Thiên Huyền Địa Hoàng
Chương 63.
Chương 63: Khủng hoảng.
Tôi lại không giật mình chút nào, vươn tay khẽ vén đám tóc gọn sang hai bên, phát hiện khuôn mặt này quen thuộc cực kỳ. Ngũ quan không có bất cứ sự khác lạ lẫn lộn, càng ngắm nhìn kỹ càng, càng chân thực phát giác. Con bà nó! Quả nhiên là hàng thật .
Đôi mắt nó nhìn lại tôi, không buồn không vui, chẳng lạnh lùng càng không hờ hững, không chứa bất cứ dục vọng nào, chỉ đơn thuần là mở mắt ngắm thứ thân thuộc vẫn thường nhìn . Cái biểu cảm phản chiếu lại này, tựa như nhìn qua tấm gương, run rẩy sờ nhẹ một cái, chân chân thực thực lại làm tôi choáng váng xây xẩm.
Nếu nó không phải hàng giả, là hàng hiệu, nếu đây không là mộng mị, không phải đang trong game nhập vai thực tế ảo ,vậy thì cái người đang đánh giá nhận định sự việc tình hình này, là thứ quỷ quái gì?
Tôi dùng con mắt nào để nhìn nhận? Dùng não bộ nào để phán xét? Chẳng lẽ vì mắt hoạt động quá tải trong bóng tối mà trở lên thoái hóa? Chẳng lẽ vì lâu không ăn muối nên não thiếu iốt?
Má nó! Có nằm mơ thì cũng đến lúc nên tỉnh lại rồi đấy, còn tiếp tục chìm sâu thêm, nhất định sẽ vùng vẫy không thoát ra nổi nữa đâu. Sẽ hóa điên vì phân biệt không nổi giữa ác mộng và hiện thực mất.
Cái đầu tôi đang sờ mó quan sát đây này, đắng lòng thay, lại là đầu tôi 100%.
Không sai, tôi đang cúi xuống nhìn cái đầu của bản thân, chỉ có cái đầu, không có thân thể, một cái đầu như vẫn chứa linh hồn, không phải một cái đầu chết mắt trợn ngược trắng dã.
Ánh sáng trong mắt sinh động, con ngươi bóng bẩy như mặc ngọc phản chiếu lại thứ đang được soi vào.
Là một cái đầu.
Một cái đầu xa lạ khiến tôi như bị điện trích, một cái đầu giống loài người nhưng chưa được tiến hóa hết, vẫn dậm chân tại chỗ thời kỳ ăn côn trùng ở hang hốc, lông tóc mọc rậm rạp như cỏ dại trên mặt được bơm thuốc kích thích sinh trưởng.
Vâng, chính là đang nói tới cái đầu khỉ, họ hàng xa xôi với con người đấy ạ.
Phũ phàng là, cái thứ đó, e rằng, nó mới là vật được đặt trên thân thể này, tức là cái đầu tôi đấy.
Định mệnh! Cái đầu tôi bị thay .Thay lúc nào? Bản thân lại mù mờ chẳng hề hay biết mô tê. Nghĩ đi nghĩ đi, chắc chắn có kẽ hở ở đâu đó, nghĩ đến mức đầu cũng muốn bốc khói vẫn thấy hồ đồ như não bị tẩm muối ớt.
Muốn khóc quá, tay run bần bật giơ lên giơ xuống mấy lần cuối cùng vẫn không dám sờ cái bản mặt. Nhưng tôi cũng chẳng có nhiều nhặn thời gian dành cho tỉ tê ủ ê.
Một tiếng gào đau đớn xuyên vào màng nhĩ, trong âm thanh khủng bố còn mang theo nức nở, tôi giật mình kinh nghi, đầu còn chưa kịp nhúc nhích, một cơn đau từ trên vai đã mạnh mẽ truyền xuống. Cơn đau thứ nhất vừa tới ,cơn đau thứ hai cũng kéo sang,vẫn nơi bả vai đấy khiến tôi chống đỡ chẳng nổi ngã chúi bên thân cà mặt đất.
Tôi cố mở bên mắt, nhìn hung thủ tiếp cận, âm thanh hung khí bị kéo lê, ma sát với mặt đất vang vọng chói tai, là một vật thon thả dài loằng ngoằng hình chữ V cứng cáp, chính là cây gậy sắt vẫn thường được dùng để treo mấy bịch truyền dịch, có điều ,đã bị sức mạnh nào đó bẻ cong.
Tôi cố gắng ngồi dậy, ôm bả vai tê liệt, đứng lên và bỏ chạy, thế nhưng tiếp diễn sau đó mấy giây là hai bên cẳng chân bị giam giữ đột ngột. Tôi mất đà té cái rầm ôm đất, khắc sau một cơn đau như thác lũ đổ bộ, như có ngàn ngàn vạn vạn con côn trùng bò lên cắn loạn toàn bộ cơ thể.
Luồng điện khủng khiếp bắt nguồn từ hai vết thương sâu hoắm bị dao đâm sau lưng chạy một mạch thẳng tới não bộ oanh tạc đầu tiên.
Tôi nghĩ mình đã không còn đào đâu ra tí hơi sức nào để có thể thốt nên dù nhỏ nhất cung bậc kêu la gào thét đau đớn biểu lộ. Cũng có thể bởi dây thanh quản qua mấy lần bị bóp nghẹn cổ đến bầm tím họng thì cũng phế theo.
Tôi như lên cơn động kinh, giãy giụa vô lực, từng tế bào đều âm thầm thống khổ uất ức, từng sợi cơ từng mẩu xương từng lát thịt từng mạch máu từng mảng da đều bị đả kích triệt để rơi vào trạng thái khủng hoảng trầm trọng.
Nghĩ có lẽ mình được vẫy vùng trong bể điện năng cỡ 5 phút, cũng có thể không tới, hoặc thậm chí lâu hơn, có điều, dù sao tôi vẫn chịu đựng qua được thời kỳ đen tối đó. Thật sự không dễ dàng khi một lần nữa được hưởng phúc của ai bị nếm lại trải nghiệm tắm điện.
Cảm thấy lão nhân gia ở tít tắp trên cao kia có phải hay không đã hiểu lầm gì tôi nên mới cho tôi ngâm cùng củ hành lâu vượt mức quy định?
Âm thanh nhiễu loạn như sóng thu trên kênh radio bắt nhầm tầng phát, thấp hơn hoặc cao hơn, lấy được chỉ là những tiếng ồn ào vô nghĩa. Tựa như có triệu triệu con ruồi vù vù đập cánh trong một không gian nhỏ bé chập hẹp, khát cầu được giải phóng. Lại giống như tiếng đàn tằm tranh đoạt số thức ăn ít ỏi khan hiếm, rào rào ngấu nghiến nhai lá dâu khẩn cấp.
Qua mấy tầng lướt lọc tạp âm, cuối cùng cũng mơ mơ hồ hồ nhận định, tiếng gào khóc văng vẳng quanh tai, chẳng rõ là người khóc than hay thú, hoặc cũng có thể trộn lẫn lộn cả hai? Của một đám như đi đưa tiễn đám ma khóc thương sụt sùi?
Cho ai? Cho tôi ư?
“Hu hu… hu hu…hu hu…”
Tiếng khóc cứ nỉ non quanh quẩn bên tai, tựa như keo dán, không phải của một người, của vô số người, chỉ là không phân biệt được là nam hay nữ là già hay trẻ.
Có khi lại rú lên đau đớn thống khổ, gào toáng bi thiết thảm thương, có lúc lại rên rỉ nức nở, nghẹn ngào ai oán. Xen lẫn vào đó là tiếng nói thầm thì không rõ ràng, tựa như tiếng trò chuyện xa xôi, cũng có thể là lời tự thuật xen lẫn tiếng gió thổi xào xạc, tự nói ra tự nghe lấy, vĩnh viễn luẩn quẩn chốn này, lặp đi lặp lại như một kẻ mộng du.
“Hức hức…hức hức…hức hức…”
Cơ thể tôi như miếng thịt sơ chế vừa phải, chín tái với độ mọng nước hoàn hảo bởi đầu bếp chuyên nghiệp xử lý bằng dòng điện 150mA và giờ bị lật người lại, chắc định rắc thêm chút gia vị cho nó đỡ nhạt nhẽo.
Tôi chớp chớp mắt mấy cái mới thu được hình ảnh về võng mạc, còn tưởng bị mù luôn con mẹ nó rồi chứ, nhìn một con dị nhân đang dạng hai chân đứng hạ thấp thắt lưng bước ngang qua bụng, nước mắt nước mũi chảy dàn dụa lênh láng trên cái mặt chó mực, hai bên tay nó còn đang giơ lên hai sợi dây.
Nhìn theo hướng hai sợi dây dẫn dắt, nó nối với một bảng điều khiển đặt trên cái bàn kê gần giường, kế nơi tôi đang bị hành quyết mấy bước chân.
Tôi nhúc nhích, phát hiện não bộ truyền tín hiệu tới tứ chi nhưng tứ chi lại làm lơ đình công.
Không không ,có lẽ các dây thần kinh phát tín hiệu đã hoàn toàn bị hủy hoại bằng tác động Rhabdomyolysis ( tiêu cơ vân), sự tiêu hủy các tế bào sợi cơ khiến chúng phát hành độc tố đi vào máu.
Điện, phải rồi, không phải chốn ngục tù này bị mất điện trên diện rộng sao? Thế éo nào đã có lại rồi?
Tên bác sĩ phát ra âm thanh cười nho nhỏ trong miệng, tay cử động vặn mấy nút điều khiển.
Tên dị nhân lại khóc thét một tràng miên man vô cùng sầu thảm, hai tay hạ xuống, cắm đầu dây điện lên ngực.
Con dì nó, lũ thú nhân lại biến thái nhường này, áo của tôi từ lúc nào đã bị mở rộng, lộ ra mảng ngực trơ xương, hai đầu phóng điện chính là cắm vào hai núm vú. Nơi đó tập trung dày đặc một đống các dây thần kinh, động mạch tĩnh mạch, phần ngực bên trái, khỏi nói dài dòng, điện năng trực tiếp đổ bộ vào trái tim nóng hổi mà dày xéo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!