Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại - Chương 31: Cách ngạn quan hỏa (hạ) 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại


Chương 31: Cách ngạn quan hỏa (hạ) 2



Tĩnh Thường Cơ mông lung trong ánh bình minh dần chiếu rọi tẩm điện, nàng ngắm Triệu Tử Đoạn phất tay áo để luồng huân hương tỏa vào thân thể. Rất lâu sau vẫn ngập ngừng:

– Ta đúng là Mạt Quốc Nhị Công chúa!

Triệu Tử Đoạn vân vê minh châu bên giá đèn, mắt huyền không mở, chất giọng đều đều:

– Nàng tên là gì?

Tĩnh Thường Cơ cắn làn môi đã sung huyết, đôi bàn tay siết chặt vào tà váy rộng mềm:

– Ta họ Thiên…

Triệu Tử Đoạn nhếch môi cười:

– Bổn tọa biết nàng họ Thiên! Không phải ở Mạt Quốc chính bổn tọa cũng họ Thiên sao?

Tĩnh Thường Cơ lại im lặng, nàng không biết phải nói gì, Triệu Tử Đoạn không phải là người Thiên tộc, càng không phải cùng giọt máu với Mạt Quốc Vương, nhưng chuyện này tuyệt nhiên cũng chỉ có hoàng tộc biết được, kể cả những người Phạn tộc can hệ sự việc năm xưa đến giờ trải qua năm dài tháng rộng hoặc đã bị giết, hoặc già yếu mà mất đi. Cho nên nhiều người vẫn tin Triệu Tử Đoạn – Thiên Phạn là chân chính Hoàng tử bị ghét bỏ, mà chẳng hề nhận ra, tên y ngoài chữ Thiên chính là chữ Phạn.

– Ta là Thiên Huyên!

Triệu Tử Đoạn hờ hững cười:

– Thiên Huyên Công chúa! Chẳng hay bổn tọa đã gây họa gì cho giang sơn Mạt Quốc mà quý quốc phải đưa một Công chúa như nàng đến hầu giường bổn tọa?

Lời nói ra vừa cợt nhả vừa khinh thường, gương mặt Thiên Huyên thoắt trắng rồi thoắt đỏ. Nàng mím môi, rất lâu sau mới tường tận trả lời.

– Lịnh Hồ Vương trước khi mất, có giữ hai vật, thứ nhất là bí kiếp võ công của Thiên tộc, thứ hai là binh phù Mạt Quốc. Ta tiếp cận điện hạ là muốn tìm ra những thứ vốn thuộc về Thiên tộc!

Triệu Tử Đoạn nhắm hờ mắt lắng nghe. Tĩnh gia ngày trước đúng là có một nữ nhi tên gọi Thường Cơ, chẳng may nàng thân thể yếu nhược sau khi nhận tước phong không bao lâu thì qua đời. Tĩnh phu nhân là người họ Nguyên, vốn nuôi dưỡng hai huynh muội Nguyên Tuyệt Tâm và Nguyên Tần Tuyết, chỉ là Tuyệt Tâm sớm không chịu nổi hà hiếp của các tên công tử Tĩnh gia nên bỏ phủ mà đi, sau lại đầu quân cho Thành Vương.

Từ khi Tuyệt Tâm mất mạng, Tần Tuyết liền nuôi chí lớn trả thù cho huynh trưởng. Nàng cũng rời Tĩnh gia mà lưu lạc giang hồ, sau lại bị người của Triệu Tử Đoạn bắt nhầm, vốn dĩ chỉ cần nói bản thân là muội muội Tuyệt Tâm liền sẽ được đưa về Tĩnh phủ. Nhưng Tần Tuyết ngược lại ghi hận y, lại cho rằng y sắp xếp người giết Tuyệt Tâm để độc chiếm sự sủng ái của Thành Vương, nên tự mình bỏ trốn, dẫn đến bị thương, cuối cùng lại gặp được Thiên Huyên Công chúa.

