Tại Sao Rơi Trúng Anh ?
Chương 54: Lửa giận
—–
Diệp Ngôn bước vào liền thấy ai đó đang nằm trên giường, hắn cảm nhận được cô đã thức nhưng không thèm quay lại ngó ngàng gì hắn…
” Em thức rồi đúng không, từ trưa giờ anh bận nên khi về không nói chuyện nhiều được với em ..Em sao thế…”
Ôi trời…!!! Một ông trùm vừa sắc thái lạnh lùng đáng sợ bên ngoài kia kìa, quay về vào phòng vợ lại ngọt tự kẹo bông gòn…
—
Vẫn không có tiếng nói ai đó đáp lại …
Hắn hình như vì khá mệt mỏi nên cũng hơi mất kiên nhẫn tiến lại gọi to tên cô :
” Bảo Thiên, có chuyện gì, trả lời anh …”
Bảo Thiên nhúc nhích một cái lại lấy chăn chùm kín đầu lại không thèm nghe, không thèm quan tâm, giận như một đứa trẻ con vậy..
Diệp Ngôn đứng hai tay hắn chóng lên hông… Vẻ mặt có gì đó không hiểu nổi… Phụ nữ thật khó hiểu lúc nãy còn mừng ôm anh cười vui vẻ, một tí sau, lại không thèm nhìn đến…
” Nếu em không nói lời nào … anh sẽ đi ra ngoài đấy …Cho em một phút suy nghĩ …”
Lần này thái độ có phần tấn công lại, mất kiên nhẫn hơi nhanh… ( Chắc đang bực vụ gì đấy … )
—
Bảo Thiên nghe xong ngồi dậy ném cái gối vào mình hắn.. Hắn liền đưa tay chụp lấy gói lao ngay vào người cô, ôm chầm lấy cô hôn mạnh vào môi cô.
Nụ hôn này có hơi bạo lực và kéo dài, Bảo Thiên cũng chẳng thèm đẩy ra để hắn thích hôn bao nhiêu thì hôn…
Nụ hôn kết thúc môi cô hơi sưng đỏ tí, có vẻ hơi mạnh bạo, đây là sự nhớ nhung hay là do cô dám giận hắn, không hiểu nguyên nhân mà lại thành ra như vậy…
Cuồng nhiệt pha chút hậm hực…
—-
“Anh to gan lắm, chuyện em không cho anh xen vào, em tự giải quyết, anh lại âm thầm ra tay…”
– ” Em giải quyết nổi không ? ” Diệp Ngôn với ánh mắt lạnh lùng đáp trả cô, hắn ta đã hiểu ra nguyên nhân cô giận hắn…
—
” Đó là chuyện của em, anh không tôn trọng quyết định của em …” Bảo Thiên cũng không nhường nhịn dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Diệp Ngôn cất giọng nói lại…
—-
” Chuyện của em …” hắn ta cười nhếch môi, ngồi dậy quay lưng về hướng khác nhỏ giọng nhưng mang đầy sự tức giận nói tiếp :
” Em nói chuyện của em, em xem anh là gì …?? ”
Bảo Thiên nghe xong biết mình trong lúc tức giận đã lỡ lời nói không suy nghĩ…
Cô cảm giác chồng cô đang rất đau lòng..
Nhưng giây phút này, không phải là thời gian dành cho sự an ủi… Cô đang lửa giận ngút trời.. Cô không phải con ngốc cái gì cũng phải dựa vào anh, nhờ anh ra mặt… Cô có cách của cô…
” Em………” Bảo Thiên muốn nói thêm nhưng cô dừng lại, cô không biết nói gì tiếp giờ ….
Cô ngồi dậy đi vào phía toilet rửa mặt, liền đóng sập cửa lại…
—
Bên ngoài có ai đó đấm phát mạnh vào tường làm cô giật bắn tim, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh…
Bảo Thiên bước ra ngoài nhìn thấy tay ai đó đang bị thương… Cô chau mày, bản tính không chịu thua của cô vốn đã có từ rất nhỏ, sự thông minh cộng khả năng đầy mình tạo nên điều đó ở cô…
Nhưng mà người trước mặt cô không tầm thường chút nào, lại yêu cô, chiều chuộng ngọt ngào khó tin nổi… Giờ hắn ta đang nổi giận vì một câu nói phũ phàng vô tình buông ra từ miệng cô…
—-
Cô tiến lại chỗ Diệp Ngôn nắm lấy tay đang bị thương của hắn mà nói :
” Em xin lỗi, e không có ý đó “
” Bức tường không có tội tình gì, giận em thì đánh vào em này …, đánh vào em anh sẽ không phải đau…”
Cô vừa nói vừa nhìn vào đôi mắt đang nổi trận lôi đình của hắn.. Lần đầu tiên thấy hắn nổi giận với cô vì một câu nói…
—
Hắn quay qua ôm eo cô, mặt kề sát mặt cô mắt trừng lên nói :
” Ai nói đánh vào em anh không đâu….” Trong khóe mắt không còn sự tức giận, lạnh lẽo, mà ngay sau đó dịu dàng mềm mại trở lại.
” Anh sẽ từ từ tính sổ với em sau …” Rồi hắn nằm dài ra giường cảm giác cũng khá mệt mỏi…
Bảo Thiên thấy tay hắn có vết xước liền lấy hộp thuốc ra vệ sinh vết thương cho hắn.
” Chỉ có kẻ ngốc mới có hành động này …”
– ” Đúng…!!! Chỉ có kẻ ngốc mới không bóp chết em, để em nói chồng mình như vậy …”
– ” Khẩu khí không tồi …” Bảo Thiên cười ranh mãnh…
– ” Nhiều lời.. không nhanh đấm lưng cho anh, nếu còn chọc anh nổi nóng, thì sáng mai em tự nghĩ cách mà lếch xuống giường …? “
– ” Anh dám ….”
Bảo Thiên nhanh chóng leo lên lưng hắn massage sau cái quay đầu lườm cô, rồi cười nhếch môi của chồng mình…
Một lát sau, Diệp Ngôn ôm cô vào lòng, siết chặt vuốt ve tóc cô nói thầm bên tai:
” Em là Diệp phu nhân, việc của em là việc của anh, đe dọa lớn nhất đối với anh không phải thế giới ngoài kia mà là mỗi ngày không thấy được nụ cười của em …”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!