Giang Hồ Dị Giới
Chương 61: Cửu long tà phái, thiên thủ giáng ma
Vô địch đơn đấu, Quảng Mục Thiên lên đài nhận thưởng.
Tái ngộ cao nhân, Không Văn thần tăng muốn thi tài.
-o0o-
Quảng Mục Thiên vừa bước lên đài liền thốt ra một câu bá đạo như thế. Khiến toàn trường ai nấy đều ồ lên đầy vẻ kinh ngạc. Tuy nói là Quảng Mục Thiên luân không ba vòng liên tiếp quá may mắn, làm nhiều người không nể phục. Nhưng hiện tại, chỉ với một câu nói đầy khí khái vừa rồi cũng đủ để xua tan hết thảy những lời bàn tán dị nghị lúc trước.
Tưởng chừng như Hắc Yên Tử sẽ vì thế mà khí giận công tâm. Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới chính là, Hắc Yên Tử chỉ thở dài rồi cười mỉm một cái. Tiếp theo đó, gã cúi mình hành lễ rồi thẳng thừng bước xuống khỏi lôi đài.
Toàn trường một mảnh tĩnh mịch.
Hành động này của Hắc Yên Tử chính là tự động nhận thua, đầu hàng đối phương.
Ai nấy đều thất thần, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc, khó hiểu đều hướng tới bóng lưng của Hắc Yên Tử.
Bọn họ đều bị hành động đầu hàng này của gã làm cho kinh ngạc tột độ. Một cao thủ trẻ tuổi như Hắc Yên Tử vì cớ gì lại hàng? Vô số câu hỏi quanh đi quẩn lại xung quanh việc đầu hàng của Hắc Yên Tử. Nhưng cũng chính vì mải mê suy luận như thế, nên ít ai để ý rằng, cái vái người vừa rồi của Hắc Yên Tử không giống như đối với những người đồng bậc. Mà nó tương tự như lễ tiết của một vãn bối cúi mình trước một vị tiền bối thì hơn.
Quảng Mục Thiên cũng ngỡ ngàng, không nghĩ chỉ một câu nói của mình mà ép được đối phương bỏ cuộc như vậy. Nhưng đợi đến khi Hắc Yên Tử sử *đại lễ, hắn mới phần nào hiểu ra, bụng nghĩ thầm:
“À, thì ra tên này cũng nhận thức được ta, nên mới xin hàng. Không biết là có người báo cho y biết, hay là tự chính y nhớ được?”
(*Thường thì một vãn bối hành lễ với một tiền bối theo thông tục là cúi người thấp ~90° để bày tỏ lòng thành kính.)
Hắc Yên Tử bước đi, nhìn bóng lưng gã có chút quạnh hiu, trông tà áo bay bay có vẻ như rất tiêu sái. Nhưng nếu kẻ nào đứng đối diện với hắn sẽ phát hiện ra, hai mắt của Hắc Yên Tử lóe ra quang mang như hai tia điện chớp, cực sắc bén. Trong bụng gã hiện tại đầy một đoàn nộ khí.
Hắc Yên Tử hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt, quyền đầu nắm chặt. Gã thầm giận Quảng Mục Thiên khinh thường mình. Tuy giận là thế, nhưng Hắc Yên Tử lại không dám biểu hiện ra sát khí bên ngoài. Thường nói, các bậc cao thủ trình độ đến tầm cỡ như thế, đối với sát khí cực kỳ nhạy cảm. Hắc Yên Tử tuy giận lắm nhưng không dám làm liều. Gã tự lượng sức mình không phải là đối thủ của Quảng Mục Thiên. Hơn nữa lúc vừa rồi, Hắc Yên Tử chỉ nhìn thoáng qua ánh mắt của Quảng Mục Thiên thôi cũng đã thấy rùng mình, tưởng chừng như một luồng khí lành lạnh thổi qua sống lưng khiến da gà hắn nổi lên từng chập. Kẻ tinh ý sẽ nhận ra đây chính là sát khí.
Đến lúc bước ra khỏi đấu trường, Hắc Yên Tử mới thở hắt ra một hơi, bụng bảo dạ:
“May là nghĩa phụ mách chước cho ta trước. Nếu không trận này ta khí giận công tâm, dẫn đến mất kiểm soát, ra tay quá trớn. Không biết kết quả sẽ ra làm sao nữa. Bí mật Bách Biến Quỷ Thể sẽ bị phanh phui hết. Lúc đó, Chính – Tà vây công, biết đường nào mà tẩu thoát!”
