nhở con trai.

“Con xin lỗi cô.”

“Ngoan lắm, thật đáng yêu. Nghịch ngợm được một chút thì tốt rồi, chứ đâu giống tên nhóc này.”

Giờ cô mới chú ý tới đứa nhỏ đứng bên cạnh người phụ nữ, đặc biệt có đôi mắt giống con trai của cô nha, nhưng lại có chút hàn khí, cả người một bộ dạng lạnh lùng chẳng giống một đứa trẻ chút nào.

“Là con trai của cô sao?”

“Phải, là một ông cụ non đó.”

“Haha,…”

Hai người phụ nữ làm mẹ gặp vấn đề của con trai, tự khắc sinh ra thân thiết, hai người trò chuyện cho đến khi tới quầy tính tiền, xách đồ ra cửa siêu thị, còn hẹn nhau lần sau có dịp rảnh hẹn nhau dẫn con trai đi chơi.

Hai mẹ con Tiểu Nam ôm tâm tình vui vẻ, xách đồ về nhà.

“Bà nội con về rồi, … A… ba Phong và ba Lâm đến chơi với Tiểu Nam sao?”

Tiểu Nam chạy ào ào nhào vào lòng Trần Lâm, khiến cô chảy cả mồ hôi hột, muốn vứt đồ trên tay xuống.

“Tiểu Nam đi xuống, đừng đè lên em bé.”

Nghe thấy mẹ bé nhắc nhở, giờ bé mới nhớ trong bụng ba Lâm còn có em bé, bé nhích người sang một bên, đưa tay sờ sờ bụng đã tròn vo của Trần Lâm.

“Em trai, em chơi trong này có vui không? Hôm nay anh đặc biệt mua rất nhiều rất nhiều đồ ăn vặt, anh sẽ đưa hết cho em. Vì thế, em trai à, em cho anh vào chơi chung có được không?”
(=_=!!!)

Nói xong bé còn áp tai lên bụng của ba Lâm, sau đó bé bị em trai trong bụng ba Lâm đá một phát vào mặt bé.
Bé liền ra vẻ tức giận đứng dậy, chống hông, ra dáng anh trai.

“Dám đá anh, em đúng là em trai hư, anh phải dạy dỗ em, ba Lâm mở bụng ra, con muốn đi vào…”

Mọi người lập tức phá lên cười, Trần Lâm không ngừng chảy mồ hôi ròng ròng, Lý Minh Phong ôm lấy vợ yêu, nhịn xuống cơn buồn cười, Tiểu Nam này là dọa đến vợ yêu rồi.

“Tiểu Nam chờ em trai ra rồi, con muốn dạy dỗ sao cũng được.”

“Con đâu bắt em ấy ra, con nói muốn đi vào mà.”

T_T

“Tiểu Nam, đừng lộn xộn, đi vào rửa tay cho mẹ.”

Huyệt thái dương của cô không ngừng giật giật, sao cái tính bá đạo, ương bướng, lưu manh… giống cái người kia như vậy???

Cô xách đồ, đi vào nhà bếp, bỏ mấy hủ kem, đồ ăn vặt của con trai vào trong tủ lạnh, nếu còn đứng đó cô sẽ bị dọa cho chết mất.

“Làm sao vậy? Ai chọc em sao?”

“Anh đi mà hỏi con trai anh, làm gì mà hai cha con anh giống nhau như vậy? Em tốn sức sinh ra, tại sao chẳng có điểm nào giống em? Nếu giống em thì không phải đỡ hại người rồi sao?”

Anh buồn cười, đi theo sau lưng vợ, nghe cô lải nhãi.

“Phải, phải,… giống em thì tốt rồi.”

“Cả ngày nghịch ngợm, anh biết không… trong siêu thị còn rất lưu manh kéo quần xem tiểu JJ con nhà người ta…còn nói tiểu JJ thằng bé phù hợp với tiêu chuẩn của nó, liền kết người ta làm anh em… anh nói xem…”

Thằng bé đó chính là lạnh lùng nhìn con trai của cô như là quái vật, hàn khí trong mắt càng ngày càng ngưng tụ, cô còn thấy một chút sát khí nha.

Mà con trai cô chính là không sợ, y chang bản mặt của ba bé.

Anh ôm lấy cô, phụt cười. Liền bị cô nhéo lấy.

“Thằng bé kia là ai mà xui xẻo như vậy?”

“Hình như cũng bằng tuổi Tiểu Nam, mà người mẹ kia em thấy có chút quen quen.”

“Được rồi, không tức giận nữa, đi ra ngoài thôi. Anh sẽ dạy dỗ con.”

