Đế Hoàng Tôn
Chương 105: Bách Việt?
Linh cảm, là một thứ gì đó không thể giải thích được, thường vô cùng chính xác, mà không hề dựa theo bất kỳ một tiêu chuẩn khoa học nào.
Khi cảm nhận được nguy hiểm sắp sửa xảy ra, não bộ sẽ ra lệnh cho cơ thể chuyển về trạng thái sẵn sàng phản ứng, tim đập nhanh hơn để cung cấp nhiều máu hơn tới các tế bào, các cơ bắp, sẵn sàng chống lại hoặc bỏ chạy khi nguy hiểm ấp đến.
Vì vậy mà đôi khi chúng ta cảm thấy bồn chồn nôn nao, thậm chí có chút lo sợ mà không hiểu nguyên nhân, đó chính là do phản ứng của cơ thể khi cảm giác được nguy hiểm đang tới gần mà thôi.
Đương nhiên, cơ thể người chứ không phải một cỗ máy dự báo, mọi thứ đều phải rèn luyện thì mới thành tài. Những linh cảm đó hết sức mơ hồ và không phải lúc nào cũng có, chỉ có những kẻ liên tục trải qua sinh tử, không ngừng rèn luyện khả năng phân tích của não bộ và phản ứng của từng tế bào, mới có thể đạt đến cảnh giới tối cao.
Việt hết sức tin vào cảm quan của bản thân, đương nhiên cơ thể hắn không có khả năng dự báo tương lai, chỉ có điều các giác quan đã phát hiện ra một điểm gì đó bất thường mà hắn đã vô tình bỏ qua, vì vậy mới cảnh báo đến hắn.
– Lão già này muốn truyền thừa hậu thế, nhưng chắc cũng không đến mức bạ ai cũng có thể thừa kế, lễ bái sư rất có thể chỉ là một bài kiểm tra mà thôi! Nhưng lão đã ra ma rồi, làm thế nào biết được hậu thế có bái sư hay không?
Việt đứng ngẫn người ra, suy nghĩ của hắn cứ xoay quanh những dòng viết trong bức thư.
– Bái sư, đương nhiên là phải dập đầu chạm đất ba lạy, cần quái gì phải viết dài dòng “Đến trước mặt ta dập đầu ba lậy bái sư”?
Di chúc cần đầy đủ nhưng ngắn gọn, là hắn thì chỉ cần viết là, hậu bối nếu có lòng thì hãy làm lễ bái sư, đầu cần phải giảng giải làm lễ bái sư như nào, trừ khi đó là một vấn đề rất quan trọng.
– Lẽ nào ta thực sự phải quỳ lậy mới lấy được truyền thừa hay sao?
Quỳ lậy trước người khác là việc hắn rất ghét, dù đạt được truyền thừa cũng là do công sức hắn bỏ ra, làm gì có chút nghĩa sư đồ nào ở đây mà quỳ với chả lậy. Nực cười!
– Đúng rồi, quỳ bái sư đầu phải chạm đất, mà trong thư lại nhấn mạnh đến trước mặt của bộ hài cốt, lẽ nào…
Việt nghĩ đến một khả năng, liền tiến đến vị trí sát chiếc giường đá, thẳng với hướng nhìn của bộ hài cốt, ở vị trí này thực hiện lễ bái sư thì trang trọng biết bao nhiêu. Hắn dùng chân, gõ ba cái xuống nên đá, phát ra ba tiếng “cộp” lạnh lẽo.
Mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, dưới chân truyền đến những chấn động, Việt không bất ngờ mà nhanh chóng lúi lại phía sau, yên lặng nhìn nền đá dần dần tách ra, sau đó chậm rãi di chuyển sang hai bên, tạo thành một cửa hầm rộng chừng hai mét vuông.
Bên trong là một cầu thang bằng đá dẫn xuống bên dưới, ở bậc thang đầu tiên đặt một chiếc hộp màu đen, y hệt chiếc hộp đựng bức thư mà Việt vừa lấy được ban nãy.
– Thực sự có cơ quan?
Hắn dự đoán không hoàn toàn đúng, nhưng chênh lệch cũng không xa bao nhiêu. Lão già này đã ngỏm từ bao giờ, làm sao biết được hậu bối có bái lậy hay không mà bày đặt kiểm tra đạo đức, đương nhiên phải thiết lập cơ quan nào đó mà khi hậu thế dập đầu chạm đất sẽ được kích hoạt.
Nhưng hắn nghĩ chỉ là cơ quan nho nhỏ thôi chứ không ngờ lại mở ra cả một tầng hầm bí mật như vậy.
Mở chiếc hộp đen ra, lịch sử dường như được lặp lại, bên trong vẫn là một bức thư, giấy đã có chút vàng ố cũ kỹ, chỉ khác ở chỗ lượng chữ bên trong thì nhiều gấp vài lần bức thư ban nãy.
Ngoài ra còn có một chiếc ngọc giản màu đen vô cùng cổ quái, toát ra vè gì đó vô cùng nguy hiểm, khiến Việt cũng chưa dám mạnh dạn sờ vào, chỉ cầm bức thư lên đọc.
“Hậu bối đọc được thư này, có lẽ đã làm lễ bái sư, chứng minh nhân phẩm không có vấn đề, nếu không ngươi đã thành cái xác rồi. Trong chiếc nhẫn đeo trên tay ta không hề có truyền thừa gì hết, mà là thứ đoạt mạng kẻ tham lam vô lại.”
Đọc đến đây, khóe miệng Việt khẽ giật giật, lão già này đủ thâm hiểm, ngay cả hắn cũng suýt nữa trở thành oan hồn dưới thiết đặt của lão này.
– Ngỏm từ tám đời rồi mà vẫn muốn hại người, xem ra lúc còn sống cũng không phải loại tốt đẹp gì!
Hắn thực sự cảm thấy may mắn, đúng là hồ đồ nhất thời bỏ qua những điểm bất hợp lý, quên mất trên đời này làm gì có cái bánh nào có thể ăn không chứ. Khẽ lắc đầu, tự nhắc nhở bản thân cần phải cẩn thận hơn nữa, Việt tiếp tục đọc những dòng bên dưới.
“Lão phu vốn không phải người của Nam Phong vực, bị địch nhân truy sát nên mang trọng thường trốn đến Trấn Yêu Lâm, phát hiện ra mảnh hoang lâm này không ngờ lại ẩn chứa lượng Địa sát khí khổng lồ. Oán khí của những chủng loài hung cầm dị thú đầu tiên bị trấn áp ở Trấn Yêu Lâm, tích tụ qua tuế nguyệt dài dằng dặc, cuối cùng biến thành Địa Sát khí.”
– Địa sát khí, địa sát khí…
Đây không phải lần đầu Việt nghe đến cái tên Địa Sát khí này. Trấn Yêu Lâm ngày xưa chỉ là một mảnh rừng tầm thường, vậy mà những chủng loài hung cầm dị thú đang sinh sống tại một mảnh rừng nguyên thủy như Thập Vạn Đại Sơn, lại bị cưỡng chế đến một mảnh rừng vớ vẩn như vậy. Thử hỏi làm sao không oán hận, không sát khí ngập trời cho được?
Nhưng oán hận vốn dĩ là cảm xúc vô hình, thế quái nào qua năm tháng lại có thể ngưng tụ thành Địa Sát khí được cơ chứ?
Chuyện gì không có một tí manh mối nào thì không cần thiết phải tốn thời gian suy nghĩ, Việt chuyển tâm trí sang đọc thư.
“Lão phu có một môn cấm thuật luyện thể truyền đời, sử dụng Thiên cương Địa sát khí trong thiên địa rèn luyện thân thể, vì vậy Trấn Yêu lâm này quả thực là thiên đường, chỉ tiếc rằng mệnh thương vô phương chữa lành, đành ký thác ước nguyện vào đám hậu bối.”
Đọc đến đây, Việt có chút cảm giác quen thuộc, không quen sao được khi mà trong nhẫn của hắn cũng có một môn y hệt như vậy, chỉ khác ở chỗ linh thuật của hắn chỉ nhưng luyện song thủ mà thôi, còn của lão già này rèn luyện cả cơ thể, chênh lệch rõ ràng không thể đong đếm.
Hắn nghĩ đến thứ sương mù màu đỏ cuốn quanh những dây leo ở ngoài kia, chỉ chạm một chút cũng đủ khiến Ngũ cấp Thanh Lân Thư hóa thành một đống xương trắng, quá mức khủng khiếp. Nếu đó thực sự là Địa Sát khí, vậy thì dùng thứ đó để rèn luyện thân thể, thì chẳng phải là tự sát?
Đương nhiên, nguy hiểm lúc nào cũng đi kèm với lợi ích, hiểm nguy càng lớn lợi ích càng cao, việc gì nguy hiểm đến tính mạng thì thành công sau đó không khác nào trúng độc đắc. Nếu có thể nhờ Địa Sát khí để lột xác, sức mạnh thân thể sau đó khỏi cần nghĩ.
“Bộ cấm thuật của lão phu có tên là Thiên Ma Thể, toàn bộ kiến giải đều được ghi lại bên trong ngọc giản màu đen. Bên dưới cầu thang là vị trí mà Địa Sát khí ở Trấn Yêu Lâm nồng đậm nhất, là nơi tuyệt hảo để ngưng luyện Thiên Ma Thể.”
Đến khi đọc xong những dòng này, Việt mới dám cầm chiếc hắc sắc ngọc giản lên xem xét. Một chiếc ngọc giản thông thường mà thôi, ngoài màu đen thì không có gì đáng nói, vậy mà toát lên khí tức vô cùng nguy hiểm.
Đưa chiếc ngọc giản lên trán, vừa chạm vào mi tâm, lập tức môt luồng thông tin chìm vào trong óc của hắn. Đồng tử của hắn lúc này đã chuyển biến thành huyết sắc, nếu quan sát tinh vi, có thể phát hiện không phải do những mạch máu vằn lên. Đồng tử chuyển thành huyết sắc, là do trong mắt xuất hiện vô số cổ quái ký tự đỏ như máu. Những ký tự này thật sự quá nhỏ, không ngừng sắp xếp tổ hợp lại, khiến Việt cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Việt một khắc trôi qua, Việt mới khôi phục tư duy, hắn kinh ngạc phát hiện ngọc giản trong tay đã hóa thành bột phấn bay lả tả, đợi phát giác được tình huống trước mắt của chính mình, mới vừa dò xét trong óc.
“Thiên Ma Thể, luyện thể thuật cấm kỵ, sử dụng hai loại hậu thiên chi khí đặc thù của thiên địa, có tên là Thiên Cương Địa Sát, không ngừng ngưng luyện thân thể, đạt đến Thiên Ma Thể, có thể sánh với những loại thể chất Thượng cổ…”
– Quả nhiên khủng bố!
Hắn không rõ thể chất thượng cổ kia mạnh mẽ đến mức nào, nhưng có hai chữ Thượng cổ là biết rất khủng rồi, chưa cần tìm hiểu làm gì.
– Thư vẫn còn ư?
Việt nhanh chóng đọc những dòng thư cuối cùng rồi sẽ đi xuống cầu thang, hắn muốn tu luyện Thiên Ma Thể càng sớm càng tốt để có thể đại triển thần uy ở Thiên Nguyệt chiến cuối năm nay.
“Hậu bối, chúng ta đã có một nửa danh phận sư đồ, nếu có thể đạt đến Đệ Tứ Bộ, hãy thay ta giết chết những kẻ thù ngày xưa. Còn nếu không đạt đến Đệ Tứ Bộ thì hãy quên chuyện này đi!
Lão phu hiệu xưng Huyết Sát Quyền, đến từ Bách Thiên Vực, Bách Việt quốc!”
Khẽ dụi hai mắt, Việt tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm, nhưng rất nhanh sự thật được xác nhận, thực sự là một cái tên đã quá quen thuộc với bất kỳ một người dân Việt nào.
Bách Việt…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!