Rồi hắn lại nghĩ đến câu nói của Quảng Mục Thiên, nộ khí xung thiên, thầm nghĩ:
“Hừ! Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Đợi đến khi nghĩa phụ ta nghiên cứu chế tạo thành công Phần Hồn Ma Nhân rồi. Lúc đó cho dù là Cửu Long đệ nhất Tà Phái đi chăng nữa cũng phải chết!”
Trong lúc gã đang thất thần suy nghĩ, chợt có hai nhân ảnh không biết từ đâu đột nhiên nhảy ra. Lúc này Hắc Yên Tử đã ở bên ngoài, cách xa đấu trường. Xung quanh hắn trống trải không hề có một bóng người. Vậy mà hai người kia đột ngột xuất hiện, dường như đã nấp sẵn đâu đó từ trước. Tài ẩn nấp đó thật là có một không hai.
Chỉ thấy hai gã kia đều mặc áo choàng bằng vải gai màu đen, đầu đội nón lá che kín đầu, khó có thể trông thấy diện mục. Cả hai người vừa đáp xuống liền cung kính thi lễ. Hắc Yên Tử gật gật đầu, phất tay một cái rồi lạnh nhạt hỏi:
“Công việc ổn thỏa cả chứ?”
Người bên mé tả tiến lên một bước, chắp tay nói:
“Bẩm thiếu chủ. Bọn thuộc hạ hiện vẫn đang thực hiện theo kế hoạch. Số lượng… tài nguyên, sắp đủ rồi. Bất quá, chúng ta giết một lúc nhiều Ma Pháp Sư như vậy đã đánh động đến đám pháp sư ở Hiệp Hội. Bây giờ bọn chúng đã có cảnh giác rất cao, ngay cả Dong Binh Công Hội cũng lần mò vào cuộc. E là sau này khó lòng mà hạ thủ được. Vậy nên bọn thuộc hạ tới đây xin ý kiến thiếu chủ nên làm gì tiếp theo?”
Hắc Yên Tử vuốt cằm, trầm ngâm chốc lát rồi nói:
“Hiện tại nên hạn chế những hành động phô trương thanh thế. Chúng ta bây giờ chỉ cần số lượng cho đủ. Các ngươi hãy tách nhau ra mà hành sự. Tốt nhất nên hạ thủ đối với những Ma Pháp Sư đi lẻ tẻ. Còn về phía Hiệp Hội Ma Pháp Sư cùng Dong Binh Công Hội thì cứ yên tâm đi. Bọn chúng muốn tra cũng tra không ra đâu.”
Hai người kia nghe lệnh, thoáng nhìn nhau rồi đồng thanh đáp “Dạ” một tiếng. Lời vừa dứt thì thân ảnh cũng liền mất hút.
…
Nói tới Quảng Mục Thiên đang đứng trên lôi đài. Sau khi Hắc Yên Tử rời đi rồi, Hoàng Bá Đạo lập tức tuyên bố hắn là người thắng cuộc.
Vậy là trận chung kết đã xác định hai người là Quảng Mục Thiên cùng Bắc Văn Minh. Bây giờ họ chỉ cần chiến với nhau một trận là sẽ tìm ra người đạt giải vô địch đơn đấu.
Bắc Văn Minh vì chiến một trận với Long Tuấn, bị nội thương khá nặng. Nếu không có thời gian năm đến sáu canh giờ thì khó mà phục hồi được nguyên trạng. Tưởng chừng như trận bán kết sẽ kéo dài thêm cho gã chút thời gian. Nào ai ngờ được, Hắc Yên Tử lại chủ động nhận thua quá dễ dàng như thế. Điều đó khiến cho Bắc Văn Minh không tài nào mà hồi đầy đủ khí lực được. Gã chỉ đành cười khổ một tiếng, đợi khi Hoàng Bá Đạo kêu tên mình ra. Lúc đó, Bắc Văn Minh mới đứng dậy bước lên lôi đài. Chợt phía sau hắn có tiếng người vang lên:
“Thiếu chủ chậm đã.”
Bắc Văn Minh giật mình, quay lại nhìn xem là ai, thì hóa ra đó là một lão bộc thường hay ở bên cạnh cha mình. Tên đầy đủ là Cao Thừa Hòa. Hắn bèn hỏi:
“Cao lão gọi ta có chuyện gì chăng?”
Lão bộc họ Cao vừa chạy tới liền kính cẩn vái người hành lễ, rồi ghé tai nói nhỏ với Bắc Văn Minh:
“Bẩm thiếu chủ. Lão gia bảo người trận này không được đánh. Người… người kia kinh khủng lắm. Không thể mạo phạm y được.”
Bắc Văn Minh hai mắt nhíu lại không biết là trong đầu đang nghĩ gì, lát sau hắn hỏi nhỏ:
“Thế cha ta có nói y là ai hay không?”
Lão họ Cao đáp:
“Cái này… cái này, Thiếu Chủ phải hỏi lão gia mới biết được. Lão nô chỉ chuyển lời mà thôi, còn chuyện đó cũng không rõ lắm.”
Bắc Văn Mình ừm một tiếng trong cổ họng, rồi nói:
“Được rồi. Ta sẽ đầu hàng trận này. Giải thưởng này đối với gia tộc chúng ta cũng không có mấy phần hấp dẫn. Chỉ là nếu đầu hàng như thế thì có chút nhục nhã mà thôi.”
Cao Thừa Hòa cười đáp:
“Lão gia biết ngay là cậu sẽ nói như vậy. Nên ông ấy nhấn mạnh, nói đi nói lại một câu là: Không thể mạo phạm người kia được.”
Bắc Văn Minh nghe vậy thì hiểu ngay rằng Quảng Mục Thiên nếu không phải võ công hơn người thì chắc chắn bối cảnh sau lưng phải cực cao thì cha mình mới kiêng kỵ đến như vậy. Nghĩ vậy, hắn quay ra nói:
“Thôi, Cao lão hãy về đi. Ta tự biết có chừng mực.”
Nói rồi bước lên lôi đài.
Hoàng Bá Đạo thấy hai người đã chuẩn bị ổn thỏa. Đang định phất tay ra hiệu thì Bắc Văn Minh đột nhiên lên tiếng:
“Tiền bối từ đã. Trận này vãn bối xin đầu hàng.”
Lời hắn vừa nói ra khiến toàn trường lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
“…”
Đây có lẽ là trận tỷ võ kỳ lạ nhất từ trước đến nay.
Tên Quảng Mục Thiên, một mình luân không ba vòng liên tiếp. Không những thế, đối thủ của hắn lại liên tiếp đầu hàng. Ngoại trừ trận tỷ thí chiêu thức với Đạm Khinh Nhu ra thì những trận khác hắn chưa một lần nào phải ra tay động thủ cả.
Trên đời này đâu có cái nào còn dễ hơn thế nữa?
Vậy là kẻ la, người mắng, tiếng chửi… vang vọng khắp nơi. Ai ai cũng ghen tị với cái đệ nhất đơn đấu này của hắn.
Riêng Quảng Mục Thiên thì giả ngu, chẳng thèm để tâm đến. Nếu là cách đây vài canh giờ trước, thì có lẽ hắn sẽ nổi giận. Nhưng hiện tại, Quảng Mục Thiên đã rút kinh nghiệm từ lần trước. Không chỉ vì vài ba câu thóa mạ mà nổi nóng mất kiểm soát.
Mặc cho tiếng ồn ào vang vọng khắp nơi, Quảng Mục Thiên bước lên phía trước bình đài. Nơi mà các vị chưởng môn an tọa để nhận phần thưởng. Không Văn đại sư dẫn theo một số đệ tử Thiếu Lâm, lục đục đi xuống phía dưới.
Quảng Mục Thiên quan sát Không Văn, biết ngay lão là sư đệ của Không Trí. Ở giang hồ cũ có cái ngoại hiệu kêu rất uy phong là Thiên Thủ Giáng Ma.
Sở dĩ Quảng Mục Thiên biết rõ như thế, bởi vì Không Văn từng bại một lần dưới tay hắn. Phải nói, lão Không Văn quả thực là một người si mê võ thuật. Luyện thành công đệ nhị chiêu: “Thiên Thủ Quán Âm” (Quan Âm Một Ngàn Tay) trong bộ “Như Lai Thần Chưởng” của Thiếu Lâm tự. Như Lai Thần Chưởng được mệnh danh là đệ nhất chưởng pháp toàn thiên hạ. Chiêu này một khi đánh ra, chưởng thủ bao phủ một vùng rộng lớn, đâu đâu cũng thấy. Tưởng chừng như Phật Như Lai hiện hình, hóa thành nghìn tay. Uy thế kinh khủng vô cùng. Lão Không Văn dùng một chiêu đó đả bại không biết bao nhiêu cao thủ của Tà Phái đương thời. Bởi thế nên người giang hồ mới đặt biệt hiệu cho lão là “Thiên Thủ Giáng Ma”.
Khi đó thanh danh của Không Văn lên như diều gặp gió. Nhưng chỉ vài tháng tiếp theo, không hiểu tại sao mà lão đột nhiên mất tích. Chính phái lúc đó cử người tới Thiếu Lâm hỏi mới rõ, thì ra là Không Văn bế quan ở ẩn. Không đoái hoài gì tới chuyện võ lâm giang hồ nữa. Tin đó tung ra khiến toàn bộ Chính phái thất vọng nuối tiếc, còn Tà Phái thì phấn khởi vui mừng. Nhưng chung quy lại, một vị cao thủ tầm cỡ như vậy lại đi ở ẩn, âu cũng là một điều hối tiếc cho võ lâm thời đấy vậy.
Nhưng không một ai biết rằng, trước lúc Không Văn quyết định bế quan ở ẩn, thì lão đã gặp một người. Người đó… không ai khác, chính là Quảng Mục Thiên.
Nay gặp lại người xưa khiến Không Văn không khỏi bồi hồi xúc động. Dù cho định lực lão có cao cỡ nào đi chăng nữa, khi đối diện với con người trước mặt này, Không Văn vẫn có cảm giác rợn cả người. Lão vội hít sâu một hơi chân khí, đoạn quay qua vẫy tay một cái. Một tên đệ tử bưng một chiếc khay gỗ dâng lên. Không Văn thò tay lấy một cuốn sách cùng một cái túi vải phía trong khay ra, rồi quay qua nhủ với tên đệ tử:
“Ngươi dẫn mấy sư đệ quay về đi. Ta có đôi lời cần nói với người phía dưới.”
Tên đệ tử cung kính đáp “Dạ” một tiếng rồi cùng những người khác lùi về sau.
Không Văn cầm hai vật kia đi tới chỗ Quảng Mục Thiên. Lão vung tay một cái, một luồng khí tỏa ra thành hình cầu, bao bọc hai người vào trong.
Quảng Mục Thiên biết đây là “Cách Âm Tráo” độc môn của Thiếu Lâm tự. Tạo nên một vồng cầu bằng khí cách ly với ngoại giới, người bên ngoài không thể nghe thấy hai người bên trong trò chuyện được.
Chỉ nghe Không Văn niệm một tiếng phật hiệu, chắp tay hành lễ rồi nói:
“Cửu Long đệ nhất Tà Phái đại giá quang lâm. Lại không tới đàm đạo cùng chư vị chưởng môn các phái, mà đứng ở đây chơi đùa với đám nhỏ hậu bối… Uy phong đó… Thật khiến lão nạp đây được mở rộng tầm mắt.”
Quảng Mục Thiên cười khẩy vài tiếng, khinh khỉnh nói:
“Đã lâu không gặp, xem ra Thiên Thủ Giáng Ma tính tình vẫn hay chọc móc người khác như ngày nào.”
Không Văn cười mỉm, đáp:
“Thiên Thủ thì đúng, nhưng Giáng Ma thì không nữa rồi… Chính – Tà hợp lực, cùng chung một chiến tuyến. Hai chữ Giáng Ma còn để lại làm gì?”
Nói rồi liệng cuốn sách cùng với cả cái túi tới chỗ Quảng Mục Thiên rồi nói tiếp:
“Cuốn bí kíp Hàn Tâm Thiên Linh quyết ở đây. Phía trong cái túi là *một ngàn đồng vàng. Chính là phần thưởng của trận tỷ thí này đó.”
(Chương trước ghi 1 vạn. Sau nghĩ lại thấy hơi nhiều nên sửa thành 1 ngàn.)
Quảng Mục Thiên ừm một tiếng rồi nhét cuốn sách vào ngực, kiểm tra túi vàng rồi buộc ra sau lưng. Đoạn nói:
“Đa tạ.”
Nói rời toan trở gót đi luôn.
Đột nhiên, Không Văn lên tiếng gọi lại:
“Quảng Mục Thiên, chậm đã.”
Quảng Mục Thiên hỏi:
“Còn có chuyện gì?”
Không Văn mỉm cười, chầm chậm đáp:
“Đã lâu ngày không gặp, hiếm khi có dịp như thế này. Chúng ta tỷ thí chút xem thế nào. Không biết Cửu Long ngài, có đồng ý hay chăng?”
Quảng Mục Thiên nghĩ thầm:
“Giang hồ bây giờ đối với ta không khác gì trang giấy trắng. Không Văn này là cao thủ số một số hai của Phật môn, so sánh trên giang hồ cũng thuộc hàng đỉnh cấp. Nếu so tài với lão ta có thể biết được trình độ ta hiện tại thuộc vào top nào. Tuy nhiên, nếu đánh nhau ở đây thì không tiện cho lắm…”
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì Không Văn giơ một tay ra trước, chỉ nghe lão nói:
“Ở đây không tiện động võ, chúng mình tỷ đấu nội lực đi thôi!”
Quảng Mục Thiên thầm khen Không Văn cơ trí, đoạn cũng giơ tay ra bắt lấy tay lão rồi cười nói:
“Vậy được. Để ta xem lão có còn giữ được uy phong như ngày xưa nữa không nào.”
Hai người song thủ cùng giơ lên. Cả hai không hẹn mà cùng vận khí lên đối chọi lẫn nhau.
Ở trong giang hồ, nhiều chuyện tưởng chừng như phức tạp nhưng đôi lúc cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Cũng giống như hai người Quảng Mục Thiên và Không Văn, bọn họ chỉ nói một câu tỷ thí rồi đứng trước mặt anh hùng thiên hạ mà “Đấu khí đối quyết” với nhau. Nói ra thì tưởng chừng như là điều *kinh kỳ khó hiểu, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ ngọn ngành mà thôi.
(*kinh kỳ: vừa kinh ngạc vừa kỳ lạ.)
Người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy Không Văn cùng Quảng Mục Thiên bắt tay nhau rồi đứng ngây ra như trời trồng. Tiếp đó bộ tăng bào của Không Văn thiền sư không có gió mà căng lên như hai cánh buồm, toàn thân phấp phới như có sóng dập dờn. Hiển nhiên là do nội lực bùng phát mà tạo thành.
Quần hào võ lâm xung quanh thấy hai người “Đấu khí đối quyết” thì đều lấy làm kinh ngạc. Không khí trở nên lặng ngắt như tờ.
Nói về khí công của hai người đều thuộc vào hàng đỉnh cấp trong giang hồ. Nhưng Không Văn lấy chuyện tham thiền học phật làm gốc, cội nguồn của nội lực cốt yếu ở hai từ “Tĩnh Tâm”. Nên khí của ông nhu hòa mà uyển chuyển. Còn Quảng Mục Thiên theo Tà Phái, lấy sát phạt quả quyết làm cơ sở để hình thành nên khí công. Nên dòng “khí” của hắn mạnh bạo tựu thiên quân vạn mã. Người ngoài quan chiến đương nhiên là không hiểu rõ những điểm tinh yếu ở bên trong. Nhưng nếu cứ thử tưởng tượng thì khí của Không Văn tựa như một chiếc lá, nương theo cơn lốc cuồn cuộn, chính là dòng khí của Quảng Mục Thiên. Tuy gió lốc mạnh lắm, nhưng lại chẳng thể phá hủy nổi được một chiếc lá mỏng manh.
Năm xưa, Không Văn từng bại một lần dưới tay của Quảng Mục Thiên. Lúc đó ông còn trẻ, nóng lòng muốn lập công, diệt trừ tà ma ngoại đạo giương cao lá cờ chính phái. Nên khi gặp Quảng Mục Thiên là người của Tà Phái tất nhiên sẽ nổi nóng. Mà nóng giận chính là phạm vào đại kỵ của người tu tập thiền ý. Vậy nên trận đó Không Văn thua liểng xiểng. Mãi tới sau này, khi ông tĩnh tâm lại suy nghĩ mới hiểu rõ nguyên nhân. Nay gặp dịp hiếm có như vậy, Chính Tà cùng chung một phía, nếu bây giờ không so tài thêm lần nữa thì chẳng phải uổng phí bấy nhiêu năm luyện tập hay sao?
Nghĩ vậy, Không Văn lại gia tăng thêm nội lực, mở miệng nói:
“Nếu chúng ta không quyết thắng thua ngay bây giờ, mà cứ đấu công bình như thế. Chẳng phải đến sang năm mới kết thúc hay sao? Cửu Long ngài hãy xuất toàn lực đi!”
Nên biết rằng, hễ là cao thủ tỷ đấu nội lực mà mở miệng nói chuyện ắt khí trong đan điền sẽ bị tán đi ngay lập tức. Vậy mà Không Văn thản nhiên mở miệng nói chuyện như thường. Đủ hiểu trình độ khí công thu phát tùy ý của lão đã đạt đến mức thượng thừa.
Quảng Mục Thiên lạnh nhạt đáp:
“Theo ý lão thôi.”
Nói rồi cũng gia tăng mười phần công lực.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!