Hai vợ chồng bước ra ngoài, trong phòng khách giờ tiếng cười rôm rả, còn có tiếng lanh lảnh của con trai cô, trên bàn là một đống bánh mới mua về từ siêu thị mấy phút trước.

Anh vuốt vuốt lưng cô, kéo cô ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh mình.

“Nam, cậu nghe tin tức gì chưa? 4 năm nay Lãnh Thu Tuyệt vẫn còn đang tìm kiếm vợ của em ấy.”

“Haizzz… thằng bé sao có thể tội nghiệp như vậy?”

Trần phu nhân cũng nghe được một chút tin tức, đã bốn năm rồi, vẫn truy tìm như vậy. Nghĩ thấy thật đau lòng, may mà con trai bà còn may mắn.

Nhìn ánh mắt trừng tới của mẹ mình, anh lảng tránh sang hướng khác. Anh cũng biết lỗi rồi mà.

“Vẫn không có một chút tin tức nào sao?”

“Không có, An Phong nói bên kia Lãnh Thu Tuyệt đã trở thành không ra hình người rồi.”

“Bảo An Phong gửi thông tin qua, chúng ta giúp được gì thì giúp. Nhiều người còn tốt hơn một người.”

“Tớ đã nói với nó.”
&….&
@

“Mẹ, lần sau chúng ta lại đến, chơi ở đây rất vui.”

Tiểu Nam quàng vai Giang Tuyệt Khắc, khuôn mặt đầy mồ hôi, bộ dáng vui vẻ, chứng tỏ bé chơi rất vui. Bên cạnh Giang Tuyệt Khắc cũng không khác là bao, dù vẫn bộ dạng lạnh lùng nhưng cũng không giấu được niềm vui trong đáy mắt, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, có thể là vì bên cạnh chỉ có hai mẹ con, mà bé mới trưởng thành sớm như vậy?! Đúng là đứa trẻ hiểu chuyện.

“Ừm. Lần sau lại tới, cả Tuyệt Khắc cũng sẽ đi nữa.”

“Haha… lần sau chúng ta lại tới. Tuyệt Khắc cậu cũng sẽ đi nhé.”

Giang Tuyệt Khắc nhìn vào mẹ mình, thấy mẹ mình gật đầu cho phép, rồi mới quay lại gật đầu với con trai cô.

Aizz… con trai người ta chính là hiểu chuyện như vậy???

“Bà xã, nghe điện thoại,… Bà xã, nghe điện thoại…”

Aizz… cái tiếng chuông điện thoại chết tiệt, tại sao lại reo vào lúc này, xấu hổ chết đi được, cái tên ông xã kia sao có thể thích đi xài mấy cái ba nhạc chuông này.

“Bà xã, em đang ở đâu? Anh qua đón em?”

“Em ở khu vui chơi, anh không cần qua đón đâu!”

“Anh cũng đang ở gần đó, em và con đứng ở đó đợi anh đi.”

“Ừm, biết rồi.”

“Mẹ, ba sẽ qua đón chúng ta sao?”

“Phải. Chúng ta qua đó ngồi một chút đi, đợi ba con tới.”

“Tuyệt Khắc đi thôi.”

Tiểu Nam quàng vai bạn tốt đi đến ghế đá gần đó ngồi xuống, xem ra đã rất thân với nhau rồi.

“Chồng của chị tới đón sao?”

“Ừm, đã nói không cần mà vẫn tới.”

Giang Tiểu Ái bật cười trước hành động quệt mồm chẳng khác gì con trai Tiểu Nam của chị ấy.

“Em lát nữa đi chung với chị luôn đi, nhân tiện chở hai mẹ con em về luôn.”

“Không cần đâu, đợi chị về rồi, hai mẹ con em còn ghé mua một số thứ.”

Khoảng mười phút thì Trần Nam đã lái xe tới. Tiểu Nam vui vẻ chạy đến ôm ba của mình.

“Ba, con hôm nay chơi rất vui. Con còn đi tàu lượn siêu tốc nữa đó.”

“Giỏi thế. Thế mẹ có đi chung với con không?”

“Mẹ thật rất nhát, chỉ có Tuyệt Khắc đi với con thôi. Ba đây chính là Tuyệt Khắc.”

Tiểu Nam nhanh nhảu kéo Tuyệt Khắc về phía trước giới thiệu với ba của mình.

Bộ dạng này thật quen mắt, …

“Tuyệt Khắc chúng ta về thôi, chào Tiểu Nam, cô và chú về đi con.”

“Thưa cô, chú con về,… Tiểu Nam tớ về nhé.”

“Ừm… lần sau gặp.”

Rất ra dáng đàn ông ôm lấy thằng bé vỗ vỗ lưng người ta.

Thật là dở khóc dở cười mà.

“Tuyệt Khắc lần sau đến nhà cô chơi với Tiểu Nam nhé.”

“Dạ.”

Nhìn hai mẹ con khuất bóng, sau đó cả nhà ba người mới lên xe về nhà. Lúc này người đàn ông nãy giờ trầm tư, giờ mới lên tiếng.

“Em quen họ bao lâu rồi?”

“Anh nói ai… À… hai mẹ con Tiểu Ái hả? Mới đây thôi, Tiểu Nam chính là xem JJ Tiểu Tuyệt Khắc đó.”

“Mẹ đừng nói như vậy. Sẽ giống như con là tên háo sắc, đó là con xem JJ để kết giao bằng hữu.”

“Cái gì cũng nói được. Ai dạy con cái này?”

“Là ba Phong dạy cho con.”

“Cái tên Lý Minh Phong này,… Ông xã, anh có quen biết hai mẹ con họ hả? Mà hai mẹ con họ thật đáng thương, chỉ có hai mẹ con sống thui thủi với nhau…”

“Em còn nhớ chuyện tụi anh nói lúc trước không?…”

“Chuyện gì?”

“Cô ấy là vợ của Lãnh Thu Tuyệt.”

“Không phải chứ… trên đời này sao lại có sự trùng hợp như vậy?”

“Thế mới nói, ở ngay bên cạnh mà không biết.”

@

Bây giờ cô đã biết Giang Tuyệt Khắc là giống ai rồi.
Người đàn ông trước mặt này chứ còn ai. Một thân lạnh lùng, tuyệt mỹ, có thể là đã vội vàng đến đây mà không giấu được vẻ mệt mỏi nhưng lại cũng không làm giảm đi hàn khí trong đôi mắt xám tro kia.
Rất đẹp trai…

“Em ngây ngốc cái gì?”

Lại ăn dấm chua rồi, sao chẳng xem thời điểm gì hết vậy?!

“Cô ấy đang ở đâu?”

“Nghỉ ngơi trước đi đã, cậu xuất hiện đột ngột như vậy sẽ làm vật nhỏ hoảng sợ mà bỏ trốn.”

“Em không có tâm trạng để nghĩ mấy chuyện đó đâu.”

Xem ra người đàn ông này đang rất nóng lòng, xem ra rất là yêu thương Tiểu Ái, nhưng tại sao lại bỏ mặc hai mẹ con họ.

“Xem ra không ngăn cản được cậu rồi. Cầm lấy địa chỉ này đi, đừng có nói là vợ anh tiết lộ đấy nhá.”

Lãnh Thu Tuyệt cầm lấy địa chỉ anh đưa, tiêu sái rời đi, một chút nán lại cũng không muốn, không biết có đem lời anh nói đặt vào trong đầu hay không???

“Đừng có mà nhìn nữa, một điểm nhỏ cũng không thấy nữa đâu.”

Cô trừng mắt, liếc nhìn anh.

“Em là thích nhìn đó, đẹp trai thế kia mà.”

“Em dám, đó là chồng của người ta đó.”

“Thì sao? Chẳng lẽ có quyền cấm được nhìn à???”

“Em… tốt lắm… bây giờ anh cho em biết, có quyền đó đấy…”

Sau đó, cô bị anh cho lăn lộn qua lại trên giường, còn được nghe giảng quyền cấm nhìn người đàn ông khác ngoài đàn ông giao phối của mình.
Giao phối??? Người đàn ông này sao có thể dùng từ quái dị như vậy???!!! Đúng là biến thái.

Sau đó cô nghe nói Lãnh Thu Tuyệt và Giang Tiểu Ái dây dưa, hành hạ lẫn nhau không biết bao nhiêu hồi, sau đó mới khó khăn, thuận lợi giải quyết khúc mắc đem nhau trở về thành phố A.
Sự tình thì cô cũng không rõ cho lắm, vì ông xã của cô không cho cô tham gia, nói gì là “Chuyện vợ chồng của người ta để người ta tự giải quyết. Em đừng có mà xen vào.”

Oan quá, cô đâu có xen vào đâu, cô chỉ muốn đến nhìn một chút thôi mà, dù sao Giang Tiểu Ái cũng coi như là chị em thân thiết của cô.

Sau này không biết là qua bao lâu, Giang Tiểu Ái sinh được đứa thứ hai, hai chị em cô mới có dịp gặp mặt.
Xem xem mặt của cô và Tiểu Nam là thèm phát chết con trai nhà người ta rồi, thế mà người đàn ông kia chính là liếc mắt làm ngơ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN