Vợ của chồng tôi
Phần 17
Theo địa chỉ mà bà giám đốc đưa cho, Tuấn tìm đến một căn nhà nhỏ trong khu tập thể xập xệ. Anh thậm chí còn phải khom lưng xuống để không bị cộc đầu vào trần mỗi khi đi qua chiếu nghỉ ở cầu thang.
Hành lang tối om, một chút ánh sáng chiếu qua vài ô cửa trên tường giúp anh có thể nhìn được mọi thứ một cách lờ mờ. Trần và tưởng ẩm thấp và trông như sắp mục ra đến nơi. Tuấn không thể tưởng tượng được rằng cô gái mà anh tìm kiếm bấy lâu nay, người mà anh yêu quý đó lại phải sống trong hoàn cảnh này. Bỏ qua tất cả những chuyện rối rắm của hiện tại, nếu như bây giờ anh tìm được cô, anh sẽ đưa cô đi mà không quan tâm đến điều gì khác nữa. Cho dù cô có là người đã phản bội anh, hay là lừa dối anh.
Tuấn dừng lại trước cửa phòng 302. Anh chần chừ, bàn tay ngập ngừng trước cánh cửa gỗ ọp ẹp, nhưng rồi cuối cùng anh cũng gõ cửa. Cảm giác âm ẩm khi bàn tay chạm vào cửa khiến anh rùng mình.
Tuấn chờ một lúc lâu nhưng chẳng có phản hồi. Anh đưa tay lên đẩy nhẹ một cái, cánh cửa khép hờ đó đã bung ra. Tuấn nghiêng người nhìn vào trong nhà.
– Có ai ở nhà không?
Anh khẽ hỏi, dáo dác nhìn khắp nơi.
Căn phòng bé xíu, chẳng có vật dụng gì nhưng lại chất đầy rác, những mảnh giấy gói mỳ tôm và những chai rượu, lon bia rỗng ruột nằm lăn lóc khắp nơi. Ông Hùng ngồi gục trong góc nhà.
Tuấn gõ mạnh vào cửa.
– Xin lỗi. Tôi có vài việc muốn hỏi một chút. – Tuấn hắng giọng và nói to hơn.
Ông Hùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt hốt hoảng và đầy phòng bị.
– Ai đấy? Tìm tôi có việc gì?
– Tôi muốn hỏi về cháu gái ông. Có phải ông có một đứa cháu tên là Hương Ly không?
Ông Hùng trừng mắt nhìn Tuấn, rồi lập tức vơ một cái chai rỗng dưới sàn, đập nó xuống đất. Cái chai vỡ choang, ông Hùng chỉa cái mảnh vỡ về phía Tuấn khiến cho anh cảnh giác lùi lại.
– Ly nào? Tao không biết con Ly nào hết! Cút đi! Con Ly đi mất rồi!
Lão rú lên, ném cái chai về phía Tuấn. Tuấn nghiêng người tránh đi, một chút ánh sáng lọt qua khe cửa và chiếu về phía ông Hùng. Trông ông ta thật thê thảm, cả người đầy những vết sứt sẹo và bầm tím.
Ông Hùng lao tới, túm cổ Tuấn và hét lên.
– Mày là người của lão Tam đúng không? Lão sai mày đến giết tao có đúng không? Lão biết được chỗ con Ly ở rồi, bây giờ không cần đến tao nữa nên muốn thịt tao đúng không? Tao giết mày!
Ông Hùng như là lên cơn điên, bàn tay gầy nhẳng túm lấy cổ Tuấn mà bóp. Không khí bị nghẹt lại khiến cho hô hấp của Tuấn trở nên khó khăn. Anh há miệng ra để hít lấy chút khí ít ỏi, cố sức để đầy ông Hùng ra. Ông Hùng sắp hóa rồ, càng bóp chặt hơn. Tuấn bấu lấy tay ông Hùng, giằng ra, những ngón tay của ông siết lấy cổ anh tạo thành những vệt cào màu đỏ, và chúng bắt đầu sưng lên. Đúng là chó cùng cắn giậu, kẻ bị bức đến đường cùng thì chẳng gì mà không làm được.
Tuấn quờ quạng xung quanh và vớ được một cái chai khác. Anh nghiến răng phang vào đầu ông Hùng. Ông ta trợn mắt lên và loạng choạng vài bước rồi ngã ra sau, bất tỉnh. Tuấn kiểm tra thấy ông hẵng còn thở, anh rùng mình vì hơi sợ.
Tuấn nhìn quanh căn phòng. Vì phòng chẳng có gì ngoài rác nên anh cũng chẳng tìm được gì. Trước khi rời đi, anh tìm thấy một bức ảnh của Hương Ly, một tờ giấy bán thân của cô cho lão Tam nào đó, và một tờ giấy nhớ có ghi vội vài chữ số một cách cẩu thả.
Tuấn trở lại xe. Anh nhíu mày, bắt đầu xâu chuỗi mọi sự việc.
Cô gái mà anh đang tìm tên là Hương Ly, trên cổ tay có một vết sẹo. Người ở bên cạnh anh hiện tại, cái người đang đóng giả vợ anh, cũng có một vết sẹo y như vậy. Nhung thì không biết đang ở đâu. Tuấn lẩm nhẩm lại số điện thoại trên tờ giấy, nghe có vẻ quen thuộc. Anh nhập số vào điện thoại của mình, bất ngờ cô cùng khi phát hiện ra đó là số của dì anh.
Vậy là bà ấy thật sự có liên quan đến chuyện này, và ắt hẳn cũng biết rõ về kẻ giả mạo kia, về Hương Ly, và về tung tích của Nhung.
Tuấn giậm chân ga, lái xe phóng vụt đi. Anh phải tìm bà Hòa để hỏi cho ra nhẽ.
Ông Hùng như là lên cơn điên, bàn tay gầy nhẳng túm lấy cổ Tuấn mà bóp. Không khí bị nghẹt lại khiến cho hô hấp của Tuấn trở nên khó khăn.
***
Thạch sốt ruột cả ngày trời. Bà Hòa nói muốn anh giết Nhung. Nhung muốn anh bán đứng bà ta. Cả hai lựa chọn này đều chẳng mang lại kết quả tốt đẹp gì, vì anh biết chắc rằng dù anh chọn ai, thì kẻ ở trung gian cũng sẽ phải chịu trận. Mà người đó lại chính là Hương Ly.
Anh vò đầu bứt tai. Người nào sẽ có khả năng giúp Hương Ly được an toàn hơn? Cô ấy là con tốt thí mạng trong tay bà Hòa, để được sống sót bà ta ắt hẳn sẽ đẩy cô ra chịu trận. Thạch đã làm việc qua với bà ta một lần, anh hiểu rõ bà Hòa là người thế nào.
Nếu như anh đứng về phía Nhung thì sao đây?
Thạch đi qua đi lại trước cửa hàng tiện lợi. Anh chưa dám vào bởi anh không chắc chắn về lựa chọn của mình.
– Anh vẫn chưa nghĩ xong à? – Nhung đã xuất hiện từ bao giờ. Cô ta lại mua cho anh mấy cục cơm nắm nữa.
– Nếu tôi từ chối thì sao?
Nhung nhún vai.
– Chẳng sao cả. Tôi vẫn còn lão Tam. Chỉ là lão không đáng tin lắm, còn tôi thì biết rằng anh cần tôi.
– Cô sẽ làm gì Hương Ly?
– Hương Ly? À, cô gái đó hả, cái người đang đóng giả tôi ấy?
Nhung nhìn chằm chằm vào mắt Thạch. Vẻ lo lắng và tức tối trong mắt anh khiến cô ta biết rằng mình đã đúng. Thạch thích Hương Ly và muốn bảo vệ cô ấy.
– Cô ấy không có lỗi gì cả, chẳng qua chỉ là bù nhìn mà bà Hòa dựng lên. Nếu cô đồng ý bảo vệ cô ấy thì tôi sẽ đưa bằng chứng cho cô. – Thạch gằn giọng.
Nhung bĩu môi, giả vờ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
– Được. Quân tử nhất ngôn đấy nhé. Bằng chứng đâu?
Tuấn đưa cho cô một đoạn ghi âm lời bà Hòa khi ra lệnh cho anh cắt phanh xe, cùng vài tấm hình được cắt từ đoạn video ghi lại hình ảnh Thạch đã cắt phanh xe của Nhung.
Nhung há hốc mồm, chẹp miệng.
– Chậc! Anh hi sinh đến mức này luôn ư? Cô ta có gì hay ho mà anh mê mệt cô ta đến vậy?
Thạch im lặng, không nói gì. Nhung vươn tay cầm lấy cái máy ghi âm và tấm ảnh, nhưng Thạch cũng vẫn siết tay rất chặt mà không nhả ra. Anh trừng mắt nhìn cô, chờ một lời khẳng định.
– Được rồi, tôi hứa! Tôi sẽ không động đến một cọng tóc của cô ta đâu! Anh mau trở về và đưa cô ta cao chạy xa bay đi!
Nhung gật gù, nói nhanh, rồi dùng sức giật bằng chứng về phía mình. Cô ta cười nhếch mép, liếc nhìn anh với ánh mắt mê hoặc và rồi rời đi.
***
Hương Ly không tìm thấy Thạch, đành thất thểu trở về nhà Tuấn. Thạch đã nói cô phải cẩn thận, thế thì dù không giúp được anh ta, cô cũng nên tự bảo vệ chính mình để khiến anh ta bớt lo lắng đi.
Hương Ly ngồi thần người ra trong phòng bếp, hai tay vô thức vần vò cái áo vì lo lắng quá độ.
Tiếng cổng mở ra, cô nhổm người dậy và ngó ra ngoài. Cô cứ tưởng rằng Tuấn trở về, nhưng hóa ra không phải anh ấy mà là bà Hòa. Bà hùng hổ xông vào nhà, nắm cổ tay Hương Ly kéo đi.
– Chờ đã! – Hương Ly giằng tay ra, kéo bà Hòa đứng lại – Bà đưa tôi đi đâu?
– Tuấn đã biết rồi. Nhung sắp về đây. Cô còn muốn ở đây nữa ư?
Hương Ly ngơ ra. Tuấn đã biết hết rồi sao? Anh sẽ ghét cô, đúng không?
Cô chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ đến chuyện phải bỏ trốn hay là tiếp tục nói dối. Trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh mà cô tưởng tượng ra, rằng Tuấn sẽ mắng chửi cô và đuổi cô đi. Anh sẽ căm hận cô vì đã lừa anh, và vì cô đã khiến vợ anh gặp tai nạn, phải rời xa anh như vậy.
Hương Ly ngồi sụp xuống đất. Đúng vậy, cô đáng bị quả báo như thế này. Với tất cả những việc cô đã làm, sao cô còn nuôi cái hi vọng rằng anh sẽ tha thứ cho cô sao? Hơn cả, tại sao cô lại có cái ý nghĩ rằng muốn chiếm anh làm của riêng cơ chứ?
Cô chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ đến chuyện phải bỏ trốn hay là tiếp tục nói dối. Trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh mà cô tưởng tượng ra, rằng Tuấn sẽ mắng chửi cô và đuổi cô.
Bà Hòa sốt ruột, nắm tay Hương Ly và xốc cô đứng dậy. Bà tát thẳng vào mặt cô.
– Sao? Tỉnh chưa? Đây không phải lúc để cô bị lụy như thế! Mau biến khỏi đây, nếu không cả tôi cả cô đều chết đấy!
Bà Hòa lôi cô xềnh xệch ra khỏi nhà, tống cô lên xe ô tô và khóa cửa lại. Hương Ly cảm giác có chuyện chẳng lành. Cô vươn tay ra để mở cửa nhưng không được. Trong lòng cô như có lửa đốt.
Bà Hòa ngồi lên xe. Đúng lúc này, qua gương chiếu hậu, bà nhìn thấy chiếc xe của Tuấn đang rẽ vào khu nhà. Bà Hòa run lên, bàn tay lẩy bẩy tìm tới chiếc chìa khóa. Chiếc xe chết tiệt lại giở chứng khi bà vặn mãi mà không chịu nổ máy.
– Đồ khốn khiếp chết bằm! Mau nổ máy đi!
Bà Hòa đập bôm bốp vào vô lăng. Hương Ly ngoái đầu ra sau và cũng thấy xe của Tuấn. Cô muốn xuống xe, chạy đến trước mặt anh để thú nhận mọi chuyện. Nhưng đáng tiếc, cửa xe không thể mở được.
Hương Ly nắm lấy tay nắm cửa và kéo mạnh, tiếng cửa xe kêu lạch cạch. Bà Hòa vặn được chìa khóa, nổ máy xe và giẫm chân ga. Chiếc xe phóng vút đi, còn Hương Ly thì mất đà ngã ra phía sau.
***
Tuấn vừa rẽ vào khu nhà thì đã nhìn thấy xe của bà Hòa đang rời đi. Anh định đuổi theo, thì bất chợt một cô gái chặn đầu xe anh lại.
Tuấn nheo mắt nhìn cô ta. Đó là một cô gái với gương mặt của Nhung, nhưng tóc mái lại được cắt đi, rủ xuống che đi một nửa khuôn mặt xinh đẹp.
Cô ta giơ tay lên vẫy vẫy với anh, rồi nháy mắt một cái. Tuấn cảm thấy khó hiểu. Đây không phải là người đang ở cạnh anh sao? Sao trong nháy mắt đã trở nên khác như thế này?
Nhung đi vòng từ mũi xe ra cửa cạnh, gõ vài cái vào tấm kính và chờ cho Tuấn hạ kính xe xuống.
Anh không nhớ em sao?
Tuấn giật mình. Đây đúng là… vợ anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!