Giang Hồ Dị Giới - Chương 39: Đỡ ba chưởng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Giang Hồ Dị Giới


Chương 39: Đỡ ba chưởng



Quảng Mục Thiên cùng lão hòa thượng Huyền Năng sắp lao vào đánh nhau thì đột nhiên Xích Yến Hàn nhảy ra ngăn cản.

Nhân sĩ võ lâm ở đây tuy ghét rắc rối nhưng lại thích xem náo nhiệt. Bọn họ cực mong chờ được chứng kiến hai đại cao thủ tỷ đấu, nào ngờ có người chặn lại thì lấy làm bất mãn. Ai nấy đều lên tiếng chửi rủa không ngớt, toàn là những lời thô tục.

“Mẹ kiếp! Người ở đâu tự nhiên nhảy ra vậy? Không thấy sắp đến hồi gay cấn hay sao!”

“Khốn kiếp! Còn không mau phắn đi chỗ khác. Đừng để lão tử phải ra tay.”

Huyền Năng thuộc hàng cấp cao trong võ lâm, nào phải như mấy tên đầu đường xó chợ kia. Lão mới nhìn thoáng qua là biết ngay danh tính người trước mặt.

Huyền Năng giật mình kinh ngạc, vội thu hồi khí thế trên người. Quảng Mục Thiên không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy lão rút lui thì cũng không thừa thắng xông lên, bèn thu hồi khí thế theo.

Chỉ thấy Huyền Năng chắp tay hành lễ, đối diện với Xích Yến Hàn, lễ độ nói:

“Bạch Ngọc Phiến Đế đại giá quang lâm. Lão nạp không biết để phái đệ tử đón tiếp từ xa. Quả là thất trách.”

Huyền Năng vừa nói ra, những tên đang chửi rủa lập tức nín họng lại, chỉ trong thoáng chốc, toàn trường là một mảnh tĩnh mịch.

Bạch Ngọc Phiến Đế, đây, chẳng phải là một vị trong Ngũ Thánh hay sao!? Lẽ nào cô gái này chính là một trong năm người có võ công lợi hại nhất đó!

*Ngũ thánh:

Hổ Uy Hoàng Bá Đạo.

Thần Kiếm Thiết Liên Đàm.

Bạch Ngọc Phiến Đế Xích Yến Hàn.

Truy Tinh Cản Nguyệt Nguyệt Tư Không Thiên.

Âm Dương Côn Cực Tiên Lưu Đạo Nhân.

Vậy thì, bọn họ nãy giờ đang chửi một cao thủ thuộc hàng Ngũ Thánh!

Ai nấy mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, thậm chí họ còn nghe được cả tiếng nuốt nước bọt của chính mình. Con mẹ nó! Thật không thể nào ngờ được, nữ nhân trước mặt này lại chính là Bạch Ngọc Phiến Đế Xích Yến Hàn nổi tiếng trong võ lâm. Nếu biết sớm từ trước, ở đây nào ai dám đắc tội với nàng chứ!

Riêng Trương Ngọc Liên thì khuôn mặt xám ngoét, hắn còn tưởng rằng có cao thủ thiếu lâm đến tiếp viện thì không sợ ai rồi. Nhưng nghe đến nữ nhân kia là Ngũ Thánh thì sợ không để đâu cho hết. Hắn nhớ, lúc nãy ở trong tửu quán, còn giở ánh mắt dâm đãng mà nhìn nàng, rồi còn buông một câu châm chọc. Không biết tính cách của Xích Yến Hàn có thù dai hay không? Nếu nàng lấy cớ đó mà giết hắn thì ai chống cho nổi. Sư phụ lại còn ở xa chưa đến kịp.

“Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách!”

Trương Ngọc Liên linh cơ lóe lên, nhân cơ hội mọi người đang thất kinh đứng như trời trồng liền len lẻn chuồn vào trong ngách mà tẩu thoát.

Xích Yến Hàn đáp lễ, nhẹ nhàng nói:

“Tiểu nữ, Xích Yến Hàn ra mắt đại sư.”

Đoạn nàng nói tiếp:

“Tiểu nữ tuy ở trong hàng Ngũ Thánh nhưng tuổi còn nhỏ hơn đại sư rất nhiều. Cho nên ngài không cần xưng hô khách sáo vậy đâu.”

Huyền Năng lắc đầu, nói:

“Phiến đế quả là có lòng rộng lượng hơn người. Tuy nhiên cấp bậc không thể xáo trộn, kẻo người ngoài nhìn vào lại nói đệ tử thiếu lâm không biết phân biệt trên dưới. Mà, không biết Phiến Đế ra đây là có điều gì chỉ giáo chăng?”

Xích Yến Hàn chỉ Quảng Mục Thiên rồi nói:

“Vị thiếu hiệp này có ơn cứu mạng đối với tiểu nữ. Còn cô gái kia là tình lữ của y. Vì không biết quy củ trong Hắc Vân thành nên mới gây ra chút xáo trộn nho nhỏ này. Mong đại sư nể mặt tiểu nữ mà cho hai người bọn họ rời đi. Tiểu nữ cảm kích vô cùng.”

Quảng Mục Thiên rất lấy làm kinh ngạc. Không nghĩ rằng Xích Yến Hàn lại ra mặt thay hắn. Tuy hắn không sợ hãi những người ở đây. Nhưng tránh được chút rắc rối thì cũng nên làm. Dù sao hắn cũng không muốn đối đầu với phương trượng của chùa thiếu lâm.

Chỉ thấy Huyền Năng chậm rãi nhắm mắt lại, ông ta suy nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên mở mắt ra, nói:

“Nếu Phiến Đế đã mở lời như vậy thì lão nạp cũng không thể nào làm khó được. Suy cho cùng cũng không hẳn là lỗi của thiếu hiệp đây được. Nhưng… thiếu hiệp ra tay không phân biệt nặng nhẹ, phế đi bàn tay của ba đệ tử bổn môn. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì uy danh thiếu lâm tự sẽ bị giảm sút. Sau này không có mặt mũi mà hành tẩu giang hồ nữa.”

Đoạn ông giơ bàn tay gầy nhom của mình lên, xòe ba ngón tay, rồi nói:

“Vậy nên, nếu như thiếu hiệp đồng ý đỡ của lão nạp ba chiêu thì lão nạp đồng ý bỏ qua chuyện này.”

Xích Yến Hàn do dự, quay đầu lại xem ý tứ của Quảng Mục Thiên thế nào, thì thấy hắn gật đầu.

Nàng liền nói:

“Vậy, nếu y không đỡ được ba chưởng của đại sư thì sao? Thế chẳng phải ngài đã phạm vào đại kỵ sát sinh của giới nhà phật hay sao?”

Huyền Năng trầm ngâm chút rồi nói nói:

“Nếu y có khả năng cứu mạng được Phiến Đế thì võ công ắt hẳn rất lợi hại. Hơn nữa vừa rồi, nhìn vào thân thủ của y, chắc cũng không phải dạng vừa. Nên ba chưởng của lão nạp tính vào đâu? Bất quá, lão nạp sẽ đọc tên chiêu trước để thiếu hiệp dễ dàng phòng bị. Như thế đã ổn chưa?”

Xích Yến Hàn cũng chẳng còn cách nào khác. Nàng thấy Quảng Mục Thiên cũng đã gật đầu đồng ý rồi thì không tiếp tục can ngăn.

Quảng Mục Thiên lại nói:

“Xích cô nương, phiền bảo vệ cô gái này một lát. Tại hạ xử lý xong việc ở đây sẽ đưa nàng ấy đi ngay.”

Xích Yến Hàn gật đầu nói:

“Xin cứ yên tâm. Ta lấy danh dự mình ra để thề, sẽ bảo vệ tốt cô ấy.”

Nói rồi tiến về phía thiếu nữ tinh linh tộc, nhẹ nhàng nói:

“Nào, tiểu muội, chúng ta tránh sang một bên đã.”

Thiếu nữ tinh linh nhu thuận gật đầu, Xích Yến Hàn một tay ôm lấy thiếu nữ, rồi liền phi thân lên nóc nhà đứng.

Nhân sĩ võ lâm thấy vậy cũng lật đật nhảy lên mấy nóc nhà bên cạnh. Đến cả Phiến Đế còn đứng lùi xa như thế, nào ai dám đứng gần hai người Huyền Năng và Quảng Mục Thiên chứ. Lỡ như không may dính phải dư kình cũng đủ chết rồi. Vì vậy, bọn họ không dám chủ quan, đều chọn những nóc nhà cao nhất, đứng từ xa mà quan sát.

Huyền Năng chỉ biết cười bất đắc dĩ nói:

“Thiếu hiệp không cần sợ hãi. Lão nạp tuy nói là đánh ra ba chiêu, nhưng tuyệt đối đảm bảo sẽ không nguy hiểm đến tính mạng của thiếu hiệp đâu.”

Quảng Mục Thiên lắc đầu nói:

“Cái ta quan tâm không phải là chuyện đó, lão nghĩ rằng ta sợ chết hay sao!? Ta chỉ sợ rằng mấy kẻ mù mắt nhân cơ hội đó mà hại cô gái kia đó thôi. Chứ với trình độ của lão chưa đủ làm ta quan tâm.”

Huyền Năng nói:

“Vậy được, không cần nói nhiều nữa. Lão nạp ra tay động thủ đây. Chiêu đầu tiên chính là Phiên Thủ Hàng Ma trong Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp Chưởng. Thiếu hiệp hãy cẩn thận.”

Vừa nói dứt lời, Huyền Năng lăng không đánh ra, chưởng lực nhả tới không khác gì một binh khí hữu hình.

Nói về Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp Chưởng là một bộ chưởng pháp vô cùng lợi hại. Hễ động thủ là có thể đả thương địch nhân nhưng không gây chết người. Gồm cả thảy có tám chiêu. Chiêu đầu tiên chính là Phiên Thủ Hàng Ma.

Phiên thủ vi vân, phàm sở hữu ác, giai thị hư vọng, khúc thân thôi chưởng. Chưởng lực hóa hình, biến thành một bàn tay to lớn đánh về phía trước. Xung quanh Huyền Năng nổi lên từng đợt kim quang chói lọi, chẳng khác nào phật tổ hạ phàm, vung phật thủ (bàn tay phật) mà đánh xuống.

“Phiên Thủ Hàng Ma. Quả nhiên lợi hại.”

Quảng Mục Thiên khuôn mặt trở nên hứng khởi hơn bao giờ hết. Hắn có thể cảm nhận được luồng khí vô cùng lớn trong một chưởng kia.

“Vậy thử chiêu này xem, Cuồng Long Nộ Kích!”

Quảng Mục Thiên liền lập tức thét lớn một tiếng đưa chân bước tới vung song chưởng ra. Trong khoảng khắc đó, từ song chưởng của Quảng Mục Thiên xuất hiện một con rồng lớn uốn lượn, rồi lao thẳng tới phía phật thủ.

– Uỳnh!!!

Hai luồng kình lực chạm vào nhau, gây ra một tiếng nổ to kinh thiên động địa. Gió lốc nổi lên ào ào, đất đá bay toán loạn.

Ngay tại chỗ chưởng lực chạm nhau, xuất hiện một cái hố sâu hoắm, rộng chừng mấy trượng. Mặt đất xung quanh bị cày xới nát bét thành một khoảng.

(Chuyên mục ngoài lề: Có độc giả hỏi bần đạo, sao nhiều đoạn đánh nhau trông giống truyện tiên hiệp thế? Trả lời: Bọn hàng khủng đánh nhau đương nhiên phải khác với người thường:V)

Mọi người quan chiến bên ngoài bị màn đối chưởng này làm cho khiếp sợ không thôi. Phải biết rằng, khí công mà để đạt đến kình khí xuất ngoại (Tức là phát kình ra bên ngoài) đã khó. Mà kình khí hóa hình lại càng khó hơn gấp bội.

Vậy mà, hai người này đều đạt đến trình độ đó. Trình độ của bậc đại cao thủ!

Trong lòng bọn họ thầm kêu mình may mắn. Nếu lúc nãy không phải học theo Phiến Đế, lên nóc nhà đứng xem thì giờ này ắt hẳn đã bị dư lực chấn cho không chết thì cũng trọng thương rồi.

Riêng lão già Mặc Tử Kỳ thì lại càng run hơn nữa. Lão cũng không hiểu cảm giác lúc này của mình là sao. Mà chỉ thầm trách mình kiến thức quá nông cạn, nếu như Quảng Mục Thiên khi nãy không nhường lão thì lúc này đây ắt hẳn lão đã trở thành một cái xác không hồn rồi.

