Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
Quyển 2 - Chương 207: Không phải thứ tốt đẹp gì
Dịch: Lạc Đinh Đang
Uy lực lớn nhất của Hắc Vân Trận là khói độc. Loại độc sương mù này lấy từ những hiểm địa có chướng khí che kín ở nước Ngũ Nhạc, có thể độc sát tu sĩ Trúc Cơ cảnh, nhưng đối với tu sĩ Kim Đan thì không phải thứ chí mạng.
Phàm là độc vật, đều tồn tại sự phân chia mạnh yếu, độc vật cường đại sẽ khiến độc vật nhỏ yếu thần phục, giống như cấp bậc của Tu Chân Giả.
Bên trong chủ kiếm của Tử Đằng Kiếm sau lưng Bạch Dịch đã được luyện hóa tràn ngập kịch độc từ xúc tu bên mép của Sát Văn, độc lực của Yêu Thú cấp 6 không phải thứ khói độc có thể so sánh, vì vậy khi tiếp xúc với Tử Đằng Kiếm, khói độc xung quanh sẽ lập tức lùi lại. Bạch Dịch vốn không cần ra tay, chỉ cần khẽ điều khiển độc lực trong Tử Đằng Kiếm là có thể ngăn lại.
Có tấm khiên biến ảo của Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm ở đây, kiếm quang trong Hắc Vân Trận được ngăn cản dễ dàng, lại cộng thêm Tử Đằng Kiếm, đừng thấy Bạch Dịch thân ở đại trận, giờ hắn không khác ngồi trong nhà mình là bao.
Về phần phá trận, Bạch Dịch không có suy nghĩ đó. Không phải không phá được mà là hắn không muốn phá.
Có thể tìm được chính xác vị trí của Nghê Thu Vũ trong Hắc Vân Trận, đương nhiên Bạch Dịch đã sớm nhìn thấu Hắc Vân Trận, muốn phá chỉ là tiện tay mà thôi. Hắn là muốn đợi người Lôi gia đến phá trận.
Hắn vào nước Ngũ Nhạc vì muốn mượn Truyền Tống Trận của Mục gia chạy tới Nam Chiếu, Bạch Dịch không muốn lãng phí thời gian nên sẽ không gây thêm rắc rối trên địa bàn của Mục gia. Tên Lôi Thạc kia chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, muốn phá cũng không phá được Hắc Vân Trận, nhưng mà hai tùy tùng bên người Lôi Thạc đã có thực lực phá vỡ đại trận.
Hai người kia nhìn như bình thường, nhưng tu vi của cả hai đều đạt đến Kim Đan sơ kỳ!
Một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ mà có hai tùy tùng Kim Đan cảnh bảo vệ, loại tình hình quái dị này cực hiếm thấy ở nơi khác, chỉ thường xuất hiện trong gia tộc tu chân mà thôi.
Huyết mạch cao hơn tu vi, đây là phương thức truyền thừa của thế gia tu chân.
Huyết mạch của ai tinh thuần nhất, người đó có thể đạt được tài nguyên tu chân tối đa. Dù đệ tử dòng chính của thế gia tu chân ngu dốt như heo thì địa vị và đãi ngộ của hắn cũng tốt hơn trăm lần so với chi phụ của gia tộc.
Loại thế lực tu chân cổ xưa như thế gia tu chân đã từng tồn tại từ thời viễn cổ, vẫn luôn còn lại đến bây giờ, Bạch Dịch đã thấy quá nhiều. Hắn không chút nào hứng thú với hai nhà Lôi Mục, giờ hãm trong trận đành bất đắc dĩ chờ người Lôi gia nhanh phá trận thôi.
Sương đen tàn sát ở Vân Hạc Lâu hơn nửa canh giờ cuối cùng bị hai đạo kiếm quang phóng lên trời xua tan. Trận pháp khổng lồ ầm ầm sụp đổ, hiện ra Vân Hạc Lâu đã đổ nát không chịu nổi.
Lúc này Vân Hạc Lâu đã không còn bộ dáng cũ, kiến trúc to lớn ba tầng chỉ còn lại một cái hố lớn với những viên gạch không đều. Gạch đá và ngói rơi đầy đất, trong góc còn có hơn mười bộ xương trắng.
Lôi Thạc đầy bụi đất đứng trong đống phế tích, hai tên tùy tùng cạnh hắn cũng không hề che giấu tu vi, hai cỗ linh khí trình độ Kim Đan dao động khắp bốn phía.
Thấy bộ dáng chật vật của Lôi Thạc, Mục Vũ dương dương đắc ý quát: “Lôi Thạc, hôm nay coi như ngươi có vận khí *** chó. Ngươi muốn Nhã Các chữ Thiên, lão tử cho ngươi một gian, nhớ ăn no rồi cút ngay khỏi Trấn Mục Gia của ta. Đúng rồi, không cần phải ghi sổ đâu, coi như lão tử cho chó ăn một bữa, ha ha ha ha!”
“Mục Vũ, ngươi muốn chết!”
Lôi Thạc hai mắt lộ máu đỏ, tuy ở trong đại trận hắn cũng có dị bảo hộ thân mà trưởng bối trong nhà truyền xuống, không bị tổn hại gì, nhưng phần này hắn không gánh không nổi. Vân Hạc Lâu đã sụp, đừng nói Nhã Các chữ Thiên, ngay cả Nhã Các chữ Quỷ cũng không còn.
Đang muốn gọi ra Pháp khí loan đao dốc sức liều mạng, Lôi Thạc liền bị hai tùy tùng bên cạnh gắt gao ngan lại. Hai tu sĩ Kim Đan kia không sợ Mục Vũ đối diện, ánh mắt bọn họ đều nhìn về một tòa nhà trung tâm ở Trấn Mục Gia.
Có lẽ tu sĩ Trúc Cơ không cảm giác được hơn mười đạo linh thức trình độ Kim Đan đã đến, một khi Lôi Thạc động thủ, cường giả Kim Đan của Mục gia nhất định sẽ dốc toàn bộ lực lượng, xé họ thành bột phấn.
Hai tu sĩ Kim Đan của Lôi gia phát hiện không ổn, vội kéo Lôi Thạc rời đi. Linh thức của cường giả Mục gia luôn luôn đi theo ba người, tới khi họ ra khỏi Trấn Mục Gia mới thu về.
Âm thầm giao phong không lộ mặt ra ngoài. Dù sao hai đại thế gia nước Ngũ Nhạc còn chưa tới tình trạng ngươi sống ta chết, trình độ ẩu đả của bọn tiểu bối không đủ khiến những cường giả chính diện của gia tộc giao thủ. Chỉ là hơn mười bộ xương khô trong góc sau trận này trở thành vật hi sinh khôi hài không người hỏi thắm.
Thấy Lôi Thạc chật vật chạy khỏi Trấn Mục Gia, Mục Vũ cực kỳ đắc ý mà điên cuồng cười, thủ hạ bên người càng thêm nịnh nọt, thẳng đến khi Mục Vũ thấy Bạch Dịch và Nghê Thu Vũ bình yên trong phế tích.
Đi vài bước đến, ánh mắt Mục Vũ lộ vẻ dữ tợn quát hỏi: “Hai người các ngươi có phải gian tế của Lôi gia không? Chủ tử đã lăn rồi, các ngươi còn ở lại đây làm gì, chẳng lẽ muốn ta mời các ngươi uống rượu sao?”
“Tại hạ là đệ tử Thương Vân Tông.”
Đối với lời thô lỗ của Mục Vũ, Bạch Dịch làm như không thấy, bình tĩnh tự giới thiệu.
“Thương Vân Tông?” Mục Vũ nghĩ nghĩ, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Thì ra là tu sĩ Đại Phổ. Các ngươi không ở Đại Phổ mà đến Ngũ Nhạc ta làm gì, có phải muốn xem Linh machh của Mục gia?”
Liếc mắt nhìn Mục Vũ cao lớn thô kệch, Bạch Dịch phát hiện ánh mắt vị trước mặt không tốt lắm, nói: “Mượn Truyền Tống Trận của Mục gia mà thôi, không có chuyện gì khác.”
“Mượn Truyền Tống Trận nhà ta?”
Mục Vũ giống như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, cười đến ngửa tới ngửa lui, đệ tử thế gia cạnh hắn cũng nở nụ cười quái dị theo.
Đến khi cười đủ rồi, Mục Vũ nghiêng đầu liếc mắt nói: “Bằng vào tiểu tử Trúc Cơ trung kỳ như ngươi mà muốn mượn Truyền Tống Trận của Mục gia? Để Trưởng lão Thương Vân đến đây nói đi, ngươi chưa đủ tư cách.
“Sử dụng Truyền Tống Trận phải có tư cách?” Bạch Dịch không hiểu rõ hỏi.
“Nói nhảm, Truyền Tống Trận cỡ lớn ngươi nói dùng là dùng sao. Đừng nói một tiểu tu sĩ như ngươi, ngay tu sĩ Kim Đan cũng phải trả một cái giá lớn mới được. Ít nhất một lần Truyền Tống mất một vạn linh thạch cấp thấp, loại người nghèo kiết xác như ngươi có sao?” Mục Vũ lộ ra thần sắc kiêu căng, tùy tiện nói.
“Một vạn linh thạch!” Bạch Dịch kinh ngạc kêu lên, thấy Mục Vũ càng thêm đắc ý, sau đó hắn chuyển lời, nói: “Một vạn linh thạch coi như hợp lý, dẫn đường đi.”
Lúc này không riêng gì Mục Vũ, ngay cả mười mấy đệ tử Mục gia phía sau cũng đồng loạt trừng mắt lên.
Dù Mục gia chiếm lấy một Linh mạch trung cấp, dù Mục Vũ là Đại thiếu gia của Mục gia thì hắn cũng không thể tùy tùy tiện tiện vung ra một vạn linh thạch. Đây không phải phá sản mà là diệt gia.
“Ngươi lấy được ra một vạn linh thạch?” Mục Vũ gần như muốn gào lên.
“Ngươi phụ trách mở Truyền Tống Trận?” Bạch Dịch không kiên nhẫn hỏi ngược lại, nói chuyện với loại thiếu gia chậm phát triển này căn bản là lãng phí thời gian.
Mục Vũ trầm mặc, không lâu sau đó giận tím mặt, quát: “Trúc Cơ trung kỳ lấy ra được hơn vạn linh thạch để sử dụng Truyền Tống Trận, ngươi hù ta!”
Hô!
Đại thiếu gia Mục gia tức giận không cho thanh minh mà trực tiếp gọi ra thanh trường kiếm phong cách cổ xưa, đâm về phía Bạch Dịch. Dù sao đối phương không phải người Mục gia, giết thì giết. Hơn nữa hắn càng nhìn càng thấy Bạch Dịch giống gian tế Lôi gia phái tới.
Thanh trường kiếm này của Mục Vũ có thể nói là Pháp khí cực phẩm chân chính, uy lực không tầm thường, hơn nữa vừa ra tay là toàn lực tấn công. Nếu không phải Bạch Dịch lập tức gọi ra tấm khiên phòng ngự có vân văn thì một kiếm này có thể gọi là chí mạng.
Nghê Thu Vũ đang vận chuyển linh lực trừ độc, không nghĩ rằng Mục Vũ một lời không hợp liền trực tiếp động thủ, vừa muốn đứng dậy hỗ trợ, khói độc lưu lại trong cơ thể lập tức lắng đọng xuống dưới, thương thế trở nên nghiêm trọng hơn.
Bạch Dịch hiện giờ lấy tu vi Trúc Cơ trung kỳ ngăn cản Mục Vũ Trúc Cơ hậu kỳ đã dễ dàng. Một khi văn văn trên tấm khiên biến ảo thì nó chính là một Pháp khí phòng ngự cực phẩm, dù trường kiếm của Mục Vũ có uy lực cực lớn cũng khó phá được Pháp khí phòng ngự cùng cấp, huống chi Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm là vật lão tổ Thương Vân luyện chế, năng lực phòng ngự rất mạnh.
Cách cự thuẫn lạnh lùng mà quét mắt nhìn tráng hán đối diện, Bạch Dịch đã coi Mục Vũ và Lôi Thạc định nghĩa thành cùng một loại người, này tên con cháu thế gia này không phải thứ tốt đẹp gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!