Giang Hồ Dị Giới
Chương 14: Mê Vụ Sâm lâm
Quảng Mục Thiên được tên bồi bàn dẫn vào phòng trọ. Gian phòng rất rộng rãi, dụng cụ và vật phẩm giường gỗ bàn tủ đầy đủ cả, chăn đệm cũng mới toanh, trong phòng thu dọn vô cùng ngăn nắp sạch sẽ.
Quảng Mục Thiên hài lòng gật đầu, hắn thích nơi ở sạch sẽ.
“Khách quý.”
Tên bồi bàn ấp a ấp úng nói:
“Xin thanh toán trước tiền phòng.”
Quảng Mục Thiên móc tiền trong túi ra, đang định trả thì nhớ ra điều gì đó, ngạc nhiên hỏi:
“Còn tiền cơm rượu thì sao?”
Tên bồi bàn cười, nói nhỏ:
“Tiền cơm rượu đã được thanh toán. Vì lúc nãy ngài đánh bọn Huyết Thệ kỵ sĩ đoàn một trận nên mọi người ở đây rất hả hê. Liền quyết định góp lại trả tiền cơm giúp ngài.”
Quảng Mục Thiên ngớ người, tuy bọn trả tiền giúp hắn là có ý tốt, nhưng làm như vậy chẳng khác nào nói hắn giống mấy tên làm trò hề ngoài đường hay sao?
Hắn chỉ biết cười khổ, lấy năm đồng vàng từ trong túi ra ném cho bồi bàn, nói:
“Bốn đồng trả tiền phòng, một đồng còn lại, thay ta chăm sóc con ngựa thật tốt.”
Tên bồi bàn vui sướng tạ ơn rồi rời đi.
Quảng Mục Thiên đóng cửa lại, đem vũ khí dặt lên bàn, tinh thần có chút mệt mỏi liền nằm xuống đánh một giấc.
—
Được một lát sau, khi đang nghỉ ngơi, đột nhiên Quảng Mục Thiên nghe được tiếng gõ cửa, liền vội mở mắt tỉnh dậy. Thần thức thoáng quét qua, bên ngoài có hơi thở của hai người. Trong đó, một người có hơi thở trầm ổn, khí tức nội liễm, chắc hẳn là một kẻ có khí công cao cường. Hắn không khỏi kinh ngạc trong lòng. Cũng không phải chứ? Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy, gặp ngay một cao thủ võ lâm ở đây.
Quảng Mục Thiên vội chạy ra mở cửa, hiện lên trước mặt hắn là khuôn mặt đôi nam nữ lúc nãy. Nói đôi nam, nữ cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi, thực chất cả hai đều là nữ. Nhưng hắn cũng chẳng phanh phui bí mật này ra làm gì. Mặt khác, nữ nhân này chắc hẳn là một võ lâm nhân sĩ, mà trong giang hồ, chuyện dùng dịch dung thuật che đi dung mạo cũng không phải gì mới lạ.
Quảng Mục Thiên vô cùng kinh ngạc, lúc nãy ngồi ăn, hắn không hề cảm nhận được khí của hai người. Ai mà ngờ được, một trong hai nữ nhân này lại có võ công cơ chứ!
Chỉ nghe, nam tử tuấn mỹ kia lên tiếng:
“Chào huynh, ta tên là Tư Không Mẫn, trọ ở phòng bên cạnh phòng huynh. Lúc nãy vô tình nhìn thấy huynh đánh bại đám người đó. Trong lòng hâm mộ nên muốn được làm quen. Không biết có thể vào trong nói chuyện chăng?”
Quảng Mục Thiên nghĩ thầm:
“Nếu người này là một võ lâm nhân sĩ, thì ta có thể hỏi xem tình hình giang hồ hiện tại như thế nào cũng là một chuyện tốt.”
Bèn đứng sang một bên nhường đường, nói:
“Được. Mời vào.”
Ba người liền tiến vào trong phòng, Quảng Mục Thiên quan sát, đánh giá Tư Không Mẫn một lượt, ánh mắt hắn quét qua rồi dừng lại ở một vật, được đeo bên cái hông nhỏ nhắn kia.
Đó là một miếng ngọc bội, màu xanh ngọc bích, bề ngoài vô cùng tinh xảo. Có hình tròn, ở giữa là một thanh kiếm bên cạnh còn có một con thần long đang giương nanh múa vuốt.
Quảng Mục Thiên kinh ngạc trong lòng, hắn đã từng thấy ngọc bội này ở đâu rồi.
Chợt, từng hình ảnh của mười sáu năm trước hiện lên trong đầu hắn.
Ngày đó, trên Thiên Kiếm nhai, Thất Tuyệt chính phái vây công một thanh niên mặc đồ đen.
Người thanh niên đó!
Chẳng ai khác ngoài Quảng Mục Thiên. Quảng Mục Thiên không thể nào quên được, trong bảy người hôm đó thì kẻ đeo miếng ngọc này, võ công rất siêu việt, tốc độ xuất chiêu cực nhanh, suýt nhiều lần lấy mạng hắn.
Quảng Mục Thiên cố gắng nhớ lại, người đó trước khi giao thủ hắn có khai danh tính.
“Hình như… là… Thanh Phong môn.”
Quảng Mục Thiên sực nhớ ra.
“Này… này… Huynh làm sao vậy?”
Tư Không Mẫn thấy hắn đột nhiên ngẩn người thì lấy làm lạ, vội gọi.
Quảng Mục Thiên thoát khỏi dòng suy nghĩ, tiến đến bàn, liền rót một chén trà đưa đến trước Tư Không Mẫn, hỏi:
“Tìm ta có việc gì sao?”
Tư Không Mẫn đón lấy chén trà, cười nhẹ, nói:
“À… Lúc nãy ta chẳng phải đã nói qua rồi sao? Thấy huynh đánh bại bọn côn đồ nên trong lòng hâm mộ, muốn được kết giao bằng hữu.”
Quảng Mục Thiên nghe đến đoạn cuối, liền bật cười thành tiếng, hỏi:
“Là bằng hữu?!”
“Phải. Là kết giao bằng hữu.”
“Cho dù ta là người của Ma Giáo!?”
Tư Không Mẫn lần đầu nghe thấy từ này, không khỏi ngạc nhiên, hỏi lại:
“Ma giáo? Đó là gì vậy?”
Quảng Mục Thiên hai mắt sáng quắc, nhìn thẳng vào Tư Không Mẫn, gằn giọng hỏi:
“Hử!? Ngươi đang đùa ta sao!? Chẳng lẽ đệ tử của Thanh Phong môn lại không biết đến Ma Giáo!? Thật nực cười.”
Tư Không Mẫn chấn động, hai mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn hắn, lắp bắp nói:
“Huynh… huynh… biết Thanh Phong Môn?”
“Chẳng có gì lạ cả. Ngươi đeo trên người ngọc bội có biểu tượng của Thanh Phong môn. Chỉ nhìn qua là đoán được.”
Quảng Mục Thiên nhàn nhạt đáp.
Tư Không Mẫn thở phào một hơi, nói:
“À. Thì ra là vậy. Ta còn hưởng huynh là thần thánh hay sao mà có thể biết được. Huynh nói đến Ma Giáo. Nó nghĩa là gì?”
Lần này lại đến Quảng Mục Thiên kinh ngạc, nhíu mày hỏi lại:
“Ngươi chẳng lẽ không biết đến Ma Giáo là gì? Không ai nói cho ngươi ư?”
Tư Không Mẫn lắc đầu.
Quảng Mục Thiên thầm nghĩ trong lòng:
“Không thể nào! Ta và Thanh Phong môn có mối thù rất lớn. Tư Không Thiên chẳng lẽ không nói gì về ta sao?”
Tư Không Mẫn thấy hắn lại lâm vào trầm tư, bèn gọi hỏi:
“Này! Huynh làm sao vậy. Ma Giáo có nghĩa là gì?”
Quảng Mục Thiên khó chịu nhìn Tư Không Mẫn, trả lời:
“Cái đó ngươi về hỏi cha ngươi là biết.”
Tư Không Mẫn lại một phen kinh ngạc, hỏi:
“Huynh biết cha ta.”
“Có gặp qua.”
Quảng Mục Thiên tuy trước đây giúp đỡ chính phái, nhưng cũng không có nhiều cảm tình cho lắm. Lời hứa với Lâm Ngọc Quân năm xưa hắn cũng đã thực hiện xong. Bây giờ không muốn liên quan gì thêm đến chính phái, liền muốn trục khách, nói:
“Ta mệt rồi, muốn được nghỉ ngơi. Cửa ra đó, không tiễn.”
“Ta còn chưa biết tên của huynh.”
“Ta họ Quảng! Hỏi cha ngươi là sẽ biết.”
Tư Không Mẫn thấy thái độ của hắn như vậy, đoán chín phần mười là có xích mích với Thanh Phong môn. Cũng chẳng dám ở lại lâu, liền cùng Tiểu Hinh bước ra khỏi cửa.
Tư Không Mẫn vừa bước ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng của Quảng Mục Thiên vang lên:
“Nữ nhân thì nên ở nhà, đừng có ra ngoài chơi bời lêu lổng.”
“Hắn nhận ra ta là nữ nhân sao?”
Đang định quay lại hỏi thêm, thì không biết từ khi nào, cánh cửa đã đóng lại. Tư Không Mẫn dẫu môi lên, trong lòng buồn bực không thôi. 😣
“Hứ! Không cho hỏi thì thôi, làm gì mà phải khó chịu vậy!”
Tiểu Hinh một bên thấy Tiểu Thư nhà mình còn chưa kịp hỏi gì đã bị đuổi ra, không nhịn nổi che miệng mà cười, lát sau nói:
“Tiểu Thư… à… không, Thiếu Gia, người kia nói đúng a, chúng ta rời khỏi nhà cũng đã lâu. Đến lúc nên trở về rồi, ở bên ngoài lâu dễ gặp nguy hiểm.”
Tư Không Mẫn gõ đầu Tiểu Hinh một cái, nói:
“Muội đó! Chỉ biết hùa theo người khác. Hừ! Bổn thiếu gia không tin là không moi được chút tin tức nào từ hắn ta.”
Không để cho Tiểu Hinh kịp nói, liền chui vào phòng trọ.
Đuổi Tư Không Mẫn đi rồi, lát sau Quảng Mục Thiên mới sực nhớ ra. Hắn có ý định hỏi về tình hình võ lâm hiện tại, nhưng trong lúc tức giận lại đuổi khách đi rồi.
Quảng Mục Thiên chỉ biết thở dài lắc đầu, cười khổ:
“Haizzz… Xem ra ta phải tự mình tìm hiểu mà thôi.”
—
Hai ngày sau, Quảng Mục Thiên hướng cổng phía Tây của Tuyết Nguyệt thành mà đi đến. Trong thời gian ở đây, hắn cũng đi tham quan đôi chút nên cũng phần nào nắm rõ được đường xá nơi đây. Một đường cưỡi ngựa đi như vậy, chẳng mấy chốc hắn đã đến cổng Tây Tuyết Nguyệt thành. Quảng Mục Thiên lấy ra một tấm bản đồ cùng với một quyển sách nhỏ ra xem. Nếu chú ý, có thể thấy được trên cuốn sách có ghi dòng chữ: “Giới thiệu về Ma thú.”
Nếu như nói Quảng Mục Thiên hứng thú nhất về điều gì ở thế giới này thì duy nhất chỉ có hai thứ: Ma thuật và Ma thú.
“Đinh Phong có nói là sẽ tụ tập ở trước cổng thành?”
Quảng Mục Thiên liền dừng ngựa đứng đợi.
“Thiên huynh đệ. Đến đây!”
Đinh Phong đứng từ xa vẫy tay.
Quảng Mục Thiên được Đinh Phong dẫn đi một đoạn khá dài, lát sau đến trước một đám người, trông có vẻ như là đồng bọn của hắn.
Quảng Mục Thiên cẩn thận quan sát, ở đây có tất cả là mười người, đa số ở đều là chiến sĩ. Trong đó hắn để ý hai người nhất, là hai Ma pháp sư, diện mạo bình thường, trong đó một gã mặc đồ rộng thùng thình, tay cầm một cây trượng, đầu cây trượng có đính một viên ngọc nhỏ, hông đeo huy hiệu dong binh đoàn cấp bạc. Quảng Mục Thiên biết, đây là trang phục đặc trưng cho Ma pháp sư. Mấy ngày nay ở trong thành hắn gặp không phải là ít.
Bảy gã nam nhân còn lại đều là chiến sĩ, đều vào khoảng độ tuổi hai lăm, hai sáu. Người nào cũng đầy vẻ cường tráng, trên cơ thể lộ rõ những vết sẹo rất lớn, bắp tay cuồn cuộn. Từ những vết sẹo trên người bọn họ, có thể nhận ra đó là những chiến sĩ có nhiều kinh nghiệm thực chiến, thân trải trăm ngàn nguy hiểm.
Đặc biệt, trong đoàn người, duy nhất có một thiếu nữ mặc bộ đồ màu xanh, trên tay cầm trường cung, thân người yêu kiều lả lướt, diện mạo thanh khiết nhu mì, quả thật là một mỹ nhân mười phần xinh đẹp.
Lúc này Đinh Phong bắt đầu giới thiệu, hắn chỉ vào Ma pháp sư mặc bộ đồ thùng thình kia, nói:
“Đây là Ma pháp sư thủy mộc song hệ trung cấp Lâm Hà.”
Lâm Hà đối với Quảng Mục Thiên, gật gật đầu.
“Đây là Trung cấp Tế tự Lăng Hàn.”
Đinh Phong lại chỉ vào gã Ma pháp sư còn lại nói.
Quảng Mục Thiên ngạc nhiên, hắn có nghe nói đến Ma pháp sư, nhưng Tế tự thì đây là lần đầu, liền hỏi:
“Tế tự là gì vậy?”
“…”
Không chỉ có Đinh Phong, cả đám người ở đây đều kinh ngạc tột độ, trợn mắt há miệng nhìn Quảng Mục Thiên.
Lát sau, Đinh Phong mới lên tiếng:
“Chẳng lẽ huynh đệ không biết Tế tự là gì?”
Quảng Mục Thiên thành thật trả lời:
“Ta thực sự không biết.”
Đúng lúc đó, một giọng nói truyền đến:
“Không sao! Nếu chưa biết thì có thể tìm hiểu sau mà. Có phải không… nhà thám hiểm?”
Trong lời nói mang một ít vẻ châm chọc.
Quảng Mục Thiên nghoảnh lại xem là ai, đó là một nam tử, tuổi chừng ba mươi. Thân hình to lớn, cơ bắp rắn chắc, trên mặt có một vết sẹo dài. Sau lưng đeo một thanh cự kiếm, so với kiếm của Đinh Phong không khác là bao.
Trung niên nam tử đưa tay ra, khuôn mặt đầy vẻ khiêu khích, nói:
“Chào thám hiểm giả, ta là đoàn trưởng Ngân Nguyệt dong binh đoàn. Đồng thời cũng là anh trai của Đinh Phong. Tên ta là Đinh Lực.”
Quảng Mục Thiên cười nhẹ, đưa bàn tay của hắn ra.
Đinh Lực cơ thể quả là to lớn, cao hơn hẳn Quảng Mục Thiên một cái đầu. Bàn tay của hắn nếu dám so sánh với trảo của một con gấu cũng chẳng khác là bao. Quảng Mục Thiên là người luyện võ, tuy cũng thuộc loại cao to, nhưng nếu so sánh thân hình với Đinh Phong thì khác nhau một trời một vực. Bàn tay của hắn so với Đinh Phong thì chẳng khác gì đem tay trẻ con so với người lớn.
Trong tích tắc, hai bàn tay đưa ra liền cùng bóp chặt vào nhau. Quảng Mục Thiên cảm thấy một lực rất mạnh truyền qua như muốn nghiền cả xương bàn tay hắn.
Kiểu cách bắt tay này gợi lên trong đầu hắn một ý nghĩ:
“Đây chẳng phải cách chào hỏi của võ lâm giang hồ sao? Xem ra phải thi thố chút tài năng rồi.”
Quảng Mục Thiên khóe miệng mỉm cười, ngầm vận khí công vào tay, bàn tay phải bóp chặt lại.
Đinh Lực đang vô cùng đắc ý, đột nhiên cảm thấy không ổn, bàn tay hắn hiện tại đang bị một luồng lực đạo vô cùng mạnh mẽ siết chặt, vô cùng đau đớn.
Gương mặt Đinh Lực trong thoáng chốc trắng bệch, trên trán chảy từng giọt mồ hôi lớn. Hắn muốn rút tay ra nhưng không tài nào làm được, bàn tay của Quảng Mục Thiên nhìn nhỏ bé kia lại giống như một chiếc kìm sắt vậy, ngày càng siết chặt lại.
“Huynh đệ, dừng lại… ta… phục… phục… rồi.”
Đinh Lực lắp bắp nói.
Quảng Mục Thiên cười một tiếng, liền nới lỏng tay ra, Đinh Lực lập tức liền giật mạnh về, liên tục xuýt xoa.
Mọi người đều kinh ngạc phát hiện ra rằng, bàn tay to lớn của Đinh Lực không ngờ in dấu năm ngón tay tím bầm. Ai nấy đều không tự chủ được, da gà nổi lên từng chập, đưa chính bàn tay của mình lên ngắm nghía.
Bình thường, chiến binh khi gia nhập vào Ngân Nguyệt dong binh đoàn đều được đoàn trưởng dùng cách bắt tay chào hỏi như vậy. Ngoại trừ pháp sư ra, bảy người chiến binh ở đây, ai cũng từng bị đoàn trưởng bóp gần gãy tay a, vậy mà thanh niên trông có vẻ yếu ớt, lại cùng độ tuổi với họ, có thể đỡ lại được màn bắt tay chào hỏi “độc ác” kia.
Lúc này họ dùng ánh mắt kinh dị mà nhìn Quảng Mục Thiên. Nếu lúc nãy có ai còn bất mãn về chức nghiệp cũng như trình độ kiến thức của hắn, thì bây giờ trong lòng phần nào đã tăng lên vài phần kính phục.
Đinh Phong cười cười, vỗ vai Quảng Mục Thiên giới thiệu tiếp:
“Đây là cung tiễn thủ cao cấp Hạ Tiên cô nương. Tuy mới là cấp đồng nhưng kinh nghiệm cũng như trình độ bắn tiễn đã có thể cùng cấp bạc sánh vai.”
Đến đoạn ghé tai nói nhỏ:
“Cô ta tính cách cũng giống như thân hình à nha. Huynh đệ cẩn thận.”
Hạ Tiên là cung tiễn thủ, tai vốn nhạy bén, làm sao không nghe được Đinh Phong nói gì. Lập tức, giống như mèo giẫm phải đuôi, hùng hùng hổ hổ chạy đến, một tay kéo tai Đinh Phong, nói:
“Ngươi bảo ai nóng tính hả!?”
Đinh Phong tuy cao lớn hơn hẳn Hạ Tiên, nhưng nào dám phản kháng, cứ để cho nàng ta kéo tai vậy, miệng liên tục cầu cứu:
“Á… á… Tha cho ta đi. Ta không dám nữa…”
Đám người che miệng, nghoảnh mặt đi chỗ khác mà cười.
Quảng Mục Thiên mỉm cười, tiến lại đưa tay ra nói:
“Rất hân hạnh được làm quen.”
Hạ Tiên thả tai của Đinh Phong ra, dè chừng mà nhìn bàn tay của hắn, dẫu môi nói:
“Ta không dám bắt tay với ngươi nha, lỡ như giống với đoàn trưởng thì ta chẳng còn tay mà kéo cung nữa.”
Quảng Mục Thiên lòng thầm nghĩ:
“Cô gái này xem ra tính cách còn rất trẻ con.”
Bèn nói:
“Không đâu, với một mỹ nhân ta sao nỡ làm như vậy chứ?”
Nữ nhân trên đời có ai mà không thích được khen chứ, nhất là về dung mạo. Hạ Tiên được khen liền mìm cười, cũng không ngần ngại, ngọc thủ đưa ra bắt tay Quảng Mục Thiên.
Chào hỏi đã xong, lúc này mới đến lượt Đinh Phong giới thiệu Quảng Mục Thiên. Hắn kể lại buổi gặp gỡ của hai người, kể về khí phách của Quảng Mục Thiên khi đối mặt với Ninh Thái Tài. Mọi người nghe xong thì thầm thán phục, đồng thời cũng vô cùng giận dữ với đám người của Huyết Thệ kỵ sĩ đoàn.
Hạ Tiên liền tò mò hỏi Quảng Mục Thiên:
“Con linh thú của huynh đâu?”
Quảng Mục Thiên vỗ nhẹ vào bên túi, lập tức một đầu chồn ló ra. Ánh mắt nó bất mãn mà nhìn chủ nhân của mình. Tiểu Lôi đang ngủ ngon a, tự dưng lại đánh thức nó dậy.
Hạ Tiên oa một tiếng, liền tiến đến ôm Tiểu Lôi lên mà vuốt ve. Đúng là nữ nhân, luôn thích những thứ đang yêu như vậy. Quảng Mục Thiên không nhịn được mà nghĩ thầm. Tiểu Lôi kêu chít chít bất mãn, nó là một thần thú sao có thể để một nhân loại nào khác ngoài chủ nhân bồng lên mà vuốt ve được. Đang đinh trở người chạy về, lập tức bắt gặp ánh mắt đang trơn trừng lên của Quảng Mục Thiên liền híc híc mà nằm yên.
“Thôi. Được rồi, mọi người đã đến đầy đủ, chúng ta sẽ đi vào ngay và vấn đề chính.”
Đinh lực nói xong, thần thái mọi người lập tức chăm chú.
“Lần này, ta nhận nhiệm vụ săn bắt trung cấp ma thú Hỏa Diễm Tê Ngưu ở Mê Vụ sâm lâm. Sẽ mất khoảng hai ngày để truy tìm ra tung tích của nó. Tuy là ma thú trung cấp nhưng Hỏa Diễm tê ngưu thường đi theo cặp, đến lúc đó chúng ta sẽ cần một kế hoạch. Nếu không ai có gì thắc mắc, chúng ta sẽ lập tức xuất phát.”
Mọi người không ai nói gì, lập tức lên ngựa di chuyển.
Quảng Mục Thiên chầm chậm đi theo sau, lấy bản đồ mới mua ra tra vị trí của Mê vụ sâm lâm. Thấy đây là một vùng rừng rậm rộng lớn. Nếu như nói Vạn Thú sơn là nơi cư ngụ của các ma thú đa chủng loại nhỏ, thì Mê vụ sâm lâm là lãnh địa của các loài ma thú hung mãnh thường đi theo bầy đàn như: Bạo Tuyết ma lang, Xích Diễm ma sư, Hỏa Diễm tê ngưu,…
Mê Vụ sâm lâm có thể xem như là một biên giới tự nhiên, ngăn cách Tuyết Nguyệt đế quốc và Cuồng Long đế quốc. Tuy là một đế quốc, nhưng lực lượng quân sự của Tuyết Nguyệt nếu so sánh với hai đế quốc còn lại thì quả thực chênh lệch nhau một trời một vực. Tuyết nguyệt giữ được hòa bình là phần lớn dựa vào địa thế. Bởi tính hung bạo của ma thú, cũng như địa hình ở sâm lâm này đã phần nào cản được bước tiến quân của Cuồng Long đế quốc.
Tuy nhiên, cũng phải nói, Mê vụ sâm lâm đây quả thực là một thiên đường, đồng thời là nơi mồ chôn của vô số dong binh đoàn, thám hiểm giả,… dám cả gan thách thức thiên nhiên và ma thú nơi đây. Không biết đã có bao nhiêu kẻ mạo hiểm phải bỏ xác tại nơi này. Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Mê Vụ Sâm Lâm vừa là nơi nguy hiểm nhưng cũng đồng thời là một kho báu cực lớn.
Đầu tiên, chính là Ma hạch của ma thú, nó có thể làm tăng trưởng ma lực trong cơ thể Ma pháp sư, không những vậy, đó còn có thể dùng để vẽ pha pháp cổ ngữ, cấp ma thú càng cao thì càng nhiều tiền. Một viên ma hạch bán ra với giá chục vạn đồng vàng là chuyện bình thường, chưa kể đến ma hạch của ma thú cấp cao, dùng tiền cũng chưa chắc đã mua nổi. Không chỉ có chiến sĩ mà cả ma pháp sư cũng phải thèm nhỏ dãi. Thứ hai, nhiều kẻ ôm ấp hy vọng có thể bắt được một con ma thú nhận chủ. Đây cũng là một điều mà rất nhiều người ham muốn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!