Lúc này, Quảng Mục Thiên cùng Huyền Năng đã đối được nhau năm chưởng rồi. Cứ mỗi lần hai luồng kình khí va vào nhau thì một cái hố lại được tạo ra, đất đá bay tán loạn. Một góc Hắc Vân Thành trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết. Các cao thủ nghe tiếng chấn động đều dồn đến xem, đứng bu xung quanh tấp nập y như họp chợ.

Dưới này hai người càng đánh càng hăng, khí thế mỗi lúc một dâng cao.

Huyền Năng vừa đánh vừa kinh ngạc trong lòng. Lão vốn đánh giá trình độ của Quảng Mục Thiên rất cao, nhưng không nghĩ lại cao quá mức như vậy. Sở dĩ Huyền Năng dùng Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp chưởng là vì không muốn hại đến tính mạng của hắn. Ý đồ của lão là đánh Quảng Mục Thiên trọng thương sau đó đưa về chùa chữa trị. Sau đó, cùng phương trượng tìm cách giữ hắn ở lại trên chùa, để bớt đi được cái mối họa tiềm ẩn trong giang hồ.

Nhưng Huyền Năng quả thực là đã đánh giá thấp trình độ của Quảng Mục Thiên rồi.

Đến nước này, Huyền Năng đành phải nghiêm túc thêm mới được. Uy danh của thiếu lâm tự đang dồn cả vào tay ông.

Lão vội hét lên:

“Chiêu thứ bảy trong Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp chưởng, Thiên Thủ Phân Nguyên. Thiếu hiệp chớ khinh thường chưởng này!”

Quảng Mục Thiên đáp:

“Chẳng cần nương tay đâu, cứ dùng toàn lực của lão đi. Nếu không sẽ thua đấy!”

Huyền Năng không đáp, thân hình nhảy lùi về sau vài trượng. Hai tay giơ ra phía trước, lòng bàn tay hơi chênh chếch với mặt đất (góc 45°), miệng lão lẩm bẩm một tràng:

“Văn dĩ ứng khởi đại từ bi tâm, quan sát chúng sinh, như huyễn như mộng, như ảnh như hưởng, diệc như biến hóa.”

Lời lão vừa dứt, xung quanh nổi lên từng đợt cuồng phong dữ dội. Một cỗ chân khí khiếp người tản ra, hóa thành “Phật Ảnh” vô cùng chân thực.

“Con bà nó! Lão già này điên rồi. Lại dám dùng chiêu này bên trong thành.”

“Uy lực thật kinh khủng, nếu không chạy nhanh thì chết cả đám đó!”

Đám người trên nóc nhà bị cuồng phong quật vào mặt, đau như cắt da cắt thịt. Đến lúc này cả đám cũng mặc kệ là Ngũ Thánh hay thiếu lâm gì nữa. Cả đám lên tiếng rủa xả không ngớt, rồi nhanh chân nhảy lùi ra xa hơn.

Quảng Mục Thiên đối với chiêu này, mặt không biến sắc. Xung quanh hắn nổi lên một tầng khí công hộ thể ngăn chặn cuồng phong quét đến. Hắn mỉm cười, khen:

“Chiêu này rất khá, chỉ đáng tiếc, quá hoa mĩ.”

“Từ bi thiên thủ, thiên thủ phân phi.”

Lúc này ý thức của Huyền Năng đã biến mất, ông đang lâm vào cảnh giới Vật ngã lưỡng vong (tức là nhận thức bị biến mất.) Nên những lời nói của Quảng Mục Thiên, ông không thể nghe thấy được.

“Vậy được, xem ra không dùng chút sức thì khó mà thoát khỏi đây rồi.”

Quảng Mục Thiên cũng vào thế đứng tấn, hai tay hắn gồng lên. Khí công không ngừng cuồn cuộn truyền vào lòng bàn tay.

“Tiếp chiêu này xem.”

“Song Long Xuất Hải!”

“Thiên Thủ Phân Nguyên!”

Cùng lúc đó, chưởng của Huyền Năng cũng xuất ra.

Phật Ảnh cùng Song Long va chạm vào nhau.

– Uỳnhhhhhhhhhhhh!!! (Nhiều chữ h cho nó dễ sợ)

Một tiếng nổ chấn động cả một vùng.

Cùng khoảnh khắc đó, trong ngoài Hắc Vân thành, những đại cao thủ không tự chủ được mà cùng nhìn về một hướng.

Cách đó vài dặm, trong một ngôi chùa trang nghiêm, trước bức tượng phật màu vàng khổng lồ. Không Trí đại sư, phương trượng trụ trì của thiếu lâm tự, đang nhắm mắt tọa thiền, đột nhiên ông giật mình đứng phắt dậy.

Các đệ tử xung quanh dõi theo sư phụ, thấy hành động kỳ la đó, có người lên tiếng hỏi:

“Chuyện gì xảy ra vậy thưa sư phụ?”

Không Trí đại sư nhìn về hướng cổng bắc của Hắc Vân thành, trầm ngâm hồi lâu, ông hít sâu một hơi rồi thở dài ra, tự hỏi:

“Là y đó sao? Rốt cuộc y cũng đã xuất hiện rồi.”

Các đệ tử không hiểu câu hỏi của sư phụ là gì, cả đám ngơ ngác nhìn nhau lắc đầu, rồi cùng chìm vào trong trầm mặc.

Không Trí đại sư nói tiếp:

“Mau phái sư đệ của ta, Không Văn. Bảo y đến ngay cửa phía bắc của Hắc Vân thành thu dọn tàn cục. Không cần dặn dò gì thêm, chắc đệ ấy cũng đã cảm nhận được rồi. Tự khắc sẽ biết mà xử lý thỏa đáng.”

Một tên đệ tử đáp “Dạ” rồi lập tức thối lui.

Cách Hắc Vân thành không xa, dưới một gốc cây, một lão già đang ôm thanh hắc kiếm trong tay đang ngủ gật.

Đột nhiên lão giật mình mở choàng mắt ra, đứng bật dậy nhìn về hường Hắc Vân thành mà lẩm bẩm:

“Luồng khí thật khủng bố, một người chắc là Huyền Năng của thiếu lâm tự, người còn lại, rốt cuộc là ai?”

(Lão già này chính là Thần Kiếm Thiết Liên Đàm.)

Thiên Đạo môn.

Lưu Đạo Nhân đang đưa chén trà lên miệng. Đột nhiên, cánh tay của ông run run làm nước bên trong sánh ra một ít. Lưu Đạo Nhân hai mày nhíu chặt lại. Ông đặt chén trà xuống rồi kêu người vào, ra lệnh:

“Ngươi cùng vài đệ tử khác, đi điều ra xem cổng phía Bắc của Hắc Vân thành xảy ra chuyện gì. Rồi lập tức về báo ngay cho ta!”

Tên đệ tử vâng dạ rồi lui ra.

Lưu Đạo Nhân vẫn chưa hết lo lắng, lát sau lại kêu thêm một người khác vào rồi nói:

“Ngươi phái người đi đến Tuyết Nguyệt thành thúc giục Hàn Diệp mau mau trở về đi. Nói với nó rằng, đại sự trước mắt cần phải hoàn thành. Chuyện cưới xin không cần gấp nữa!”

“Vâng.”

Một cổng khác của Hắc Vân thành.

Một cỗ xe ngựa xa hoa được đoàn quân ma giáo hộ tống trên đường. Trong xe ngựa, hai cô gái tuyệt sắc đang ngồi cùng nhau. Trong đó một người mái tóc màu đỏ chói, chính là Y Phượng. Người còn lại là Ma chủ tiền nhiệm của tà phái, Phi Vũ.

Hai người đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên Phi Vũ nhíu mày trầm ngâm nhìn về một hướng.

Y Phượng thấy vậy thì hỏi:

“Sư phụ, có chuyện gì sao?”

Phi Vũ lắc đầu đáp:

“À, không có gì. Chỉ là đột nhiên ta thấy tim mình đập nhanh hơn mà thôi. Chắc là linh cảm nào đó.”

Y Phượng vội khuyên bảo:

“Chắc do mấy ngày đi đường sư phụ mệt mỏi mà thôi. Người nên nghỉ ngơi một chút cho tốt sức khỏe.”

Phi Vũ gật đầu, liền nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng trong lòng nàng lại thầm nghĩ:

“Ta là người học võ, mấy ngày đi đường chỉ là chuyền bình thường chứ có phải mệt mỏi gì đâu? Cái linh cảm chẳng lành này rốt cuộc là sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN