Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
Quyển 2 - Chương 210: Sát ý của Mục Linh
Dịch: Lạc Đinh Đang
Mục Linh cực kỳ tín nhiệm Nghê Thu Vũ, chẳng hiểu sao nàng cũng không đề phòng với Bạch Dịch ngồi một bên nhấp nháp nho, ngay trong hậu hoa viên Mục gia, giải thích cảnh ngộ thê lương của con cháu thế gia như nàng.
Dù sao thế gia tuchân cũng không phải tông môn tu chân. Thế gia chú ý huyết mạch gia tộc, mà người thừa kế huyết mạch tất nhiên đều là nam đinh trong tộc. Địa vị các nữ tử trong tộc không quá cao, một số ít có tu vi cao thì ổn hơn chút. Nếu là nữ tử phàm nhân, cơ bản đều bị gia tộc quên lãng. Tuy chu cấp không ít vàng bạc nhưng đừng mong nghĩ đến tài nguyên tu chân.
Nữ tử trong thế gia phần lớn không có mệnh quá tốt, nhất là chuyện lập gia đình thường do trưởng bối làm chủ. Dù là người như Mục Linh được Mục gia bồi dưỡng là đòn sát thủ cho cuộc chiến giành Linh mạch cũng sẽ bị gia tộc coi thành công cụ để lôi kéo các thế lực khác.
Chương Nhạc là môn nhân đắc ý của một vị tộc lão Mục gia, nhưng Chương Nhạc còn một thân phận khác, đó là đệ tử dòng chính của Chương gia nước Ngũ Nhạc.
Nước Ngũ Nhạc không phải là chỉ có hai đại thế gia Lôi Mục, còn tồn tại vô số các gia tộc tu chân lớn nhỏ. Chẳng qua hai nhà Lôi Mục là thế gia tu chân lớn nhất mà thôi. Với những thế gia tu chân khác, hai nhà Lôi Mục chưa từng bỏ qua việc lôi kéo mượn sức.
Trở thành thế gia tu chân thì việc lôi kéo thân tín, xa lánh dị loại đã trở thành thủ đoạn bắt buộc phải dùng. Hai nhà Lôi Mục là kẻ thù truyền kiếp, đương nhiên không thể hòa giải. Vì vậy hai nhà Lôi Mục không nhừng lôi kéo các thế gia tu chân khác để thế lực bên mình áp đảo đối phương. Chỉ tính những gia tộc nhỏ dựa vào cây đại thụ Mục gia đã không dưới mười nhà.
Chương gia chính là người ủng hộ trung thành nhất của Mục gia. Chương gia có một đê giai Linh mạch, thế lực không tầm thường. Tộc lão Mục gia nhận Chương Nhạc làm đệ tử đã chứng minh Mục gia cực kỳ coi trọng Chương gia.
Nếu Chương gia là gia tộc phụ thuộc Mục gia, đương nhiên sẽ xuất lực vì Mục gia ở mọi nơi. Mà Mục gia vì muốn củng cố loại quan hệ giống như quân thần này, tất sẽ dùng đến thủ đoạn thông gia.
Để nữ tử Mục gia gả cho đệ tử dòng chính trong gia tộc phụ thuộc là thủ đoạn thường dùng nhất của thế gia tu chân. Rất không may, loại hôn nhân chỉ có lợi ích mà không có tình cảm này cuối cùng rơi xuống đầu Mục Linh.
Mặc cho Mục Linh phản đối thế nào, dù nàng là đòn sát thủ Mục gia đào tạo nhiều năm thì thân phận của một nữ tử khiến Mục Linh hoàn toàn mất quyền lên tiếng. Tộc lão nói, bất kể ngươi có một trăm lần không muốn cũng không có sức xoay chuyển trời đất.
Vật hi sinh trong quan hệ thông gia giữa các gia tộc, đây là lời miêu tả chân thật nhất cho Mục Linh.
Nghe Mục Linh kể, Nghê Thu Vũ phẫn nộ không thôi. Nàng kéo Mục Linh muốn tìm vị trưởng lão tự tiện an bài hôn sự của đệ tử gia tộc kia, lại bị Mục Linh ngăn lại.
Chuyện trong thế gia tu chân, đừng nói là Nghê Thu Vũ, dù sư tôn nàng cũng không có mặt mũi. Đây là chuyện nhà người ta, người ngoài vốn không thể xen vào.
Kỳ thật Mục Linh đã sớm biết rõ vận mệnh của mình. Nữ tử trong gia tộc có mấy ai được tự do lựa chọn đối tượng kết hôn. Nếu như gả nàng cho một Tu Chân Giả tầm thường nàng cũng không phẫn hận như thế. Điều khiến nàng thực sự tức giận chính là phẩm hạnh của Chương Nhạc.
Theo lời Mục Linh nói, Bạch Dịch và Nghê Thu Vũ đã nghe được câu chuyện u ám nhất, cũng là câu chuyện thường thấy nhất trong một gia tộc.
Từ khi bị tộc lão nhận định là vị hôn thê của Chương Nhạc, lúc đầu Mục Linh không quá để ý. Nữ tử trong gia tộc đã sớm dự liệu trước được kết cục của bản thân, về phần gả cho ai, các nàng không có quyền lựa chọn. Nhưng theo thời gian, rốt cuộc Mục Linh đã phát hiện ra Chương Nhạc là một tên hèn hạ.
Hai năm trước, một hạ nhân phụ trách chăm sóc hoa cỏ ở Mục gia lặng yên không tiếng động biến mất ở hậu hoa viên. Đó là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, cả ngày cười ha hả cực kỳ hay nói. Tính cách Mục Linh vốn thoải mái, nàng ở tòa viện cách hậu hoa viên không xa, đối với thiếu niên kia, Mục Linh rất thích bắt hắn pha trò, có khi còn trêu chọc một phen.
Thiếu niên luôn gọi nàng Mục tỷ tỷ, bị trêu chọc cũng chỉ biết gãi đầu, sau đó tiếp tục vui vẻ mà chăm sóc hoa cỏ. Hắn chỉ là phàm nhân Mục gia thuê mà thôi, có thể làm công ở Mục gia thấy đủ rồi, tiền công của Mục gia là cao nhất trong trấn.
Thiếu niên chăm sóc hoa cỏ chỉ làm công ở Mục gia nửa năm rồi hoàn toàn rồi biến mất, không ai gặp lại hắn, cũng không ai biết hắn đi đâu. Mục Linh còn tưởng rằng thiếu niên kia đã rời khỏi Mục gia, mà không biết dưới đất trong hậu hoa viên Mục gia có thêm một bộ xương trắng vô tội.
Từ lúc đó, hai năm qua, tổng cộng có năm hạ nhân biến mất ở Mục gia, tất cả đều là thiếu niên tuổi trẻ, hơn nữa năm thiếu niên này đều từng cười đùa với Mục Linh. Dù Mục Linh không câu nệ tiểu tiết, sơ ý chủ quan lúc này cũng phát hiện vài điều. Thẳng tới mấy tháng trước, một hảo hữu phàm nhân cùng chơi với Mục Linh từ nhỏ hoàn toàn biến mất khỏi Trấn Mục Gia, cuối cùng Mục Linh cũng bạo nộ. Nàng dùng hết tất cả thủ đoạn, tra ra hung thủ thật sự.
Hung thủ thật sự giết chết năm hạ nhân Mục gia, một phàm nhân Trấn Mục Gia chính là vị Chương Nhạc phong độ nhẹ nhàng kia.
Bởi vì tính ghen tuông quá nặng, Chương Nhạc không cho phép bất kỳ nam tử nào tiếp cận vị hôn thê của mình. Hắn không ngăn cản được Mục Linh nên đành lui một bước, giết sạch đám nam tử trẻ tuổi tiếp cận Mục Linh.
Sau khi biết được chân tướng, Mục Linh nổi giận trực tiếp tìm được thúc công của nàng, chính là sư tôn Chương Nhạc, Mục Đức, yêu cầu tộc lão nghiêm trị hung thủ giết người. Nhưng khi Mục Đức nghe thấy Chương Nhạc giết vài phàm nhân, chỉ cười mắng hai câu, dễ dàng bỏ qua sáu mạng người.
Chết vài tên phàm nhân mà thôi, trong mắt tộc lão Mục gia, không khác giết chết mấy con kiến là bao.
Chương Nhạc không bị bất kỳ đòn trừng phạt nào, nhưng Mục Linh đã nản lòng thoái chí. Tính mạng năm hạ nhân còn dễ nói, nhưng hảo hữu cùng nàng lớn lên, trong nhà còn miệng người, trên có mẹ già, dưới có vợ con, vì một lần dò hỏi Mục Linh mà mất mạng.
Hành vi đê tiện của Chương Nhạc đã chọc giận Mục Linh. Trong Mục gia, Mục Linh không có cách xử lý nhưng nàng đã quyết, trước khi gả cho Chương Nhạc, dù chết nàng cũng muốn giết chết tên tiểu nhân hèn hạ này trước.
Chuyện cũ thê lương luôn chôn trong lòng Mục Linh này, Nghê Thu Vũ nghe được toàn thân phát lạnh, run rẩy quát khẽ: “Yên tâm đi Mục Linh, bọn người không bằng heo chó này không có tư cách lấy ngươi. Đợi khi cuộc chiến giành Linh mạch kết thúc, ta sẽ cầu xin sư tôn ta thu người vào Thương Vân. Ta xem Chương Nhạc hắn có dám đến Thương Vân Tông giết người không!”
Mục Linh mỉm cười nhìn hảo hữu của mình, nhẹ nhàng nói: “Mục gia không giống tông môn các ngươi. Trong thế gia tu chân, chỉ có huyết mạch mới gắn với thân tình. Mục gia sẽ không để tộc nhân của mình vào môn phái, ta cũng không đến Thương Vân Tông. Ta sẽ đích thân giết tên hèn hạ kia đi.”
“Vậy ta giúp ngươi!” Nghê Thu Vũ không phải người nhiều chuyện, nhưng khi gặp hảo hữu gặp nguy nan, nàng liền bất chấp những thứ khác.
“Đích thực là nên giết.” Sau khi chấm nháp một chùm nho ngọt, Bạch Dịch cảm thấy nghe chuyện của người ta mà không phát biểu cái nhìn thì thật không lễ phép, vì vậy lên tiếng nói.
Nghe thấy lời Bạch Dịch, ngược lại Mục Linh cười khanh khách nói: “Sư đệ tốt, vậy ngươi giúp ta giết hắn đi, ta và Nghê sư tỷ của ngươi cùng nhau gả cho ngươi, thế nào?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!