Thiên Huyên Công chúa bề ngoài ngây thơ, không hề tiết lộ thân phận, mà Tĩnh phu nhân về sau gặp được nàng thì coi nàng như ân nhân của Tần Tuyết mà đối đãi. Tần Tuyết biết rõ âm mưu của Thiên Huyên muốn tiếp cận Triệu Tử Đoạn, lại thuyết phục được Tĩnh phu nhân cùng Tĩnh lão Bá gia tiếp nhận Thiên Huyên dưới thân phận Tĩnh Thường Cơ. Vừa mất đi một nữ nhi, lại thêm về một nữ nhi, Tĩnh gia cứ thế bị người lợi dụng.

Triệu Tử Đoạn tự mình pha trà, đưa một ly đến cho Thiên Huyên, nàng ngược lại nghi ngờ nhìn bóng nước trong suốt, không dám uống. Triệu Tử Đoạn cũng chẳng giải thích, nhàn nhạt:

– Còn bao nhiêu nội gián trong Cấm Thành?

Thiên Huyên lắc đầu, khẽ đáp:

– Trừ Tần Tuyết, cũng chỉ có Dương Quân Nguyệt, nhưng hắn không phải nội gián! Hắn là bảo vệ ta!

Triệu Tử Đoạn hơi giằng tách sứ xuống bàn gỗ đen đậm:

– Hộ vệ?

Thiên Huyên xua xua tay:

– Hắn đã theo ta từ rất lâu, từ hơn mười năm trước!

Triệu Tử Đoạn liên kết toàn bộ thông tin vừa tiếp nhận được, đột ngột phất tay:

– Lui đi!

Thiên Huyên dường như không thể tin nổi, y cứ thế cho nàng tự do ra ngoài, nhưng Thiên Huyên cũng rõ ràng, nàng hiện tại không thể nào thoát khỏi tầm tay của Triệu Tử Đoạn được. Nàng kéo vạt váy trên nền đá xanh, nhìn lại nam tử cạnh cửa sổ, y như hỏa phụng, tôn quý mà cô độc. Thiên Huyên thở dài, vì cái gì mà nàng lại nói hết tất cả những gì mình biết. Tần Tuyết vốn dĩ không đáng để nàng đánh đổi.

Triệu Tử Đoạn xoa xoa mi tâm, nhìn thanh ảnh khuất dần sau dạ đăng, y cười thê lương, nàng vẫn còn giấu giếm. Nếu như Dương Quân Nguyệt đã đi theo nàng từ mười mấy năm trước, vậy khi hắn ta dùng chủy thủ muốn lấy mạng y, thì đã là người của nàng. Vậy ra thời điểm đó, Dương Quân Nguyệt không phải tự phát sinh, mà là nghe theo lệnh. Thiên tộc muốn lấy mạng y, Thiên Huyên liền tiếp cận thu nhận Dương Quân Nguyệt. Kế sách thật hay, thật hoàn hảo, mặc dù đã biết nhát dao ngày ấy là xuất phát từ nàng, y vẫn cảm thấy thất vọng, thất vọng đan xen tiếc nuối.

Thiên Huyên một mình ngồi bên giường, trong lòng bất an thấp thỏm, nàng không rõ đã thức bao lâu, chỉ biết toàn thân đều rã rời mệt mỏi. Trải qua ba ngày kể từ đêm hôm đó, Tiêu Nhã điện một chút động tĩnh cũng không hề có, sáng sớm, khi nhận thức ăn từ cung nhân, nàng mơ hồ nghe được Lang Vương điện hạ vừa đến Linh Sơn Tự dự Vạn Thọ đại yến.

Trên ngực, vết thương nàng vẫn rất đau, thi thoảng lại nhỏ máu, nàng biết khi đó Triệu Tử Đoạn là rất nương tay, nếu như Liên Xà nhuyễn kiếm hết lực vào cơ thể, sợ rằng ngực nàng đã sớm thành một mảng nát bấy. Thiên Huyên lẩn quẩn hồi lâu, thì vô tình phát hiện mái ngói bên trên có kẻ đang kín đáo tìm cách lẻn vào.

Hương u lan thoang thoảng, Thiên Huyên chau mày:

– Là ngươi?

Dương Quân Nguyệt lau mồ hôi rơi trên vành trán trơn bóng, liếm qua đôi môi có phần khô rát:

– Công chúa! Thuộc hạ không đến sớm hơn được, bình thường Trần Khắc canh giữ rất nghiêm ngặt!

Thiên Huyên không giấu được lo lắng trong lòng, vồn vã hỏi:

– Ngươi có tin gì của Tần Tuyết không? Có biết y sắp tới sẽ làm gì?

Dương Quân Nguyệt cười khổ, lắc đầu:

– Thuộc hạ tìm Tần Tuyết suốt mấy ngày qua đều không được, sau khi bị Trần Khắc đưa đi, nàng ta liền biết mất! Vả lại nàng ta đã chết một lần…

Thiên Huyên không cho là phải, gạt đi:

– Lần trước không phải vì bản Công chúa muốn cứu ngươi nên mới gây ra động tĩnh lớn như vậy sao?

Dương Quân Nguyệt nhếch môi, hàm hàm ý ý:

– Cứu ta? Người mà Công chúa muốn cứu là Triệu Tử Đoạn mới phải! Nếu không khi đó người đã để mặc Hòa Cát tùy ý hành sự rồi!

Thiên Huyên xoay mặt đi hướng khác che giấu bối rối, lại cứng giọng:

– Ta…là ta chưa tìm ra được binh phù…

Dương Quân Nguyệt hừ nhẹ:

– Ngụy biện! Bây giờ Công chúa có muốn tự mình bỏ trốn hay đợi Triệu Tử Đoạn quay về?

Thiên Huyên cắn môi, đôi mắt trong suốt tựa ngọc bích lâm vào sâu thẳm, hồi lâu nàng mới nhấm nhẳn:

– Có chạy sợ rằng cũng không thoát được, huống hồ còn Tần Tuyết…

Dương Quân Nguyệt gật đầu, lại tự nhiên rót một li trà:

– Tùy Công chúa vậy, dù sao nếu muốn giết người, y đã chẳng giam lỏng người tại nơi này!

Thiên Huyên siết khăn lụa trong tay, nhợt nhạt nhìn rèm gấm nặng nề treo:

– Ta mất nhược lăng rồi! Hiện tại không có vũ khí, ta không thể làm gì được!

Dương Quân Nguyệt không đáp, hắn cũng tường tận được Triệu Tử Đoạn chính là đang giữ nhược lăng, tránh để Thiên Huyên đả thương người khác. Chỉ là hắn vẫn chưa nghĩ ra vì sao Thiên Huyên chưa bị xử tử, với tính cách cổ quái của Triệu Tử Đoạn, sợ rằng nếu là người khác trà trộn vào Ngự Quân đài liền bị ném cho ngựa đực giày xéo.

– Công chúa, người có muốn ta làm gì không?

Thiên Huyên thở nhẹ, tâm trí suy nghĩ rất lung:

– Tốt nhất vẫn là án binh bất động! Chỉ là nếu ta đoán không nhầm, người của Phạn tộc sẽ tìm cách liên lạc với y thôi!

Dương Quân Nguyệt hiểu rõ lời Thiên Huyên, cách đây một năm Phạn tộc đã bắt đầu nhen nhóm ý định mượn sức Triệu Tử Đoạn, nhưng vì Thiên Huyên đang ở đây nên họ không cách nào tiếp cận được. Hiện tại Thiên Huyên bị lộ thân phận, dĩ nhiên không còn ai ngăn cản Phạn tộc. Dương Quân Nguyệt tự mình suy tính, mắt ánh lên tia xảo quyệt:

– Công chúa, tạm thời người cứ ở đây! Thuộc hạ cáo lui!

Dương Quân Nguyệt theo lối cũ thoát khỏi phòng kín, sau đó hắn lại không về Cấm Vệ ti mà tự ý xuất cung đến Linh Sơn Tự.

Mất gần hai canh giờ, Dương Quân Nguyệt mới dò ra nơi nghỉ lại của Triệu Tử Đoạn, hắn liền xin được gặp mặt.

Dẫu sao cũng là một Tướng quân, Trần Khắc mặc dù chán ghét nhưng không thể không bẩm báo, trong lòng chỉ thầm mong sao Cửu Thiên Tuế không đồng ý. Vậy mà trái với suy nghĩ của hắn, chủ nhân lại cho Dương Quân Nguyệt vào trong.

