Gần Như Cô Độc
Chương 17: Đừng gọi tôi như vậy
Chương 17. Đừng gọi tôi như vậy
Ninh Giác Thần cho là mình sắp chết, cả người trên dưới đều giống như bị hung hăng cán qua một lần, trước mắt cũng bắt đầu di chuyển. Hai mươi lăm năm nhân sinh thật ra thì không lâu lắm, mười lăm năm trước là ba cậu, mười năm sau tất cả đều là Hứa Duệ.
Nhắc tới Hứa Duệ, hắn đối với cuộc sống của cậu quả thực là ít ỏi, còn chưa hết một năm lớp 11. Hồi ức trong đầu như đang chiếu phim, mấy ngày nay phảng phất như bị kéo dài, kéo dài, một tấm một tấm chậm rãi hiện lên ở trước mặt.
Cơ hồ mỗi ngày Ninh Giác Thần và Hứa Duệ cùng nhau đi học vào sáng sớm, lại cùng nhau tan học vào buổi tối, cậu như trôi nổi trong hư không đứng bên cạnh như người ngoài nhìn lại hồi ức. Nhìn chính mình dần dần học xong làm thế nào cười, nhìn bộ dáng chính mình cười rộ lên như thực sự sống qua.
Phía sau đó đột nhiên hiện đến cảnh: Cậu vì muốn cùng ở một thành phố với Hứa Duệ mà lén sửa nguyện vọng vào trường đại học, cậu lặp đi lặp lại nhiều lần không biết liêm sỉ mà dây dưa với Hứa Duệ; bọn họ làm một lần hai lần ba lần, rốt cuộc biến thành mối quan hệ bạn tình khó mở miệng; tốt nghiệp đại học xong, Hứa Duệ bị ba hắn cưỡng chế về nhà tiếp nhận công ty, Ninh Giác Thần xin nghỉ việc đi theo cùng hắn; Hứa Duệ thuê một căn nhà nói với cậu “Chúng ta ở chung”, nhưng số lần tới có thể đếm được trên đầu ngón tay, – Ninh Giác Thần thường hay cảm thấy mình như một linh hồn bị mắc kẹt ở đó đang đợi Hứa Duệ đến chiếu cố trong cuộc sống từng điểm từng điểm đem mình dây dưa đến chết.
Hồi ức cuối cùng là tai nạn trong đường hầm kia, trên trán dường như đã bị thủy tinh đâm rách, máu chảy liên tục rơi xuống, bên tai mình tất cả đều là tiếng tim đập cùng tiếng thở dồn dập. Thật ồn ào, có người đang nói chuyện, đang tức giận một lần lại một lần kêu lên một cái tên. – không phải tên tôi, không phải tôi.
Tiếng gào của Hứa Duệ như một lời nguyền, một cây kim thép đột nhiên đâm sâu vào trong não, không chút kiêng kị khuấy động trên dưới, trên người đã đau đến chết lặng, Ninh Giác Thần chỉ cảm thấy đầu đau như bị búa bổ, tim như bị đao cắt, rất nhanh bị tuyệt vọng sâu không thấy đáy nuốt sống.
“Giác Lam! Giác Lam! Lục Giác Lam!” Đừng gọi tôi như vậy, van anh Duệ ca.
Cậu liều mạng vùng vẫy muốn thoát ra khỏi cơn ác mộng đáng sợ này, dưỡng khí càng ngày càng ít, muốn dùng sức hô hấp cũng thành phí công, giữ lại không được dù chỉ là một tia.
Tôi sắp chết, Ninh Giác Thần nghĩ, tôi sắp chết rồi…
Ý thức chìm vào bóng tối, lại từ từ lơ lửng, lơ lửng, lên cao, lên cao. Dường như có ánh sáng, trước mắt mắt đầu tỏa sáng, cậu gân bì kiệt lực nhìn về phía ánh sáng, rốt cục khó khăn giãy giụa mở mắt.
Đập vào mắt trước tiên là màu trắng, trần nhà, tường, chăn, còn có mấy bác sĩ ý tá mặc áo blouse trắng. Ninh Giác Thần đảo mắt, thấy Lục Thành Hùng và Trần Ngọc Hồng đứng đằng sau, Trần Ngọc Hồng mặt tái nhợt dựa vào người Lục Thành Hùng. Lục Thành Hùng nhìn qua cũng có chút tiều tụy, tóc rối tung, mày nhíu chặt.
Vị hôn thê của Lục Giác Lam cũng ở đây, Ninh Giác Thần không hiểu vì sao cô cũng ở đây. Sau đó cậu nhìn thấy Hứa Duệ, thời điểm hai mắt chạm nhau tim Ninh Giác Thần chợt đau xót, phản ứng đầu tiên lại là muốn chạy trốn, phảng phất như bản năng trốn tránh của động vật.
Thật ồn ào, bọn họ cũng đang nói chuyện, nhưng Ninh Giác Thần rất chính xác bắt được thanh âm của Hứa Duệ, điều này dường như đã trở thành bản năng trong tiềm thức của cậu.
Hứa Duệ đang nói một cái tên, giống như lúc nhận điện thoại trong tai nạn xe cộ, cùng hồi kết với cơn ác mộng dài đằng đằng kia, chung quy cũng không phải tên cậu. Ninh Giác Thần cảm thấy chính mình điên rồi mới xuất hiện ảo giác Hứa Duệ nói mê sảng, Hứa Duệ làm sao có thể, làm sao có thể ở tình huống như vậy còn coi cậu gọi thành Lục Giác Lam? Này thật sự quá… tàn nhẫn.
Coi như vừa nãy Ninh Giác Thần mười phần sống sót tỉnh táo cùng vui mừng cũng bị Hứa Duệ từng câu từng chữ khoét đi toàn bộ. Mí mắt thật nặng, thân thể cũng thật nặng, cậu không cách nào chống đỡ nữa, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Lần thứ hai tỉnh đã là đêm khuya, trong bóng tối có một ánh đèn nhỏ, có một người con gái nằm ở mép giường ngủ, nắm thật chặt tay cậu. Ninh Giác Thần nheo mắt lại, mượn ánh đèn mờ mờ phân biệt người trước mắt không phải Trần Ngọc Hồng… Là vị hôn thê của Lục Giác Lam? Ninh Giác Thần mới gặp vị chị dâu này một lần, thậm chí còn không biết tên, cậu có chút không rõ đây là tình huống gì.
Cậu giật giật ngón tay cứng ngắc, cô ấy lập tức tỉnh, vừa đứng lên đã nhào vào lòng cậu:” Anh dọa chết em Lục Giác Lam! Thật dọa chết em rồi…”
Ninh Giác Thần như rơi từ cơn ác mộng này vào một cơn ác mộng khác, mở mắt ra vẫn là một cơn ác mộng.
Cậu theo bản năng tránh ra sau, động đến ống truyền dịch bên tay phải, ống tiêm đâm vào trong mạch máu. Cậu bị đau cúi đầu xuống, sau đó cả người trong nháy mắt cứng lại: Da thịt trên cổ tay rất sạch sẽ hoàn hảo, không có vết sẹo…Tại sao không có vết sẹo?
Cậu kinh hoàng rút ống tiêm trên tay ra, đẩy cánh tay đang ôm cổ cậu, chống thân thể muốn đứng lên. Có thể là bởi vì nằm quá lâu, cả người một tia khí lực cũng không có, dưới chân thiếu chút nữa ngã quỵ dưới đất. Cô gái sợ hãi kêu tới đỡ cậu, Ninh Giác Thần như chạm phải điện hất tay nàng ra, bò dậy lảo đảo vọt vào phòng vệ sinh, phanh một tiếng khóa cửa lại.
Ninh Giác Thần trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ, ngây ngốc nhìn máu đỏ tươi chảy ra, chảy đến cổ tay tái nhợt không tì vết căn bản không thuộc về cậu.
Qua một lúc lâu, cậu mới lấy dũng khí rất chậm rất chậm ngẩng đầu lên: Trong gương hiện lên khuôn mặt Lục Giác Lam. Hai tay Ninh Giác Thần chống trên bồn nước nhất thời mất đi khí lực, loạng choạng lui về sau mấy bước đụng phải tường nhà, dựa vào gạch sứ lạnh như băng mệt lả trượt xuống ngồi co quắp dưới sàn.
Tiếng gõ cửa vang lên rất lâu mới dừng lại, Ninh Giác Thần cho là vị hôn thê của Lục Giác Lam đã đi rồi. Không biết là bởi vì lạnh hay vì sợ, cả người cậu kịch liệt phát run lên, cơ hồ không cầm được chốt cửa, mất nhiều sức mới mở được cửa ra. Ngẩng đầu lên vừa vặn đụng phải chị dâu mang bác sĩ khẩn cấp đi vào. Ninh Giác Thần đứng bất động tại chỗ.
Cậu thất hồn lạc phách được đưa trở về giường, thất hồn lạc phách phối hợp với bác sĩ làm kiểm tra, thất hồn lạc phách để y tá đâm kim cầm máu tiêu độc, lại thất hồn lạc phách tùy ý vị hôn thê của Lục Giác Lam vùi đầu vào trong ngực vừa khóc vừa cưởi.
Ninh Giác Thần không rõ là mình điên rồi hay là cái thế giới này điên rồi.
Cậu liếm đôi môi khô khốc một cái, đầu lưỡi đụng phải da môi khô rất đau, cổ họng vừa khô vừa ngứa khiến cậu muốn ói, rõ ràng là từ chính cổ họng mình lại phát ra âm thanh xa lạ đến đáng sợ.
Giọng cậu run run nói câu đầu tiên:” Tôi.. Em tôi đâu?” Người con gái thút thít nghẹn ngào trả lời:” Ở phòng ICU, còn chưa tỉnh lại.” Ninh Giác Thần chấn động, không biết làm sao lặp lại một lần:” ICU?” Chị dâu đang dựa trên bả vai cậu:” Ừ, bác sĩ nói tình huống không tốt lắm.”
Cô nói lúc ấy bọn họ đụng phải một cái xe hàng phía trước, lại bị một chiếc SUV tông vào đuôi xe, xảy ra tai nạn 2 lần. Xe bọn họ cơ hồ bị đẩy vào gầm xe hàng, người ngồi bên cạnh tài xế bị thương rất nặng.
Rốt cuộc chuyện này là như nào? Tôi tại sao lại biến thành Lục Giác Lam? Tôi ở trong thân thể Lục Giác Lam vậy y ở đâu? Thân thể tôi còn sống? Hay là tôi đã chết? Ninh Giác Thần ngơ ngác nghe, trong đầu cái loại suy nghĩ loạn thành một đoàn, đầu lại đau như bị kim châm, sắc nhọn khó chịu không thở nổi.
Cậu thật vất vả mới khuyên chị dâu đi, đưa cô đến cửa thang máy, dọc đường đi chị dâu không ngừng oán trách bảo hôm nay hôm qua đều là mẹ ngồi lại giường trông đêm, làm sao đến em thì không được. Ninh Giác Thần co quắp đổi đề tài nói tài xế đang đợi dưới lầu, nhanh đi đi. Chị dâu vẫn như cũ không thôi ôm cậu, một hồi lại hôn mặt cậu một cái mới đi.
Ninh Giác Thần đứng ở cửa thang máy đến chân tê dại mới sờ tường từng bước từng bước đi đến phòng bệnh, thời điểm thấy Hứa Duệ cho là mình hoa mắt. Hứa Duệ lấy một tư thế hết sức không tự nhiên ngồi ngủ trên ghế nhựa ngoài hành lang, đầu dựa vào tường trắng, quẹt ra một chút bụi tường xám xịt.
Hứa Duệ đã từng là đảo an toàn của cậu, là khu vực duy nhất cậu an toàn, nhưng là bây giờ loại chuyện này, đứng ở trước mặt Hứa Duệ cậu chỉ thấy sợ.
Thật ra Ninh Giác Thần không có động tác gì cũng không phát ra âm thanh, nhưng Hứa Duệ như cảm giác được cậu tỉnh lại, thần chí còn không rõ ràng, hoảng hoảng hốt hốt nhìn cậu kêu một tiếng:”Thần Thần?” Ánh mắt Ninh Giác Thần thoáng một cái, còn chưa kịp phát ra âm thanh Hứa Duệ liền vuốt mắt nở nụ cười khổ:” Là Giác Lam sao.”
Ninh Giác Thần cau mày nhìn hắn. Hứa Duệ gầy đến dọa người, gò má cùng hốc mắt lõm xuống. Dường như mấy ngày nay hắn không tự sửa sang mình, trên cằm râu lởm chởm, tóc cũng vuốt qua loa. Lần trước Hứa Duệ như vậy là lúc bà nội qua đời, xem ra hắn thật sự sợ mất đi Lục Giác Lam, Ninh Giác Thần nghĩ.
Cậu không tự chủ vặn ngón tay:” Sao giờ này lại ở đây?” Hứa Duệ cúi đầu xuống, vùi mặt vào trong lòng bàn tay, thanh âm buồn buồn truyền tới:” Hôm nay cậu tỉnh, Thần Thần nhất định sớm tỉnh, tôi ở chỗ này đợi hắn.” Thân hình Ninh Giác Thần cứng lại, nghe được Hứa Duệ nghẹn ngào.
Hứa Duệ khóc? Hứa Duệ lại khóc?…
Hắn nói:” Tại sao Thần Thần còn không tỉnh?” Hắn nói:” Giác Lam, tôi rất nhớ cậu ấy.” Hắn nói:” Có phải cậu ấy không cần tôi nữa hay không?” Hắn nói:” Thần Thần không cần tôi.”
Ninh Giác Thần đứng bên cạnh như đang xem một vở kịch hài, rõ ràng buồn cười như vậy nhưng nửa điểm cậu cũng không cười nổi. Cậu mặt không thay đổi đứng, nhìn thấy nước mắt Hứa Duệ chảy ra qua kẽ tay, thẫn thờ mà nghĩ: Hứa Duệ đang diễn sao?
Thật ra ngày hôm qua Hứa Duệ đi thành suốt một đêm, sáng sớm lại ngựa không ngừng vó chạy trở về, buổi chiều vừa mới đến Tấn thành. Đã là ngày thứ bảy từ hôm xảy ra tai nạn, tình huống Lục Giác Lam đã ổn hơn nhiều, bác sĩ nói sẽ sớm tỉnh lại, nhưng Ninh Giác Thần lại hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Hứa Duệ ngày đêm trông ở bệnh viện, điều này khiến hắn nhớ tới mấy năm trước bà nội nằm viện. Lúc ấy hắn không biết phải đối mặt thế nào với Ninh Giác Thần, lại tuyệt giao với Lục Giác Lam vì đoạn thu âm, tự mình một người cả ngày ngồi trong bệnh viện, có một ngày quả thật không chịu nổi, đứng ở cầu thang trên lầu gọi điện thoại cho mẹ.
Qua thật lâu điện thoại mới được nhận, bên kia rõ ràng là đang hạ thấp giọng nói:”Đang họp, lát nữa gọi lại cho con.” Hứa Duệ hít sâu một cái, cái tay nắm điện thoại phát run:”Mẹ..”
“Không đủ tiền sao? Mẹ cho người gửi cho con.” “Mẹ! Bà nội như vậy mà các người còn chưa trở lại?!” “Kiển kiển, mẹ đã nói qua với con hạng mục này rất quan trọng đối với công ty, mẹ và ba con lần này cũng bỏ ra rất nhiều cơ hội, mấy ngày nay chúng ta thật sự không thể đi được. Chờ bên này làm xong… Alo? Kiển kiển?”
Hứa Duệ không nói tiếng nào cúp điện thoại, bắp chân đã hoàn toàn tê rần, một trận một trận như kim châm, qua một lúc lâu hắn mới lau mặt lảo đảo lắc lư đứng lên, lúc xuống lầu thiếu chút nữa bước hụt.
Mấy ngày trông nom Ninh Giác Thần hắn như lại trở về lúc mười bảy tuổi, cái loại cảm giác đau thấu xương như một tấm lưới lớn, rậm rạp chằng chịt ùn ùn kéo tới lồng xuống, để cho mỗi một phút mỗi một giây cùng trở nên dài đằng đẵng phải đợi người trong tuyệt vọng.
So với Lục Giác Lam, nơi của Ninh Giác Thần lạnh tanh, chỉ có Trần Ngọc Hồng có lúc sẽ tới, Hứa Duệ cùng bà không nói gì với nhau, trầm mặc ngồi yên trong hành lang.
Cùng là thân cốt nhục, từng ấy năm tới nay Trần Ngọc Hồng chưa từng quan tâm đến đứa con này, mọi thời gian và tâm tư bà dành cho đứa con lớn nơi đó nhiều hơn so với đứa con trai nhỏ nơi này. Rõ ràng bên kia Lục Giác Lam đã có Lục Thành Hùng có vị hôn thê, hai mươi tư giờ không rời xa, không có cái nào không phải tận tâm tận lực chăm sóc.
Trong lòng Hứa Duệ có một sự tức giận không nói ra được, lại cảm thấy mình kẻ tám lạng người nửa cân nào có mặt dám đi chỉ trích Trần Ngọc Hồng? Nói cái gì không quan tâm, trong lòng hắn cho Ninh Giác Thần bao nhiêu vị trí? Muốn nói xin lỗi Ninh Giác Thần, hắn là người thứ nhất.
Ngày đó đi vội vàng, cho là nhiều nhất cũng chỉ ở lại Tấn Thành một tối rồi trở về, mắt thấy đã một tuần trôi qua, Hứa Duệ không thể không trở về công ty thông báo có chút việc. Hắn đỏ mắt mua một vé máy bay cuối tuần, mời giờ tối mới vạn phần không thôi rời khỏi bệnh viện.
Tấn Thành đang trong mùa mưa, mấy ngày rồi mưa không dứt, hạt mưa không lớn nhưng rất mau, Hứa Duệ không mở ô, đón xe bên đường mất một lúc người liền ướt thành một mảng. Trên người mặc chiếc áo sơ mi màu lam nhạt Ninh Giác Thần mua, giống với kiện áo ngày hôm đó xảy ra chuyện. Nhiều ngày như vậy cổ áo đã có điểm dơ bẩn, tay áo cũng nhăn nhúm. Hứa Duệ không nỡ lòng đổi, buồn cười mà nắm lấy như mạng nhện yếu ớt không dám buông tay.
Radio trong xe đang mở một tiết mục điện ảnh, nói về tác phẩm “Tìm kiếm” của Trần Khải Ca năm 2012, Trần Nhược Nghi hỏi Dương Tử khi nào yêu Diệp Lam Thu, Dương Tử nói: Khi tôi biết tôi sẽ không còn được gặp lại cô ấy. Người chủ trì nói đây là câu lời kịch rất động tình, thanh âm bình tĩnh phía dưới đè nèn đau xót cùng khổ sở. (chỗ này có vài tên riêng nhưng mình không biết tiếng Trung nên không được chính xác ạ)
Tài xế gọi hắn mấy tiếng Hứa Duệ mới hoàn hồn lại, xe đang dừng lại chờ đèn đỏ, lái xe quay lại thân thiết hỏi:” Không sao chứ tiểu tử?” Hứa Duệ cảm thấy trên mặt ẩm ướt lành lạnh, giơ tay lên sờ mới biết mình khóc.
Hắn miễn cưỡng cười một chút, hướng tài xế lắc đầu một cái, nước mắt nhịn nhiều ngày như vậy càng chảy càng nhiều, hoàn toàn không dừng lại được. Cả một tuần lễ tự an ủi mình bị câu “sẽ không còn được gặp lại” đánh nát bấy, lòng sợ hãi giương nanh múa vuốt được dằn xuống đáy cho tới nay bị lộ ra ngoài, trong nháy mắt Hứa Duệ lại trở về thiếu niên mềm yếu không sức ban đầu.
Đại khái là biểu tình hắn quá sức khó coi, dọc đường đi tài xế cũng suy nghĩ biện pháp an ủi hẳn, vụng về nói nhiều lần:” Đừng khóc tiểu tử! Người bệnh trong nhà cậu biết cậu thương tâm như vậy, khẳng định không bỏ được, ngày mai lập tức liền tốt!”
Nhưng là cậu ấy không biết. Tôi đối xử với cậu ấy tệ như vậy, tôi dựa vào cái gì để cậu ấy không bỏ được.
Liên thị trời cũng đang mưa, xuống máy bay trở về nhà trọ đã hơn hai giờ. Hứa Duệ tới cửa mới phát hiện mình không mang chìa khóa. Trước kia mỗi ngày có người ngoan ngoãn chờ hắn ở nhà hôm nay sẽ không mở cửa cho hắn. Hứa Duệ quay người về công ty lấy chìa khóa, nhà trọ cách công ty hắn rất gần, cách nơi làm việc của Ninh Giác Thần lại rất xa.
– Vị trí này là Ninh Giác Thần chọn, cậu không nói với Hứa Duệ là cậu sợ cách xa Hứa Duệ không muốn trở về.
Ngày thường căn nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, một tuần không có người ở có chút hơi u tối. Hứa Duệ mở tủ giày mới phát hiện đã đổi sang dép mùa thu, gần đây hắn cũng mấy lần tới vì muốn hi vọng, cơ hồ vừa vào cửa liền tiến quân thần tốc thẳng vào, ngay cả đổi giày cũng không chú ý.
Trong phòng rất yên tĩnh, nửa điểm nhân khí cũng không có, cửa sổ rõ ràng là đang đóng, nhưng lại giống như có gió từ bốn phương tám hướng thổi vào. Nửa áo sơ mi ướt dính sát trên người, lạnh đến phát run. Hứa Duệ đi qua phòng khách trống rỗng, chậm rãi đẩy cửa phòng ngủ ra.
Trước kia phòng ngủ không có bàn, sau đó bởi vì Hứa Duệ không thường tới, Ninh Giác Thần liền mang bàn làm việc nhỏ của mình tới. Ninh Giác Thần trừ việc làm thư ký, bình thường sẽ viết bài cho tạp chí, trên giá sách có một tầng đầy tạp chí xuất bản. Hứa Duệ biết chuyện này nhưng từ trước tới nay không quan tâm tới. Hắn rút một quyển ra, nhìn thấy tên gọi ” Bàng bối”.
Phía dưới con chuột đệm một quyển hồ sơ bệnh lý, Hứa Duệ lấy ra lật đến trang gần nhất, bên trong kẹp một tấm ảnh nội soi dạ dày, thời gian là nửa tháng trước. Nội soi dạ dày tựa như đã trở thành điều cấm kỵ giữa bọn họ, đừng nói là để hắn đi cùng, Ninh Giác Thần căn bản không dám nói ra hai chữ kia trước mặt Hứa Duệ.
Hứa Duệ nhớ tới mấy ngày đó tự mình tới, Ninh Giác thần một mực đẩy hắn đi, Hứa Duệ rất nhanh bị cậu làm cho tức giận bỏ đi. Thì ra khi đó Ninh Giác Thần bị bệnh không dám nói.
Trong tủ treo vài một quần áo mùa thu, Hứa Duệ lấy chúng xuống nhét vào trong hành lý, vì vậy phát hiện ở dưới giấu một cái rương. Hắn tìm được bộ đồng phục học sinh hắn cho Ninh Giác Thần, quyển “Tuyết quốc”, đôi bao cổ tay màu đen, còn có rất nhiều đồ mà hắn hoàn toàn không nhớ.
Máy tính xách tay kẹp vài tấm vé xem phim, phía sau là hai tấm vé đi xem ca nhạc tháng trước, vé xem đều không xé. Ngày đó Ninh Giác Thần ra sức lấy lòng hỏi Hứa Duệ có thể đi xem cùng cậu hay không, khi đó Hứa Duệ gật đầu đáp ứng, ngày thứ hai tỉnh lại liền quên. Phía trước cũng là hai tấm vé, chữ trên vé vốn dĩ đã biến mất, Ninh Giác Thần dùng bút viết lại, thời gian là lớp 11, Hứa Duệ suy nghĩ rất lâu cũng không nhớ được lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Thật sự, trong đám người có lỗi với Ninh Giác Thần, hắn là hạng nhất.
Hứa Duệ nằm xuống chỗ Ninh Giác Thần thường ngủ, mấy ngày nay hắn ngủ rất ít, nhắm mắt lại trong mộng đều là tai nạn xe cộ, sau đó không dám ngủ tiếp, quả thật khổ sở không chịu nổi mới nhắm mắt được một lúc.
Giấc mộng đêm nay rốt cuộc không phải tai nạn xe cộ, hắn mơ thấy Ninh Giác Thần đứng ở tủ quần áo lặng lẽ thu dọn đồ. Âm thanh Hứa Duệ run rẩy gọi cậu:”Thần Thần?” Ninh Giác Thần quay lại, trên người tất cả đều là máu, chiếc áo sơ mi màu lam nhạt nhuộm thành màu đỏ tươi. Cậu ôm rương đứng lên, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt cong cong cười lên. Cậu nói: Duệ ca, lại gặp rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!