Mày đổ tao chưa, thanh mai trúc mã?
Quà Trung Thu
ĐOẢN: Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tôi
Ngoài trời đang mưa tầm tã,tôi thẫn thờ ngồi ngắm mưa rơi. Xưa nay tôi vốn thích mưa, bởi nhìn nó tôi lại nhớ về cậu ấy- mối tình đầu của tôi. Năm lớp 12, cái năm cuối cùng của cấp 3, tôi mới biết yêu 1 người là như thế nào khi gặp cậu. Năm đó, tôi được xếp ngồi gần cậu. Nhìn vẻ bề ngoài của cậu, tôi thấy cậu thật lạnh lùng và có sức hút lạ thường. Cậu rất ít nói, dù ngồi cạnh nhau nhưng 2 đứa tôi rất ít khi nói chuyện, trừ những lúc tôi hỏi bài thì cậu cũng chỉ ậm ự vài câu. Có vẻ như, cậu cũng không có nhiều bạn bè mấy bởi tôi thấy cậu luôn đi 1 mình. Nhiều lần tôi muốn hỏi cậu lý do nhưng sợ phiền đến cậu.
Tôi vốn học rất yếu Toán mà cậu thì ngược lại, cậu luôn được điểm rất cao khiến tôi ghen tị. Cô Toán thấy kết quả của tôi như vậy nên không an lòng nên bảo cậu sau giờ học dạy thêm cho tôi. Tôi bất ngờ và thấy lo sợ nhưng cậu vẫn vậy, vẫn điềm tĩnh như ngày thường. Ngày hôm đó, chúng tôi bắt đầu học chung. Bây giờ, tôi thấy cậu khác hẳn, cậu nhiệt tình và ấm áp hơn. Cậu giảng bài rất tận tình, khiến tôi khhông thể nào không chú ý. Cứ học được 1 lúc, tôi liếc nhìn cậu. Ánh sáng của mặt trời hoàng hôn chiếu qua gương mặt và mái tóc cậu làm cậu đẹp lạ thường. Thỉnh thoảng cậu còn mua cho tôi chai nước hoặc hộp bánh, bảo tôi ăn để lấy sức mà học. Tôi cảm kích và dần quý cậu hơn. Từ những buổi học chung đó, chúng tôi có vẻ thân nhau hơn trước. Chúng tôi thường hay đi chung với nhau hơn, đưa nhau đi ăn và cùng nhau đi chơi, mua sắm . Tình cảm của chúng tôi cũng càng khăng khít. Mỗi lần cậu bị điểm kém, cậu luôn tìm tôi để tâm sự. Mỗi lần cậu khóc vì chuyện gia đình, tôi cũng là chỗ dựa của cậu. Mỗi lần cậu yếu đuối, cậu cũng rủ tôi đi ăn và mượn bờ vai của tôi dựa đầu để quên đi nỗi buồn. Dần như thế, tôi biết mình không không thể xa cậu nữa.Không thể nào sống thiếu cậu. Không biết tự thưở nào, tôi đã rung động trước cậu.
1 thời gian sau, tôi quyết định thổ lộ tình cảm của mình cho cậu biết. Dù có thể nói ra mối quan hệ của chúng tôi không được tốt như bây giờ. Tôi tìm cậu trong lớp nhưng không thấy, ra ngoài cầu thang thì tôi sững người. Cậu ấy đang hôn 1 cô gái khác, 2 người họ nói chuyện vui vui vẻ và cười với nhau. Bức thư tình và đóa hoa trượt xuống khỏi tay tôi. Tôi đứng sau bức tường, ôm miệng khóc, tim như bị xé tan ra thành trăm mảnh. Tôi khóc trong vô vị, đau đớn và bất lực. Hóa ra, lâu nay tôi chỉ đơn phương cậu mà không biết rằng cậu đã có bạn gái, suốt ngày bám lấy cậu như con ngốc. Hóa ra, tôi chỉ là đứa con gái đến sau mà cứ ảo tưởng vị trí của mình trong lòng cậu. Hóa ra thỉnh thoảng cậu nói với tôi là cậu có bạn gái nhưng tôi không tin. Hóa ra lâu nay, tôi cũng chỉ biết nhìn cậu từ phía xa, che chở và an ủi lúc cậu buồn. Hóa ra, nhiều lần cậu rủ tôi di mua quà mà nó không bao bao giờ dành cho tôi, thì ra món quà đó là dành cho cô ấy. Sao tôi không phải là bạn gái của cậu chứ? Sao cậu lại không chọn tôi? Tại sao?….Tôi chạy nhanh ra khỏi trường. Chạy thật nhanh về nhà. Nước mất tôi chảy ròng ròng. Tim tôi thắt lại.Lúc này… Trời đang mưa. Và hôm đó… cũng là hôm cuối cùng của năm lớp 12. Giờ đây, ngồi nghĩ lại, tôi vẫn thấy buồn. Nhưng tôi cũng chẳng biết làm gì hơn là chúc cậu sẽ hạnh phúc bên cô ấy. Và tôi sẽ luôn là chỗ dựa tốt cho cậu.
#Gửi cậu_Thanh xuân của tôi#
_____________________________________
Lần đầu viết Đoản
Nhận xét : :<
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!