Gặp mặt Cửu Thiên Tuế chỉ là một câu nói tượng trưng, bởi vì y luôn an tọa sau rèm sa đỏ, họa may lắm có cơn gió vô ý vô tứ mới thoáng thấy một phần gương mặt. Dương Quân Nguyệt cũng không ngoại lệ, đôi khi hắn lại nghĩ, nếu một ngày Triệu Tử Đoạn chết, đổi một tên biết giả giọng chi thuật vào, thì cả thiên hạ cũng chẳng đoán ra được.

Tuy nghĩ là nghĩ vậy, nhưng Dương Quân Nguyệt vẫn nghiêm túc giọng nói:

– Tham kiến Lang Vương điện hạ!

Sau rèm khẽ một tiếng “ừ”, Dương Quân Nguyệt trong lòng dâng lên một trận mắng chửi Triệu Tử Đoạn khinh người, vẻ mặt lại chẳng hề đổi khác:

– Mạc Tướng hôm nay đến đây là muốn cầu xin người một chuyện!

Hồng châu tỏa sáng mờ ảo trên huyết sa khẽ lay động, lãnh đạm thanh âm vang lên:

– Lần đầu có kẻ dám cầu xin bổn tọa!

Dương Quân Nguyệt hơi bối rối, lam mâu cũng nhìn về hướng khác, có chút rung động:

– Mạc tướng là muốn cầu xin tính mạng của Đường Vị Y!

Triệu Tử Đoạn trên tay còn dang dở binh thư, nghe hắn ta nói thì bật cười:

– Ngươi lấy gì để cầu xin?

Dương Quân Nguyệt mím môi, cũng không thẳng thắng trả lời:

– Mạc tướng thân chỉ huy Cấm Vệ quân, lại cấu kết với địch quốc gây hại đến điện hạ, tội đáng muôn chết! Có điều, cho dù phải chết, mạc tướng hôm nay cũng phải nói hết!

Dương Quân Nguyệt nghe cổ họng run run, hắn đã quá quen lừa gạt, cho nên hiện tại, chuyện hắn nói ra dù giả hay thật cũng khó mà khiến người khác tin tưởng.

– Công chúa ngoài binh phù và bí kiếp còn muốn lấy mạng điện hạ! Vốn dĩ Công chúa sắp xếp Đường Vị Y chính là muốn dựng một đường lui hoàn hảo không ảnh hưởng đến Tĩnh gia! Sau khi Công chúa hoàn thành, liền hủy dung lấy mạng Đường Vị Y, ngụy tạo một Tĩnh Thường Cơ đã chết, nàng ta liền êm đẹp rút lui! Mạc tướng từ khi biết âm mưu này, trong lòng không cầm nổi thương xót, xin điện hạ cho Vị Y một con đường sống!

Triệu Tử Đoạn vô định đồng tử nhìn nhành liễu xanh rì trong bình gốm men trắng như bạch ngọc. Y lắc đầu, Thiên Huyên tính toán rất tốt, cái không tốt nhất chính là tin tưởng Dương Quân Nguyệt, tạo cơ hội để hắn cắn ngược lại một cái.

– Ngươi vì gì mà đi theo nàng?

Dương Quân Nguyệt ngẩng người giây lát, chấp tay:

– Dương gia!

Triệu Tử Đoạn hời hợt bộ dáng:

– Ngươi không thích hợp ở trong Cấm Thành…Đường Vị Y vẫn phải chết vậy!

Dương Quân Nguyệt không trả lời, hơi thở nặng nhọc, tay nắm thành quyền, hắn vốn chưa từng trung thành với Thiên Huyên, năm xưa hạ dao xuống Triệu Tử Đoạn chỉ để tạo tín nhiệm, mũi dao năm đó cũng đã cố đi trượt. Hiện tại đưa Đường Vị Y đến, chính là muốn đến cuối cùng phá vỡ kế hoạch của Thiên Huyên, cứu Vị Y, chỉ điểm Thiên Huyên, lập đại công được phong tước. Nào ngờ mọi chuyện lại đi quá xa so với dự định.

Dương Quân Nguyệt cúi mặt cáo từ, nếu Triệu Tử Đoạn thật sự không đồng ý, hắn đành phải dùng đến hạ sách vậy!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN