Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo - Quyển 1 - Chương 39: Hai loại tài liệu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo


Quyển 1 - Chương 39: Hai loại tài liệu



Dịch giả: archnguyen1984

Lúc Bạch Dịch từ Linh mạch trở về chỗ ỡ thì đã chạng vạng tối. Cả Nhập Vân Cốc chìm vào tĩnh lặng.

Vừa vào khu cư trú, Cao Nhân đã vội chạy tới, vui mừng nói. “Bạch huynh, sao ngươi đã về rồi? Có phải Chấp sự đã bỏ hình phạt rồi không? Ngươi không phải đi khai thác mỏ nữa hả?”

Khương Đại Xuyên cũng chạy tới, hỏi với vẻ nghi ngờ. “Tiểu thúc, không phải người trốn về đấy chứ? Nếu bị người ta phát hiện thì khó tránh chịu đòn roi. Thừa lúc còn chưa bị phát hiện, lão nhân gia người hãy quay lại khu mỏ đi thôi.”

“Ngươi đi đào thay ta đi.” Bạch Dịch tức giận bảo. “Dù sao ngươi cũng là hậu bối, nên mang bộ dạng cho phù hợp chứ.”

“Ta…, thân thể ta rất yêu ớt tiểu thúc ơi!”

Khương Đại Xuyên nghe người ta nói muốn cho mình đi đào quáng thạch thì rên rỉ. “Tiểu thúc à, không phải là ta không muốn đi. Người xem, ta còn nhỏ tuổi, không thể chịu nổi mệt mỏi, dày vò ở cái mỏ ấy. Lão nhân gia người lẽ nào nhẫn tâm để cho hài nhi của mình phải đi chịu khổ?”

Nghe Khương Đại Xuyên nói mà buồn cười, Bạch Dịch đưa tay túm đám râu quai nón của hắn, cười bảo. “Râu ngươi túm lại thành một bó to rồi, còn bảo là nhỏ tuổi?”

“Ta chỉ có bộ râu là dày thôi, kỳ thực vẫn còn nhỏ lắm.” Khương Đại Xuyên nhăn nhó khiến Cao Nhân thiếu chút nữa nôn mửa.

Gạt Khương Đại Xuyên sang một bên, Bạch Dịch nỏi. “Ta đã đạt tới Luyện khí trung kỳ, hình phạt khai thác ở mỏ Linh mạch đã xong rồi.”

“Cái gì?” Khương Đại Xuyên trừng mắt. “Đạt tới Luyện khí trung kỳ rồi? Ngươi tu luyện hay ăn cơm mà nhanh như vậy?”

“Bạch huynh, ngươi đạt tới Luyện khí trung kỳ rồi hả?” Cao Nhân cũng hốt hoảng hô lên. “Chúng ta tiến vào tông môn cùng nhau, ta còn chưa đạt tới Luyện khí sơ kỳ mà ngươi chỉ cần có một nửa thời gian…”

Không để ý tới Khương Đại Xuyên nữa, Bạch Dịch thong thả đi về căn nhà gỗ, nhẹ nhàng bảo Cao Nhân. “Đồ vật lần trước ta cho ngươi, chỉ cần ngươi lĩnh ngộ nhiều hơn một chút là có thể ngưng xuất ra Linh khí.”

Khương Đại Xuyên nghe vậy thì trợn mắt, vội cướp lời. “Tiểu thúc, người không thể bất công như vậy chứ? Người mau chỉ điểm cho vãn bối ta một chút đi.”

“Cảnh giới của ta và ngươi tương đương nhau, ta chỉ điểm ngươi cái gì bây giờ?” Nói xong, Bạch Dịch đi vào trong nhà.

Thấy Bạch Dịch không để ý tới mình, Khương Đại Xuyên vội lại gần Cao Nhân, nịnh nọt bảo. “Hắc hắc, Cao sư đệ à, tiểu thúc nói với ngươi cái gì, ngươi mau nói một chút cho ta nghe đi. Yên tâm, Khương Đại Xuyên ta thề, tuyệt sẽ không truyền ra bên ngoài. Này, ngươi đừng đi chứ!”

Không chịu nổi tên sư huynh nhõng nhẽo này, Cao Nhân cũng không sợ người khác làm phiền, hắn mang những chỉ điểm mà Bạch Dịch nói với mình ra nói cho Khương Đại Xuyên một lần.

Càng nói, Cao Nhân càng không cảm thấy thì. Hắn còn tưởng rằng chính là Bạch Dịch đang nói ra kinh nghiệm tu xuất Linh khí của mình. Khương Đại Xuyên nghe mà thần sắc ngày càng ngưng trọng, cuối cùng hoảng sợ.

“Những chuyện này là tiểu thúc nói cho ngươi?”

Khương Đại Xuyên kinh hãi nói. “Nếu lúc ta còn là phàm nhân mà được nghe những lời chỉ điểm này thì đâu cần phải mất vài năm mới ngưng xuất ra Linh khí! Những kinh nghiệm thế này, sợ là mấy vị Chấp sự cũng không nghiệm ra được, chắc phải mấy trưởng lão được tính là cường giả mới có thể lĩnh ngộ.”

Không chỉ khiếp sợ, Khương Đại Xuyên càng thêm kính sợ đối với Bạch Dịch. Trước kia hắn nghĩ người này chỉ là một tên đệ tử nội môn bình thường, nhưng hiện giờ xem ra trưởng bối của Bạch Dịch chắc phải là một đệ tử chân truyền trong tông môn, biết đâu có thể còn là một vị Trưởng lão cũng nên.

Với những nghi ngờ của Khương Đại Xuyên, Bạch Dịch không để ý tới. Sau khi trở lại trong phòng, hắn nhắm mắt, ngồi xếp bằng, củng cố vững chắc cảnh giới vừa mới đạt được.

Nửa đêm, trăng lên cao. Đang ngồi trong phòng, Bạch Dịch bỗng mở hai mắt. Cùng lúc đó, một luồng linh thức đạt tới Trúc Cơ từ ngoài quét vào giống như một cơn gió nhẹ, xem xét toàn bộ căn phòng.

Đạo linh thức này phát hiện ra Bạch Dịch thì có cảm giác như chợt chấn động, sau đó tản đi. Một lúc sau, Dương Nhất Phàm đẩy cửa bước vào.

“Ngươi đã tiến giai rồi!” Dương Nhất Phàm lộ ra bộ dáng không dám tin bảo. “Chỉ mất một buổi đã đạt tới Luyện khí trung kỳ, thiên phú bậc này là sao?!”

“Chỉ là do Linh khí trong Linh mạch rất nồng đậm, nhờ đó trùng hợp tiến giai mà thôi.” Tùy tiện đáp lời xong, Bạch Dịch bình tĩnh nói. “Dương chấp sự đêm hôm tới thăm chắc là vì cơ thể có bệnh gì phải không? Ta bảo hai loại tài liệu, ngươi hãy ghi lại.”

“Ngươi nói đi.” Dương Nhất Phàm không ngạc nhiên nữa, vẻ mặt đầy hy vọng cẩn thận lắng nghe.

“Loại thứ nhất là Tam Trảo Hàn Oa Lân.” Ngừng một chút, Bạch Dịch nói tiếp. “Loại thứ hai là Băng Tâm Nê Hầu Thảo.”

Vừa nghe tới tên hai loại tài liệu, Dương Nhất Phàm kinh hãi, thốt lên. “Giá trị của hai loại tài liệu này quá xa xỉ, mỗi một loại đều cần máy trăm đê giai Linh thạch mới có thể mua được. Ngươi thực sự cần tới hai loại tài liệu này mới có thể khu trừ Quỷ vật trong cơ thể ta?”

Lắc lắc đầu, Bạch Dịch cười nói. “Dương Chấp sự nhớ sai rồi. Ta chỉ nói sẽ giúp ngươi áp chế Quỷ vật chứ không nói sẽ khu trừ triệt để nó cho ngươi. Chỉ dựa vào gần ngàn khối đê giai Linh thạch mà muốn đuổi nó đi, thế thì đầu Quỷ vật trăm năm này chẳng đáng giá một chút nào rồi.”

Dương Nhất Phàm nghe xong mới sững sờ, cười khổ một tiếng. “Có thể áp chế cũng tốt, chí ít cũng có cơ hội đợi tới lúc tới nhà vị trưởng bối của ngươi. Chẳng qua Tam Trảo Hàn Oa Lân và Băng Tâm Nê Hầu Thảo, một thứ là tài liệu luyện khí, một thứ là Linh thảo để luyện đan dược, phải làm sao mới có thể luyện thành đan? Hơn nữa hai loại tài liệu này đều là những đồ cực hàn, Quỷ vật chưa chắc đã e sợ.”

Quỷ vật trên thế gian e ngại nhất chính là những lực lượng dương hỏa mạnh mẽ. Hai thứ mà Bạch Dịch nói tới lại đều thuộc về cực hàn chi vật, thoạt nhìn đúng là không thể đối phó với Quỷ vật. Làm không tốt còn khiến cho Quỷ vật mạnh mẽ lên, nhanh chóng thôn phệ thần hồn của Dương Nhất Phàm.

“Hàn cực sinh Viêm, hai thứ này chính là thứ tốt nhất để đối phó với Quỷ vật trăm năm kia.” Bạch Dịch chậm rãi nói. “Hai loại tài liệu này không phải dùng để luyện đan. Ngươi chỉ cần dùng Băng Tâm Nê Hầu Thảo bọc ngoài một mảng Tam Trảo Hàn Oa Lân, bóp trong tay, ít nhất có thể bảo vệ ngươi trong ba năm không lo ngại gì.”

Nói xong, Bạch Dịch hướng ánh mắt về cánh tay phải màu đen của Dương Nhất Phàm, nhắc nhở. “Kinh mạch tay phải của ngươi đã tràn đầy quỷ khí, hãy dùng tay trái mà bóp.”

“Không cần luyện chế, không cần vận công, chỉ cần bóp trong tay đơn giản như vậy sao?” Dương Nhất Phàm nghi hoặc hỏi.

“Tin hay không tùy ngươi.” Bạch Dịch cười nhạt, không giải thích thêm.

Trầm ngâm một lát, Dương Nhất Phàm cắn răng, trầm giọng. “Được! bây giờ ta sẽ đi kiếm Linh thạch, trong ba ngày hẳn là có thể kiếm được hai loại tài liệu kia. Nếu hữu hiệu, chỉ cần ngươi còn ở trong khu cư trú, Lũng Thiên Lý sẽ không thể hại được ngươi.”

Dương Nhất Phàm không ở lại lâu, nhanh chóng trở về nơi ở chuẩn bị kiếm Linh thạch.

Đợi cho đối phương đi rồi, Bạch Dịch cười nhạt, thầm nhủ. “Trong ba năm, nếu có thể sử dụng người này làm việc cho ta thì ta sẽ dạy hắn phương pháp khu trừ Quỷ vật. Nếu hắn thay đổi thất thường, không chịu nổi thì sẽ để hắn tự sinh tự diệt, tu vi đình trệ. Xem ra, phiền toái của Dương Nhất Phàm không chỉ có mỗi Quỷ vật đơn giản như vậy.”

Phương thức áp chế Quỷ vật mà Bạch Dịch bảo cho Dương Nhất Phàm không sai, nhưng chỉ là thủ đoạn trì hoãn thôn phệ Nguyên thần mà thôi. Nói cách khác, chính là trị ngọn mà không trị gốc. Trong ba năm tới đúng là Dương Nhất Phàm sẽ không gặp chuyện gì, còn sau đó, Quỷ vật kia sẽ lại thôn phệ Nguyên thần của hắn như trước.

Phương pháp triệt để khu trừ Quỷ vật trăm năm kia không phải Bạch Dịch không có, mà hiện thời hắn không muốn dạy cho Dương Nhất Phàm.

Dù sao Bạch Dịch vẫn chưa biết rõ về con người này. Hắn đã hiển lộ ra thiên phú tu luyện kinh người, không muốn khiến người khác khiếp sợ về thủ đoạn của mình nữa. Điều đó sẽ khiến cho người ta càng thêm nghi ngờ thân phận của hắn.

Trong ba năm, nếu chắc chắn Dương Nhất Phàm có thể toàn tâm làm việc cho mình, Bạch Dịch mới cứu hắn. Ngược lại, cái chết của một tên Chấp sự của một tông môn còn chưa đáng để hắn phải chú ý.

Đừng nói là một tên Chấp sự tu vi Trúc Cơ, ngay cả mấy tên Trưởng lão, Tông chủ cao cao tại thượng của Thương Vân Tông cũng không dám mơ sẽ trở thành thủ hạ của một vị Tán tiên. Nếu Dương Nhất Phàm thức thời, một mực vì Bạch Dịch mà làm việc, trong tương lai có thể sẽ có được một kỳ ngộ lớn lao.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN