Phong Vân Quyển 4
Tiểu Vũ Đối Quyết Bộ Kinh Vân
Trọng trách là một thứ gì đó rất quan trọng, nó vô hình vô tướng, song lại là một gánh nặng rất lớn cho người mang nó.
Gánh nặng này được đè lên vai của một người, ông ta đã dùng nửa đời người để mang theo nó bên mình.
Không thể kêu than, càng không thể nào oán trách. Bởi vì ông ta tự nguyện, ông ta tự mình chọn lựa chứ không hề bị ai bắt buộc cả.
Vậy thì trọng trách của người đàn ông này là gi?
Ông ta là ai?
…Một chiếc thuyền lớn vừa mới nhổ neo rời khỏi Dịch Thiên đảo, trên thuyền có treo cờ hiệu của triều đình bay phấp phới.
Không nghi ngờ gì nữa đây chính là chiến thuyền trở nhân mã thiên triều, sau chiến dịch vây bắt Kiếp Tâm vừa rồi trên đảo.
Tiếng sóng biển ào ạt vỗ vào mạn thuyền, tạo nên những bong bóng bọt nước trắng xóa, bọt nước nổi bồng bềnh trên mặt biển cũng giống như nỗi lòng của một người vậy. Lúc thì nổi trắng xóa thành bãi lớn, có lúc lại tan biến thành từng gợn nhỏ.
Cảm giác mọi chuyện xảy ra tựa thực tựa hư, là thật mà cũng không phải thật, nếu là hư thì cũng không phải là hư.
Trên đầu chiếc thuyền lớn nhất trạm trổ rồng phượng, trống dong cờ mở, có một bóng đen đứng đó. Người này thân hình cao lớn như ngọn núi, dáng đứng vững trãi, gió biển sóng dữ cũng không làm lung lay ý chí kiên định của ông ta.
Một đời sóng gió gian nan, trải qua hiểm nguy cận kề đã không biết bao nhiêu lần. Tất cả những thăng trầm đó, đã tôi luyện cho người đàn ông này một bản lĩnh từng trải vững vàng.
Không gì trong thế giới này có thể lay chuyển nổi còn người ấy, không hoàn cảnh khắc nghiệt nào có thể làm khó được ông ta.
– Bộ đại hiệp! Ông đang lo lắng truyện gì? Có phải đang nghĩ đến Bộ Kinh Vân.
Ba từ Bộ Đại Hiệp đã nói lên người này là ai. Ông ta nhất định không phải là Bộ Kinh Vân, nhưng từ thần thái trầm lãnh, mái tóc cứng dài, toát lên một cảm giác người này có nghị lực sống rất lớn.
Trên người ông ta có đến bảy phần giống với Bất Khốc Tử Thần, điều đó vốn chẳng có gì là lạ bởi vì ông ta chính là cha của Bộ Kinh Vân.
Trước câu hỏi có vài phần xã giao của viên quan triều đình, được cử đi theo trợ giúp. Hán tử này hai tay chắp sau lưng, tuy đã nghe thấy người kia nói phía sau, song ông ta vẫn không quay đầu lại. Bờ vai to lớn vạm vỡ, cùng mái tóc dài khô cứng điểm sương, trên khuôn mặt lãnh đạm lộ rõ vẻ đăm chiêu.
– Phải! Bộ Kinh Vân vốn tính khí ngang ngạnh, đã quyết việc gì là phải làm cho bằng được. Lần này nó để triều đình bắt Kiếp Tâm đi, rõ là truyện không bình thường chút nào.
Sống trong Tuyên Hóa Hiệu bao nhiêu năm, có thể từ một đúc khí sư bình thường, leo lên vị trí Thất Đương Gia. Rồi còn làm nội ứng bên cạnh một người trí tuệ tuyệt đỉnh như Đại Đương Gia. Rõ ràng Bộ Uyên Đình này cũng không phải một nhân vật tâm cơ đơn giản.
Hi sinh cả đời mình thậm chí cả vợ con chỉ vì sự nghiệp giải trừ Thiên Thu Đại Kiếp, nếu không phải là Bộ Uyên Đình thì tin rằng, không ai khác có thể làm được. Vì thế dù có chuyện gì xảy ra, ông ta cũng quyết không bao giờ từ bỏ.
– Bộ đại hiệp! Thật không ngờ việc bắt Kiếp Tâm lần này lại thuận lời như vậy. Chắc Bộ Kinh Vân niệm tình cha con, nên không muốn làm khó các hạ.
Người đứng kế bên là Tổng Quản Cấm Vệ hoàng triều Nghiêm Quân, ông ta nhận lệnh hoàng đế dẫn hai trăm quân phối hợp với Bộ Uyên Đình, cùng với Nghịch Kiếm Tứ Tổ tiến hành vây bắt Kiếp Tâm. Gọi là phối hợp cho có danh nghĩa, nhưng thực tế là hoàng đế sai ông ta đi là để giám sát thì đúng hơn.
Trên đảo trong lúc tình thế bức bách, Nghiêm Quân giám dùng đao kề cổ Thiên Nhai để uy hiếp Phong Vân, gan của người này cũng không hề nhỏ.
Bộ Kinh Vân niệm tình cha con ư?
Phải như vậy không?
Nhất định không phải!
Trong ánh mắt lúc đó của Bộ Kinh Vân hiện lên sự quyết không thỏa hiệp, vậy mà hắn để Bộ Uyên Đình đem con của Dịch Phong đi, điều này ngay chính ông ta cũng không thể nào hiểu nổi.
– Đúng là việc vây bắt lần này thành công ngoài sự dự liệu của Lão Phu, tuy mọi truyện đã xong suôi, nhưng ta vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Bộ Uyên Đình là người từng sống ở nơi long đàm hổ huyệt, nên tính khí ông ta cũng vô cùng cẩn thận. Việc Phong Vân để Triều đình bắt con của Dịch Phong đi, khiến ông ta nghĩ hoài vẫn không hiểu vì sao.
Ông ta cứ cảm giác trong chuyện này có uẩn khúc gì đó, nhưng đứa nhỏ ông ta đang giữ đích thì là con của Dịch Phong.
Viên đá Huyết Cơ lấy ra từ Vô Tình đao sau khi Liên Thành Chí chết. Đá này khi ở gần Thiên Nhai đã phát sáng long lanh, lúc trước như vậy, bây giờ cũng vẫn vậy.
Nhưng tại sao Phong Vân lại để ông ta đem đi dễ dàng như thế, chẳng phải trước đó hai người họ từng quyết tâm bảo vệ lắm sao.
Suy nghĩ một hồi lâu với nhiều câu hỏi cứ lan man trong đầu, mà không có lời giải nào thỏa đáng. Khiến cho Bộ Uyên Đình lòng đầy tâm trạng nặng nề.
Mắt ông ta nhìn về phía Dịch Thiên Đảo, mọi việc xảy ra lúc đó Bộ Uyên Đình còn nhớ như in quang cảnh hỗn loạn ấy.
Còn nhớ mọi truyện xảy ra lúc đó:
….Được sự hiệp lực của con trai Thập Cường Võ Giả là Tiểu Vũ thu hút Phong Vân ngoài thành.
Bộ Uyên Đình và Nghiêm Quân dẫn binh bí mật theo cửa sau mà tới. Kế dương đông kích này quả thật đã đem lại hiệu quả. Phong Vân mải đối phó Tiểu Vũ hoàn toàn không phát hiện ông ta đã bí mật đột nhập từ phía đằng sau.
Với sức của Tiểu Vũ thì Bộ Uyên Đình cũng dự đoán, thật khó mà cầm chân Phong Vân được lâu.
Theo kế hoạch lợi dụng lúc Phong Vân hai người đang ở bên ngoài, thì bên trong Bộ Uyên Đình sẽ ra tay cướp đứa trẻ. Để tránh đánh rắn động cỏ nên ông ta ra tay cực kỳ nhanh lệ và hiểm ác.
Kế hoạch đã được tính toán kỹ càng từ trước, nên vừa đột nhập vào trong Bộ Uyên Đình đã nhắm đúng mục tiêu, thuận lợi cướp được đứa trẻ trong tay mẹ nó là Tình Di.
Nhưng Nhiếp Phong thính giác nhạy bén, từ bên ngoài đã phát hiện có kẻ đột nhập. Chỉ vài cái triển thân thần gió đã có mặt bên trong thành. Thân vừa lên cao Nhiếp Phong đã trông thấy cháu nội của mình, bị người ta bắt đi liền hét lớn.
– Là kẻ nào giám bắt cóc Thiên Nhai! Mau để người lại cho ta.
Bộ Uyên Đình đã sớm dự liệu việc này, nên ngay khi Nhiếp Phong phi thân qua tường, thì gặp phải bốn đường kiếm sắc bén ập tới.
Bộ Kinh Vân đang giao chiến bên ngoài với Tiểu Vũ chợt nghe thấy tiếng Nhiếp Phong bên trong. Tử Thần ngay lúc này đã nhận ra mình đã trúng kế dương đông kích tây của đối phương.
– Bộ tiền bối đứa trẻ hôm này nhất định phải bắt, Đại Kiếp phải bị diệt trừ. Xin người hãy nghĩ cho bách tính thiên hạ mà đừng trống cự nữa.
Tiểu Vũ là hậu nhân của Võ Gia Thiên Hạ, lại được hoàng đế giao trọng trách, phối hợp với Bộ Uyên Đình cướp Kiếp Tâm từ tay Phong Vân.
Tuy hành động của Bộ Uyên Đình không được quang minh chính đại gì, Tiểu Võ dù không muốn nhưng đó là bất đắc dĩ.
Chàng là người đã nhận lời ai thì sẽ toàn lực thực hiện, nay đã vâng lệnh hoàng đế thì phải tận tình ra sức, cho dù đối thủ trước mắt là nhất đại cường giả, thần thoại võ lâm Bộ Kinh Vân.
– Tiền bối! Hãy xem kiếm thứ nhất trong Huyền Âm Thập Nhị Kiếm Thiên Địa Duy Ngã Đạo.
Kiếm pháp kỳ ảo này, chính là ở trong nơi tập hợp võ công của thiên hạ kiếm thủ – Kiếm Giới.
Trước giờ Tiểu Võ luôn nghi kị với loại kiếm chiêu âm nhu hiểm độc này, nên luôn tìm cách phong ấn trong thân.
Nay tình thế cấp bách vì đối thủ là Bộ Kinh Vân, cả về võ công tu vị lẫn lịch luyện giang hồ đều phong phú hơn mình rất nhiều.
Tiểu Võ chỉ còn cách dốc hết sở học ra nghênh kháng, chàng dùng nội công của cha Thập Cường Võ Giả là Huyền Võ Chân Công. Đốc thúc Xích Hỏa Thần Công lên đỉnh điểm, kết hợp với Huyền Âm Chi kiếm lăng lệ hiểm ác. Tiểu Vũ hôm nay đã phải dốc hết toàn lực ra để ngăn cản Bộ Kinh Vân, chỉ đề chừa ra một khắc cho Bộ Uyên Đình bên trong thuận lợi bắt Kiếp Tâm.
Bộ Kinh Vân trước lời cầu khẩn của Tiểu Vũ sẽ có thái độ thế nào?
Khóe miệng tử thần đã hé mở chỉ phát ra một chữ.
Vâng chỉ duy nhất một chữ.
– Không!
Một câu trả lời ngắn gọn đã nói rõ quyết tâm của tử thần. Song trước mặt kiếm chiêu lăng lệ hiểm ác, Bộ Kinh Vân cũng không giám lơ là bất cảnh giác.
– A! Đây là Huyền Âm Kiếm của Kiếm Thần .
Bộ Kinh Vân từng giao đấu với Kiếm Thần, nên vừa nhìn kiếm pháp mà tiểu Vũ thi triển, đã nhận ra nguồn gốc xuất sứ của kiếm này.
– Hoắc Gia Kiếm Pháp Bình Tức Can Qua.
Đối với kiếm chiêu hiểm ác Huyền Âm Chi Kiếm, Bộ Kinh Vân từng dùng chánh niệm huyền môn chánh tông, trong Hoắc Gia Kiếm Pháp để hóa giải kiếm chiêu của Kiếm Thần.
Khi trước đưa Liên Thành Chí qua Đông Doanh, thì Bộ Kinh Vân cũng đã có cuộc đối đầu với môn chủ của Ẩn Kiếm Lưu là Chuẩn Nhân Thiên Ẩn.
Võ công mà Chuẩn Nhân sử dụng cũng chính là Huyền Âm Chi Kiếm ấy.
Nay Tiểu Võ sử ra kiếm chiêu tương tự, nên Bộ Kinh Vân cũng sử ra kiếm chiêu tương tự, để phá giải Huyền Âm Chi Kiếm.
Trận chiến Vân Vũ đang xảy ra ác liệt, thì bên này Nhiếp Phong cũng đang vì cháu nội mà đang toàn thân giải số.
Bởi vì Bộ Uyên Đình đã sớm có tính toán hậu trước, sau khi cướp được đứa trẻ ông ta nhanh chóng rút lui. Việc ngăn cản đoạn hậu đã có bố trí cho người khác.
Quả đúng như vậy, bốn luồng kiếm ý sắc bén đánh tới, chính là kiếm của bốn lão nhân Nghịch Kiếm Tứ Tổ.
– Nhiếp Phong! Ngươi muốn cứu người, phải vượt qua kiếm của bốn lão già bọn ta trước đã.
Tu vị kiếm pháp của Nghịch Kiếm Tứ Tổ cũng rất thâm hậu, Nhiếp Phong không giám khinh xuất, Tuyết Ẩm Cuồng Đao đã xuất bao.
Tiếng binh khí va chạm nhau tạo nên những đốm ngân quang bay đầy trời. Tứ Tổ tuy là thủ hạ bại tướng trong tay Bộ Kinh Vân, nhưng cũng là kiếm thủ có tu vị nhất định.
Nhiếp Phong dù cuồng công cũng không thể, trong thời gian một thời ba khắc, chế ngự được lưới kiếm cực lớn của bốn người bọn họ.
Vừa mới va chạm nhau Nhiếp Phong đã bị kiếm chiêu của bọn họ, hất mạnh lên trên mái ngói.
Cứu người như cứu hỏa nên chân vừa chạm mái ngói, Nhiếp Phong đã không để lỡ một giây nào lại tiếp tục tấn công.
Tuy rằng tình thế cấp bách nhưng Nhiếp Phong với kinh nghiệm giang hồ phong phú. Trong khi phi người lao tới, trong đầu đã nghĩ đến những chia sẻ của Bộ Kinh Vân trước đó, về kiếm chiêu của Nghịch Kiếm Tứ Tổ.
Nhiếp Phong biết muốn nhanh chóng đánh bại bốn lão nhân này, thì tinh thần phải thu liễm. Với tu vị của Nhiếp Phong chỉ cần nghe Vân sư huynh nói qua thôi, đã có thể nghĩ ra được cách phá giải trận pháp này.
– Hãy xem Đạp Tuyết Tầm Mai trong Ngạo Hàn Lục Quyết.
Đao pháp Nhiếp Gia mạnh mẽ tuyệt luân, nhưng chiêu Đạp Tuyết Tầm Mai này lại mềm mại xảo diệu vô cùng.
Nhiếp Phong tay phải buông Tuyết Ẩm đao, thân hình hóa thành cơn gió luồn lách, lả lướt trong mọi đường kiếm của Nghịch Kiếm Tứ Tổ.
Thân pháp điêu luyện và sự kỳ ảo của Đạp Tuyết Tầm Mai, đã giúp Nhiếp Phong nhìn ra sơ hở và phá được kiếm trận của đối phương.
Vừa áp sát bốn người, trước Nhiếp Phong dùng Phong Quyển Tàn Lâu trong phong thần cước đá trúng mặt Hỏa Kiếm tổ. Sau đó tay chấp đao sử ra Kinh Hàn Nhất Phách, toàn lực chém mạnh vào Xích Kim kiếm tổ.
Kình chiêu lâm môn, Xích Kim Kiếm Tổ miễn cưỡng đưa song kiếm trong tay lên ngăn cản. Tuy có thể cản được đao phong điên cuồng, nhưng đao khí tung hoành phát ra từ Tuyết Ẩm Cuồng Đao. Không những rạch phá một Huyết khẩu dài trên ngực Xích Kim kiếm tổ, mà còn nặng nề áp ông ta xuống đất.
Nhiếp Phong vì lo lắng cứu người, nên hành chiêu vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát. Vừa áp được Xích Kim kiếm tổ xuống dưới, liền thuận chân sử ra Thần Phong Nộ Hào.
Cước kình như mưa loạn đá liên tục vào người Xích Kim kiếm tổ, khiến ông ta không thể phản kháng, mặt mũi tối sầm lại.
Thấy lão bằng hữu thất thế binh bại như sơn đảo, ba lão kiếm tổ còn lại đồng loạt vung kiếm xông tới giải vây cho Xích Kim kiếm tổ.
Kiếm khí sắc bến từ ba hướng khác nhau, đều nhắm vào tử huyệt sau lưng Nhiếp Phong đâm tới.
Phong thần không hề quay mặt lại, chân đạp mạnh vào ngực Xích Kim kiếm tổ, mượn lực phi thân qua đầu rồi ra sau lưng ông ta.
Thuận thế Nhiếp Phong giáng một cước cực mạnh vào lưng Xích Kim kiếm tổ, hất ông ta về phía ba người kia.
Thân hình Xích Kim kiếm tổ như con diều đứt dây, lao thẳng vào người ba lão kiếm tổ kia. Lợi dụng lúc hỗn loạn, Nhiếp Phong đã phi thân lên, thoát khỏi sự đeo bám của bốn người.
Lại nói về Bộ Uyên Đình sau khi bắt được Thiên Nhai, đã cùng Nghiêm Quân bỏ chạy ra sau núi.
– Bộ đại hiệp! Xin hãy yên tâm sau núi người của chúng ta đã chuẩn bị sẵn thuyền để rút lui.
Lời nói vừa rồi là của Nghiêm Quân người đứng đầu Ngự Tiền Thập Đại Thị Vệ của hoàng cung. Theo như lời nói thì họ đã bố trí phương tiện để rút lui từ trước, chỉ cần vượt qua một đoạn nữa là có thể chạy thoát.
– Chúng ta có nên ẩn chứng đứa bé này có phải Kiếp Tâm trước hay không?
Nghiêm Quân thân là quan trong triều lo rằng nhiệm vụ không thành, sẽ phụ kỳ vọng của đương kim hoàng thượng.
– Nói đúng đấy.
Bộ Uyên Đình cũng cảm thấy tò mò về việc này, nếu đứa trẻ này không phải là Kiếp Tâm há chẳng phải mọi khổ công đã tốn sức vô ích rồi sao.
– Ở đây có một ngôi miếu nát.
Quả đúng là có một ngôi miếu bỏ hoang bên đường, hai người liền nhanh chân bế đứa bé vào trong.
– Bộ đại hiệp! Đây là Huyết Cơ tại hạ lấy lại từ Nghịch Kiếm Tổ. Các hạ thử dùng nó kiểm tra đứa nhỏ có phải là Kiếp Tâm hay không.
Nghiêm Quân nói xong bèn từ trong ngực áo lấy ra một viên đá màu tím, màu sắc ngụy dị tà quái đưa cho Bộ Uyên Đình.
Ông ta cầm Huyết Cơ trong tay toan định dùng để kiểm tra trên người đứa nhỏ, thì một tiếng nổ phát ra.
“Rầm”
Tường gạch của ngôi miếu hoang, đã bị một sức mạnh cường đại đánh sập xuống. Trong làn khói bụi mịt mờ, một người bước ra.
Người này sừng sững như núi, yên lặng như đáy ngục, thân toát lên khí tức của sự chết tróc. Y giống như tử thần từ cõi âm giới hạ thế kinh nhân, Y không phải ai khác chính là Bất Khốc Tử Thần Bộ Kinh Vân.
– Cha xin hãy dao lại con của Dịch Phong!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!