Tại Sao Rơi Trúng Anh ?
Chương 24: Cố suy nghĩ
—–
Hắn ôm cô ngồi vuốt vuốt hàng lông mi của cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt, nhéo đôi gò má phúng phính bị gầy đi chỉ mới xa mấy ngày của cô rồi nói :
” Lo chuyện bao đồng nhiều quá nên không lo ăn uống đầy đủ, ốm đi hơi nhiều …”
—-
Bảo Thiên từ từ nhướng mắt lên liếc nhìn hắn cái, Hắn nhìn xuống cô liền nhắm lại giả vờ như đang ngủ, thật ra là đang sợ bị trách mắng vì lỡ gây nên chuyện khiến hắn phải đích thân ra tay….Cô mở mắt ra từ từ quan sát sắc mặt của hắn….. Nét điển trai, lạnh lùng kèm phong độ cao ngạo, ôi khí chất nam nhi tỏ ra làm động lòng người….
Cô giơ tay lên sờ vào mặt hắn đôi mắt say mê nhìn hắn rồi vô tình nói những lời tự nghĩ ngợi ra ngoài :
“Trước kia là em theo đuổi anh trước đúng không …!!! “
Cứ cô nhắc đến chuyện trước kia là hắn lại im lặng nét mặt không tự nhiên nhìn đi về hướng khác, cô nghĩ mãi trong đầu mà không tìm ra ký ức gì hết, nghĩ một hồi lâu đột nhiên đầu cô rất đau, mặt cô tái lại.
Hắn đang đọc tài liệu cảm thấy tiểu bảo bối không lẽ ngủ gật rồi sao mà nằm im lặng thế, liền nhẹ nhàng đẩy ra xem thì phát hiện cô đang khó chịu. Hắn vỗ vỗ vào mặt cô hỏi :
” Bảo Bối em sao thế, mở mắt ra nhìn anh … ”
Giọng Diệp Ngôn cất lên làm luồng suy nghĩ đứt quãng cô từ từ thư giãn bình tĩnh lại, cơn đau cũng từ từ tan biến. Diệp Ngôn không hiểu việc gì đang xảy ra nên vẻ mặt nóng vội vứt cả tập hồ sơ trên bàn xuống đất… Bảo Thiên từ từ mở mắt ra lấy lại tinh thần nói :
” Em nghĩ nhiều, nên đầu em đột nhiên đau dữ dội,…” Diệp Ngôn có chút chần chờ rồi hỏi tiếp :
” Vậy em đã nhớ ra được gì …”
Bảo Thiên nói không nhớ ra gì hết chỉ bị đau đầu lắm nhưng nhờ tiếng gọi của anh làm cô tỉnh táo không suy nghĩ tiếp cơn đau mới dứt được. Diệp Ngôn nghe vậy lòng cũng nhẹ đi, ai cũng biết hắn đang lo điều gì đến mà….
Hắn không thèm đọc tài liệu tiếp vội ôm tiểu bảo bối của hắn về phòng đắp chăn ôm lấy cô ấy thật chặt….
Diệp Ngôn vừa xoa xoa đầu cô để cô thoải mái, vừa nói :
” Anh không cần em nhớ chuyện xưa, đến giờ anh không đủ tốt với em sao, sao em cứ muốn nhớ làm gì, quá khứ đó không quan trọng, anh mới là tương lai em cần nhớ đây này …!!!”
Bảo Thiên nói trong lòng rằng:
” Anh ấy nói đúng, Anh là tương lai cô cần nhớ mỗi ngày, quá khứ kia có gì là quan trọng nữa, đã hứa không hỏi mà cứ quên là hỏi vu vơ … Bảo Thiên ơi.!! Mày thật tình tệ mà …. “
Bảo Thiên nhúc nhích cọ quậy tí trong chăn rồi kéo tay anh ra nói :
” Anh có thể đi làm việc tiếp, em không sao rồi…”
—
Diệp Ngôn vẫn nằm im đó, tay kia vừa cởi cúc áo của mình vừa nhếch môi nói :
” Lợi dụng anh xong khỏe rồi, thì tính xua đuổi à…!!! Em nghĩ xem giờ anh nên phạt em hay bắt em trả ơn trước đây…”
Cô chưa kịp trả lời thì bị nụ hôn ấm áp của anh chặn lại mất rồi…..
( việc gì xảy ra thì tự hiểu nhé …Tác giả không ở đó nên không biết gì đâu …)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!