Phong Vân Quyển 4 - Di Thư Của Tiếu Tam Tiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
241


Phong Vân Quyển 4


Di Thư Của Tiếu Tam Tiếu



Trên đời có hàng ngàn người luyện kiếm.

Giang hồ có vô vàn môn phái kiếm đạo.

Nhưng đã có bao giờ kiếm thủ trong thiên hạ tự hỏi, ai là người xuất ra chiêu kiếm đầu tiên hay chưa.

Người ta sẽ không hỏi, không bao giờ hỏi, vì người ta sẽ không thể tìm ra được đáp án. Đúng hơn là người ta chỉ quan tâm những gì diễn ra trong hiện tại, chứ chẳng ai rảnh rỗi đi tìm hiểu căn nguyên làm gì.

Giống như người nào đã rèn ra thanh kiếm đầu tiên, thì chắc chắn chẳng có ai biết. Nhưng ai là người rèn ra thanh kiếm sắc bén nhất thì có lẽ ai cũng biết.

Cũng như ai là người thuần ngựa đầu tiên sẽ không ai biết, nhưng người luyện ngựa giỏi nhất là Bá Nhạc thì ai cũng đều đã nghe qua.

Vậy nên mới nói con người luôn có tham vọng trinh phục mọi thứ, nhưng họ quên rằng muốn có kết thúc thì bao giờ cũng phải có sự khởi đầu.

Ai là người xuất ra chiêu kiếm đầu tiên. Thiên hạ chỉ duy nhất một người là biết điều này.

Người đó là ai?

Người đó là thiên kiếm Vô Danh.

Vô Danh từ đâu mà biết chuyện đó.

Chỉ có một lý do đó là chính sư phụ của Vô Danh đã nói cho ông ta biết về bí mật này.

Vô Danh còn nhớ mình đã từng hỏi sư phụ, vì sao không được cho người ngoài biết sự tồn tại của Kiếm Tông.

Sư phụ Vô Danh đã trả lời rằng sư tổ của bổn môn là người khai sáng ra chiêu thức đầu tiên trên thế gian. Từ chiêu này diễn sinh ra vô số kiếm pháp mà hình thành ra nhiều môn phái kiếm đạo khác nhau. Nên kiếm hệ thực ra là vạn kiếm chi tông, chỉ cần kiếm thủ thiên hạ phát dương quang đại là được, hư danh kiếm tông thì không cần phải nhắc tới làm gì.

Tuy Kiếm Tông ít được nhắc tới trên giang hồ, nhưng phàm là kiếm thủ thành danh thì không ai là không biết môn phái này.

Hơn nữa Kiếm Tông còn sở hữu bộ tuyệt đỉnh kiếm pháp có tên là Vạn Kiếm Quy Tông.

Năm xưa cũng vì bí kíp kiếm pháp này mà Vô Danh với Phá Quân, đã xảy ra quyết chiến trong hầm băng Kiếm Tông.

Người có trí tiến thủ và long cầu tiến sẽ không ngừng truy cầu cảnh giới cao hơn, Vô Danh khi đó tròn 22 tuổi đã là thiên hạ vô địch.

Nhưng chàng trai đó tuổi trẻ khí thịnh, muốn học kiếm pháp thượng thừa hơn, nên đã tìm sư phụ bày tỏ nguyện vọng muốn luyện tuyệt thế kiếm pháp của sư môn.

Sư phụ của Vô Danh có nói, Van kiếm Quy Tông chỉ được truyền cho người mạnh nhất kiếm Tông. Mà ngoài Vô Danh ra thì bổn môn vẫn còn một đệ tử khác võ công cũng rất giỏi đó là Phá Quân.

Thế là vì tranh dành bí kíp quý giá mà Vô Danh với Phá Quân đã hẹn nhau quyết chiến.

Người chiến thắng cuối cùng sẽ có được bí kíp quý giá này từ tay của Kiếm Hoàng.

Kiếm Hoàng là ai?

Ông ta là sư đệ của Kiếm Tôn, người tên gọi Kiếm Tôn này là thầy của Kiếm Tuệ tức sư phụ của Vô Danh, cũng là cha của Phá Quân. Vô Danh phải gọi Kiếm Hoàng là sư thúc công.

Kiếm Hoàng này xuất thân hoàng tộc danh giá, song vì quá say mê kiếm đạo cuối cùng đã từ bỏ tước vị hoàng gia, sau đó ra nhập Kiếm Tông chuyên tâm học kiếm.

Một người có thể vứt bỏ vinh hoa phú quý để theo đuổi con đường kiếm đạo, rất xứng đáng được tôn trọng. Nhưng cũng có người gọi Kiếm Hoàng là kiếm si, kẻ si kiếm đến mê muội.

Kiếm pháp của Kiếm Hoàng mang phong thái rất vương giả, thậm chí có thể gọi là kiếm trung chi long. Nhưng nếu đem so với sư huynh của ông ta là Kiếm Tôn, xem ra thì vẫn kém một bậc.

Thế là chức vụ chưởng môn và bí kíp Vạn Kiếm Quy Tông đương nhiên đã thuộc về Kiếm Tôn.

Với bản thân Kiếm Hoàng thì ông ta vốn chẳng ham chức vị chưởng môn, bởi quyền cao chức trọng ông ta đâu có thiếu.

Có điều ông ta là kẻ si kiếm, vì thế cũng tò mò muốn biết bí kíp Vạn Kiếm Quy Tông rốt cuộc là thứ kiếm pháp lợi hại gì.

Thế là tâm muốn thì tay cũng muốn, một đêm nọ Kiếm Hoàng đã nhân lúc đêm khuya lẻn vào trong phòng chưởng môn lén chộm bí kíp. Ai dè sự việc bại lộ bị Kiếm Tôn sư huynh phát hiện bắt giữ.

Kiếm Hoàng biết đã phạm phải môn quy nghiêm trọng, nên không muốn chạy trốn cuối cùng bị nhốt vào hang băng để xám hối cả đời.

Cuộc đời trớ trêu là thế, lúc ham muốn tột cùng thì làm cách nào cũng không có được. Rồi bỗng một ngày người ta lại tự tay đem thứ đó dâng cho.

Kiếm Tôn thời gian sau thân mang trọng bệnh, ông ta biết mình không thể sống được lâu nữa, trong khi đệ tử không có ai có đủ tư chất để luyện Vạn Kiếm Quy Tông. Chính thế nên Kiếm Tôn đã đem bí kíp giao lại cho Kiếm Hoàng.

Ký thác lại rằng nếu sau này Kiếm Tông xuất hiện nhân tài mạnh nhất, thì hãy gió bí kíp cho người đó và Kiếm Hoàng cũng sẽ được tự do.

Chính vì biết được nguyên nhân sâu xa đó nên Kiếm Tuệ mới sắp xếp để Vô Danh ái đồ, giao chiến với Phá Quân ái tử.

Trận chiến này là đỉnh cao bậc nhất trong kiếm đạo đương thời, để cho danh chính ngôn thuận Kiếm Tuệ đã mời cao thủ các phái tới làm chứng. Trong đó có cả kiêu hùng một cõi Vô Song Thành Chủ Độc Cô Nhất Phương.

Vô Danh chiến với Phá Quân một phần vì muốn có được bí kip, nâng cao cảnh giới kiếm đạo của mình, phần nữa là muốn trả thù cho người sư huynh tên Thần Phong, mà mình cả đời tôn kính, đã bị Phá Quân giết chết.

Còn Phá Quân muốn nhân cơ hội này sát hại Vô Danh, vì hắn yêu nương tử của Vô Danh mà không có được. Thêm nữa là mọi chuyện xấu xa của hắn luôn bị tên sư đệ này ngăn cản. Đây là cơ hội tốt có thể đường đường chính chính trừ bỏ cái gai trong mắt, Phá Quân sao có thể bỏ lỡ được chứ.

Trận chiến diễn ra quyết liệt vô cùng, cả hai đều ra chiêu hiểm ác nhằm triệt hạ đối thủ. Hai đương thế cao thủ giao đấu trong hầm băng trật hẹp khiến cho nơi ấy trời rung đất chuyển.

Để quyết phân thắng bại nên hai người đều dốc không sức sử chiêu mạnh nhất, kình lực từ kiếm của hai người đã trấn vỡ 12 cây cột trống bên trong hầm băng.

Thấy động băng như muốn đổ sập, thì 12 cao thủ được mời tới đã chia nhau giữ vững 12 cây cột, họ làm tất cả chỉ để muốn coi kết quả cuối cùng của trận quyết chiến đỉnh cao thiên hạ này.

Nhưng cho dù họ đã không ngần ngại nguy hiểm mà ở lại, thì họ cũng không thể thấy được kết quả cuối cùng của trận chiến.

Bởi ngay khi Vô Danh hạ sát chiêu tiêu diệt Phá Quân, thì cha của y Kiếm Tuệ đã ra tay ngăn cản. Trước ném vòng ngọc vốn là vật xin nhập môn của Vô Danh, dùng nó cản mũi kiếm, sau thì sử ra Hồi Thiên Băng Quyết, đóng băng tất cả mọi thứ trong hầm băng ngày hôm đó.

Kiếm Tuệ muốn trôn kín kết quả của trận chiến, để người bên ngoài không biết Phá Quân đã thảm bại trong tay Vô Danh. Tấm lòng người cha nghĩ cho tiền đồ của đứa con trai, nhưng ông cũng nhẫn tâm trôn sống 12 cao thủ trong băng tuyết vĩnh viễn.

Độc Cô Nhất Phương cũng nằm trong số những người bị băng phong đó. Một người bị nhốt trong băng mười ngày thì còn chịu đựng được, chứ bị giam 10 năm thì chắc chắn phải chết.

Trận chiến dở chừng ấy 10 năm sau hai người họ đã quay lại đánh tiếp. Phá Quân sau khi thảm bại được cha dùng tính mạng để cứu, y đau đớn ôm lòng phục hận.

Phá Quân vượt biển qua Đông Doanh học được tuyệt chiêu Sát Phá Lang từ Vô Thần Tuyệt Cung, ngoài ra còn lấy được hai thanh thần binh một đao một kiếm tên là Thiên Nhẫn và Tham Lang.

Sau đó y trở về Trung Nguyên tìm Vô Danh tái chiến một lần nữa để trả thù rửa hận. Sau nhiều lần dùng gian kế ép buộc, cuối cùng Vô Danh cũng nhận lời quyết chiến lần hai với Phá Quân.

Hầm băng kiếm Tông một lần nữa chứng kiến trận chiến đỉnh cao giữa hai đại cao thủ. Nhưng tu vị hai người đã vượt xa mười năm về trước, cường chiêu mãnh kiếm xuất ra liên miên bất tuyệt. Băng động lúc ấy trở nên nhỏ bé không dung được hai người nên đã đổ sập.

Vô Danh thương tình nên đã dùng thân pháp điêu luyện đưa 12 cao thủ giữ 12 cây cột năm xưa ra bên ngoài.

Trận thứ hai này người thua là Vô Danh, cũng bởi Phá Quân tâm địa hiểm ác đã dùng thủ đoạn để thắng. Vô Danh bị trúng độc do đồ đệ là Kiếm Thần bị Phá Quân uy hiếp, bắt y phải bỏ độc vào trong đồ ăn của Vô Danh.

May mắn sau đó Kiếm Thần hối hận một lòng liều chết bảo vệ sư phụ, cùng với Phong Vân có mặt đúng lúc đã cứu Vô Danh thoát khỏi đao kiếm của Phá Quân.

Trận này tuy thua nhưng Vô Danh chắc chắn đã thấy Độc Cô Nhất Phương, và đám cao thủ quan chiến năm xưa đều đã chết.

Vậy thì vết long lộ ở ngay trong Tàn Dương Thôn này là của ai.

Người nào ngoài Độc Cô Nhất Phương còn sử ra được Sát Long Cầu Đạo. Con trai gã Độc Cô Minh sớm đã bị con của Chiêu Thành Thiên Hoàng dùng Thiết Thế Thương giết chết.

Vô Danh cho dù suy nghĩ thế nào thì trong lòng cũng không thoát khỏi mâu thuẫn. Những dấu vết thối pháp in rõ ràng trên nền đất, lực đạo cao thâm bộ pháp tinh thuần như thế này, nếu là đám đương kim thanh niên thì thực không có ai làm nổi.

Trong đời Vô Danh đã từng chứng kiến qua vô số chuyện kỳ ảo khôn lường. Từ khi gặp hai người lạ mặt này, kiếm tâm vốn tĩnh lặng của Vô Danh luôn dao động.

Võ học thiên hạ thì vô biên, còn hiểu biết của con người thì có hạn, đâu đó trong võ lâm còn bao cao thủ còn ẩn cư lánh thế, nhàn vân dã hạc nữa đây.

Chỉ riêng hai người thần bí Vô Danh mới gặp khi nãy thôi, họ đều là cao thủ thượng thặng, tu vị kinh nhân. Nếu họ là người tốt thì là phúc khí của võ lâm, nhưng sự xuất hiện của họ trong thời điểm nhạy cảm này, Vô Danh có linh cảm là không đơn giản chút nào.

Còn trong đầu Vô Danh vẫn đang thắc mắc, người cao lớn sử dụng thối pháp bá đạo kia có phải là Độc Cô Nhất Phương hay không.

Xưa nay mỗi khi thiên kiếm dao động kiếm tâm là nhất định có chuyện lớn sắp sửa xảy ra. Mỗi lần như vậy Vô Danh đều cảm nhận thấy rõ ràng.

Lần này kiếm tâm của ông dao động hơn hẳn lúc thập ma giáng thế, hay kiếm giới mở cửa. Tin rằng hiểm họa lần này còn đáng sợ hơn những lần trước gấp bội.

Làm cách nào để phá giải kiếp nạn này, Vô Danh quả thực đang rất khó nghĩ. Trong lúc thiên kiếm rối bời này chợt nghĩ tới một người.

Người đó đã giao cho Vô Danh ba phong thư, cũng là nhắn nhủ cho thiên kiếm các đường đi nước bước sắp tới.

Kỳ nhân này là ai?

Ông ta nếu nói về truyền kỳ thì ông còn truyền kỳ hơn Võ Vô Địch, nếu nói về thần thoại võ lâm ông ta còn hơn Phong, Vân, Danh. Nói về trí tuệ thì Đế Thích Thiên, Đại Đương Gia còn kém ông ấy một bậc.

Một người đại trí, một tấm lòng đại lượng, một con người có cuộc đời truyền kỳ.

Tên chỉ gồm có ba chữ đó là ba tiếng cười, đời người chỉ cần được cười ba tiếng thật thỏa mái thôi đã mãn nguyện lắm rồi.

Tiếu Tam Tiếu là tên của người ấy.

Trước khi dương thọ kết thúc Tiếu Tam Tiếu biết rằng, nếu mình không còn trên thế gian thì cần phải có người tiếp tục con đường phá giải Thiên Thu Đại Kiếp.

Trong võ lâm người khiến ông tin tưởng ký thác trọng tránh lớn lao này, tin rằng không ai đủ khả năng ngoài Vô Danh.

Lúc trước khi đưa chỉ thị cho Bộ Kinh Vân, Tiếu Tam Tiếu cũng âm thầm mật thư gửi gắm tâm nguyện cho Vô Danh.

Hiện tại Vô Danh còn nhớ rất rõ nôi dung bức thư, mà trước đó ông đã xem đi xem lại rất nhiều lần lúc còn bị giam trong ngục.

Bức thư không hề có nhiều chữ hay những kế hoạch cao xa gì cả mà chỉ có vẻn vẹn ba chữ.

“Đến Kiếm Tông”

Vô Danh vốn xuất thân là môn đồ của kiếm tông, cũng đã từng 10 năm ở đây luyện kiếm. Nơi này Vô Danh vốn thuộc như lòng bàn tay. Tại sao Tiếu Tam Tiếu tiền bối lại muốn Vô Danh tới đó.

Vô Danh đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không hiểu nổi dụng ý của Tiếu Tam Tiếu, để lại trong phong thư.

Nơi ấy có ẩn chứa bí mật to lớn gì?

Mời anh em chờ tiếp chương sau để biết thêm chi tiết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN