Giang Hồ Dị Giới - Chương 73: Lộ thân phận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Giang Hồ Dị Giới


Chương 73: Lộ thân phận



Lâm Ngọc Quân không thể tin được Kiệt Nham lại dễ dàng bị hạ như thế. Nên biết là trước đây, lão phải mất sức chín trâu hai hổ mới thuần phục được nó. Nay chưa đánh đấm chi ra trò mà đã bị một con Mộc Long phun đám khói xanh liền ngã ngửa ra. Điều này thật là khó mà tưởng tượng nổi.

Trong lúc lão đang ngẩn người thì Quảng Mục Thiên đã phóng tới trước người Phi Hoằng.

Chỉ thấy Quảng Mục Thiên trong lúc tức giận, tay phải nhắm thẳng nhằm Phi Hoằng đành vù một chưởng. Chưởng này chân lực không tụ đủ nhiều, nhưng được sát khí bao bọc lại chẳng khác chi một bàn tay quỷ sắc nhọn chộp vào đầu địch nhân.

Chỉ trong một nháy mắt, Phi Hoằng thấy hơi thở như nghẹn lại, chưởng lực đối phương chẳng khác gì sóng triều ập tới, thế không sao đương cự nổi, lại chứa sát kinh thiên, tựa như bức tường vô hình dạt vào người. Lão trong lòng kinh hãi, đâu còn thì giờ suy nghĩ cách chống đỡ, nhưng biết là nếu nghinh tiếp một chưởng này của Quảng Mục Thiên thì thể nào cũng gãy tay trật xương, có khi tệ hơn thì gân cốt nát nhừ.

Lão trong lúc vội vàng vung song chưởng vù vù vù, vạch ra liên tiếp ba hình bán nguyệt trước mặt hộ vệ thân mình, đồng thời gót chân nhún một cái nhảy lùi về sau. Quảng Mục Thiên đang lửa giận bốc lên, làm gì để lão chạy thoát, lại đánh thêm một chưởng nữa, chưởng lực chiêu trước chưa hết thì chiêu sau lại đến rồi.

Phi Hoằng bị bức đến mặt mày đỏ lên như bấc, nhưng trước khí thế hùng hổ của đối phương, không dám đón đỡ chiêu này một cách trực diện. Tả chưởng vung lên đánh xéo vào chưởng lực của Quảng Mục Thiên, cốt sao cho đòn đánh của đối phương lệch đi bảo hộ cái mạng. Nhưng song chưởng vừa chạm nhau, Phi Hoằng chỉ cảm thấy cánh tay trái tê đi, khí tức trong ngực nặng như chì, vội vàng mượn thế nhảy ra ngoài xa mười trượng.

Nhưng thân hình vừa chạm đất, Quảng Mục Thiên đã xuất hiện trước mặt lão rồi. Phi Hoằng đâu có ngờ được Quảng Mục Thiên tốc độ lại nhanh đến kinh khủng như vậy. Từ lúc hắn tung chưởng đến khi tiếp cận lão, toàn bộ diễn ra chỉ trong một cái nháy mắt mà thôi. Nếu lão mà biết được Quảng Mục Thiên đang còn bị thương mà có thể bộc phát ra thực lực như vậy, không biết sẽ có cảm nhận như thế nào?

Chưởng lực trong thiên hạ, cốt ở khí công, khí càng mạnh thì chưởng lực càng mạnh. Cao thủ mà khí công không chênh lệch nhau nhiều lắm, thì chủ yếu dựa vào cách thức vận khí. Khi giao thủ, người nào vận khí lên song chưởng nhanh hơn, nhiều hơn thì sẽ nắm phần thắng lợi. Ở khoảng cách không đến ba thước như thế này, cho dù Phi Hoằng có vận khí nhanh đằng nào đi chăng nữa cũng chẳng kịp, trừ phi lão có luyện công phu ngoại thân hộ thể.

Chỉ nghe “Bình” một tiếng lớn. Phi Hoằng trúng chưởng văng ra luôn mấy chục trượng, cày nát cả mặt đất tạo thành một cái rãnh dài. Biến cố tuy không bất ngờ, nhưng diễn ra thực sự quá nhanh. Ngay cả Thiết Liên Đàm, Lưu Đạo Nhân, Thiên Huyền Đạo Nhân cũng không biết chuyện gì xảy ra, cho đến khi Phi Hoằng nhảy lùi về sau mới phát hiện mục tiêu thực sự của Quảng Mục Thiên.

Tuyết Ni đứng trên cao, hai mắt trợn trừng mắt đầy vẻ kinh ngạc. Nàng tuy từng nghe mọi người đồn đại qua về những *dị nhân này, nhưng thật không ngờ tới được mấy người kia lại lợi hại đến như vậy. Nàng vốn là ma pháp sư, những màn đấu võ cận chiến này tuy thấy nhiều rồi, nhưng diễn biến vừa nhanh vừa kinh khủng như này quả thật là lần đầu chứng kiến được. (Ý ở đây muốn chỉ là khác người nhé, không phải X-Men đâu.)

Bất quá, Tuyết Ni không thể để Phi Hoằng chết, công chúa đang nằm trong tay lão. Nếu lão có mệnh hệ gì, Lệ Nhã làm sao sống được? Nghĩ vậy, Tuyết Ni lấy một cây “Tù Và” từ túi bên hông ra. Nàng ghé miệng vào thổi lên một hồi tù dài, đoạn ngón tay giơ lên lần lượt chỉ vào Phi Hoằng và Quảng Mục Thiên hô:

“Binh lính Linh tộc nghe lệnh, bảo vệ tên nhân loại này. Số còn lại dùng Ma Pháp phong hệ oanh kích tên kia.”

Tuyết Ni âm thầm kêu may mắn là chứng kiến được thực lực của Quảng Mục Thiên, nên lòng thầm hiểu là mình không thể dùng cận chiến với hắn được. Nếu không phải có Phi Hoằng làm tấm đệm lưng thì không biết bao nhiêu chiến sĩ Linh tộc sẽ bị ngộ thương. Vậy phải dùng cách oanh kích ma pháp từ trên không là hợp lý nhất. Cho dù Quảng Mục Thiên có lợi hại đằng nào cũng không thể bay lên trên này mà đả thương mấy người nàng được.

Binh lính Linh tộc nghe lệnh, hơn một nửa Điểu Sư bay vòng ra sau lưng Phi Hoằng. Bọn họ không dám hạ thấp xuống, chỉ dám đứng ở trên cao mà niệm chú. Một loạt rễ cây xung quanh Phi Hoằng bỗng nhiên mọc lên, tạo thành một hàng rào bao bọc lão vào trong. Số còn lại thi triển Phong Hệ ma pháp oanh kích đến chỗ Quảng Mục Thiên. Điểu Sư vốn là ma thú hệ Phong, kết hợp với chủ nhân ngồi trên nữa, uy lực phải tăng gấp bội, so với Bạo Phong Ma Lang mà Quảng Mục Thiên gặp lúc trước quả là khác nhau một trời một vực. Chỉ thấy phong nhận phóng ra từ đám Điểu Sư kia ngập tràn cả bầu trời, từng đạo phong nhận đan xen vào nhau như một đám mây khổng lồ kéo tới.

Đám người Thiết Liên Đàm sợ run người, không dám đón nhận món quà này từ Linh tộc. Ai nấy quay đầu bỏ chạy, mặc xác cả đám đệ tử của mình. Còn riêng Quảng Mục Thiên tuy dùng ma công, nhưng lý trí vẫn còn đó. Hắn biết bằng cơ thể với lượng khí công ít ỏi mà mình còn sót trong người, đỡ từng này phong nhận không chết cũng la lết trái dưa. Nghĩ vậy, hắn gầm lên một tiếng, thân hình như ảo ảnh, song chưởng vồ ra chụp lấy đệ tử của tam phái (Thần Kiếm môn, Thiên Đạo môn, Thiên Huyền cung.) toàn bộ liệng về phía phong nhận. Hành động này tuy bất nhân, nhưng đến nước này hắn cũng chả nghĩ nhiều được vậy.

Tại đương trường có ít nhất ba trăm người, kể cả xác chết nữa cũng gần bốn trăm. Quảng Mục Thiên như thiên nữ hái hoa, à nhầm, ác ma hái hoa. Hắn không phân biệt già trẻ gái trai, giàu sang nghèo hèn, chụp được cái gì là đều ném luôn lên trời, kể cả đất đá, gỗ nhà… Nhất thời một đống loạn đồ vật, xác người, đệ tử tam phái… bay loạn trên không trung. Tạo thành một vồng cầu bảo vệ.

Tiếp theo chỉ nghe “Bình bình…” liên tiếp. Đám mây phong nhận ma vào loạn đồ trận của Quảng Mục Thiên, cắt phăng thành từng mảnh vụn. Một trận mưa máu kèm theo bụi đất cứ thề mà ầm ầm trút xuống, cảnh tượng trông thật ghê rợn lòng người.

Quảng Mục Thiên tuy tránh được một kiếp, nhưng hắn cũng chẳng khá hơn được. Tâm trạng vốn đang tức giận, nay lại bị tộc nhân của mình oanh kích không thương tiếc, với lại cơ thể hắn bị thương nặng nay lại càng nặng hơn. Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy uất hận rồi. Quảng Mục Thiên nhịn không được, ọc một tiếng, nôn ra ngụm máu tươi. Đúng lúc này, Phi Hoằng từ trong đám rễ cây kia nhảy ra, trông lão vẻ mặt trắng bệch, hẳn là trúng một chưởng vừa rồi trọng thương không hề nhẹ. Chỉ thấy lão cười khoái trá, hướng Quảng Mục Thiên hô hô vài tiếng rồi nói:

“Cửu Long ơi là Cửu Long, ngươi thật không ngờ được rằng hôm nay mình lại chết một cách thật nhảm nhí như vậy chứ? Bị chính tộc nhân của mình đánh cho toe tua mà không có sức phản kháng, cảm giác đó như thế nào? Ha ha ha… Hôm nay, chính là ngày phán xét của ngươi đó!”

Quảng Mục Thiên hai mắt đỏ như máu, nghe Phi Hoằng buông lời nhục mạ, lại phun tiếp ra vài ngụm máu. Toàn bộ những người đương trường nghe Phi Hoằng nói như vậy đều tỏ vẻ ngơ ngác đầy kinh ngạc. Ngay cả Lâm Ngọc Quân cũng không hiểu ý của Phi Hoằng trong câu vừa rồi? Quảng Mục Thiên là người Linh Tộc?

Tuyết Ni khuôn mặt âm trầm, quát lên:

“Lão tặc chớ có nói lung tung. Tên nhân tộc kia làm sao mà có thể là người Linh tộc chúng ta được!”

Vốn là Linh tộc từ xưa đến nay rất xem trọng thân phận của mình, ghét người ngoại tộc. Chính vì thế mà bọn họ đánh giá chuyện huyết thống cực kỳ cao, xem thông giao với ngoại nhân là sự sỉ nhục. Bởi thế nên khi Tuyết Ni nghe Phi Hoằng bảo Quảng Mục Thiên là tộc nhân của mình mới nổi giận.

Phi Hoằng cười khẩy một tiếng, nói:

“Các ngươi không ngờ được chuyện này cũng chả có gì ngạc nhiên. Chính bổn tọa cũng chỉ mới biết gần đây mà thôi. Nếu không phải Lệ Nhã công chúa nói cho ta biết thì ta cũng không thể tính kế hoạch công chiếm Hư Thiên Thành đến nước này được đâu.”

Quảng Mục Thiên nghe vậy, biết ngay Phi Hoằng đã dùng “Sưu Hồn Thuật” đối với Lệ Nhã, khiến nàng khai ra hết. Chuyện hắn là người mang dòng máu Linh tộc, hắn từng nói qua với nàng. Nào ngờ chỉ một câu nói như vậy lại khiến hắn lâm vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc như bây giờ.

(*Sưu Hồn Thuật: Đây không phải là Tiên Hiệp nha. Trao khảo bằng cách tiêm Thuốc Sodium thiopental. Một loại thuốc an thần, khiến tâm trí hỗn loạn.)

Đến nước này có giấu cũng chẳng được, Quảng Mục Thiên đứng thẳng người dậy, thở dài một tiếng, nói:

“Phải. Một phần trong ta là người Linh tộc.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN