Đế Hoàng Tôn
Chương 141: Kết thúc
Cách đó hơn một trăm mét, Việt đứng thở hổn hển, nhưng ánh mắt thì sáng rực tràn ngập hưng phấn. Hắn hưng phấn, không phải vì vừa tự tay trảm sát một tồn tại Bước thứ hai.
Xích Phong Sư không phải do một mình hắn giết chết, hơn nữa trước đó đã bị đại thương nguyên khí do điều động quỹ tích vận hành của “Khí” chi quy tắc, vấn đề ở đây chỉ là thời điểm mà thôi.
Khiến hắn hưng phấn như vậy, chính là một quyền vừa rồi của bản thân, quả thực hoàn mỹ không có vấn đề nảy sinh.
Phong Sinh Thủy Khởi vốn dĩ chỉ là một linh thuật hắn mới sáng tạo ra mà thôi, đương nhiên sẽ tồn tại khuyết điểm. Khuyết điểm dễ dàng nhận thấy nhất, nằm ngay ở nguyên lý hoạt đông của linh thuật, sử dụng hai loại linh lực không ngừng tương tác nhau như gió và nước, cuối cùng tạo ra sức công phá vượt trội.
Lý thuyết là vậy, thế nhưng có một vấn đề, nếu không có linh lực để thôn phệ, vậy thì lấy đâu ra loại linh lực thứ hai để mà tương tác đây? Vừa rồi hắn đã tìm ra câu trả lời: không thôn phệ được linh lực đối phương, vậy thì tự thôn phệ linh lực của chính bản thân mình!
Khi phát động công kích, muốn tạo ra sức sát thương lớn, hầu như mọi người đều có gắng tập trung linh lực lại, giống như dồn nén khí vào chiếc bình vậy, khi dồn đến mức cao nhất thì phát nổ không khác gì bom. Đương nhiên linh lực không phải là khí, còn đao kiếm quyền cước cũng không phải chiếc bình, quá trình này sẽ có linh lực thoát ra, tạo ra những ba động kịch liệt, ngưng tụ linh lực càng nhiều thì linh lực tản mác càng lớn, đó là điều không tránh khỏi.
Một quyền cuối cùng giết chết Xích Phong Sư ban nãy, sở dĩ cực kỳ tĩnh lặng, không phát ra bất kỳ ba động gì, bởi vì toàn bộ linh lực hay chấn động đều bị Bảo Bình Ấn thôn phệ, tiếp tục nén vào chiếc bình, trở thành “Phong”, tương tác với “Thủy”, chính là linh lực bản nguyên của hắn.
Quá trình này sẽ tiếp tục có linh lực tản mác ra, rồi lại bị thôn phệ, khiến cho một quyền đánh ra không có một chút khí thế gì, cũng giống như bầu trời trước cơn bão vậy, bình yên mà tĩnh lặng. Bởi vì trong quá trình di chuyển, cơn bão không ngừng hút không khí nóng ẩm xung quanh, khiến cho xung quanh cơn bão trở nên tĩnh lặng khi không khí không được lưu thông một cách bình thường.
Bình yên tĩnh lặng là vậy, nhưng khi cơn bão đổ bộ, chính là một hồi thiên tai khủng khiếp. Cũng như khi một quyền của hắn đánh trúng Xích Phong Sư, lập tức tạo ra sức công phá khủng khiếp, trực tiếp đánh xuyên lớp da phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ của Xích Phong Sư, linh lực chui vào bên trong cơ thể tàn phá như khi cơn bão thế kỷ đổ bộ bờ biển vậy.
Thực tế thì trước đó hắn vẫn đang suy nghĩ về vấn đề của Phong Sinh Thủy Khởi, đến tận khi chứng kiến sát chiêu khủng bố của Xích Phong Sư, thực sự là một cái búa gõ vào đầu hắn.
Xích Phong Sư không ngừng kéo ‘Khí’ chi quy tắc về phía mình, khiến cho tất cả sinh linh đều cảm thấy bị áp bức không tự chủ được, như bị xiềng xích gông cùm giam giữ. Đến khi ‘Khí’ được kéo vào đến mức nhất định, khi thả ra sẽ tạo thành những vận động điên cuồng ra bốn phương tám hướng, xích nhiệt yêu khí theo đó mà phát, tạo ra sức sát thương quá mức khủng khiếp trên diện rộng.
– Quả nhiên chỉ có không ngừng giao chiến mới có thể sáng tạo! Một quyền vừa rồi, tĩnh lặng lại bình an, nhưng lại dự báo trước giông bão đang đến gần. Vậy thì cứ gọi là Bình Thủy An Phong đi!
Việt đưa tay lên mân mê môi dưới, suy nghĩ về tên gọi quyền pháp. Dù sao cũng là quyền pháp hắn sáng tạo ra, phải có cái tên nghe hoành tráng một tí.
Trong lúc đó thì đám tu giả xung quanh đều đang sững sờ, tâm trạng trở nên vô cùng hoang mang. Đệ nhị Bộ, trong mắt bọn hắn, chính là cao cao tại thượng, có thể khai tông lập tổ, bá chủ một phương, dù là Hoàng thất hay hai đại thế lực cũng sẵn sàng cho chút mặt mũi.
Vậy mà mục tiêu phấn đấu cả đời của bọn hắn, lại bỏ mạng ngay trước mắt, mà thủ phạm lại không phải cường giả đồng cấp, mà chỉ là hai thiếu niên trẻ tuổi tu vi vẫn đang bồi hồi ở Bước thứ nhất. Thử hỏi làm sao không khiến đám mạo hiểm giả trở nên hoang mang?
Nhưng đám mạo hiểm giả còn đỡ, tâm trạng tồi tệ nhất chính là đám thiên tài trên Nam Phong Bảng. Quỷ trảo Thiết Hổ, Liễu đao Liễu Trảm Sơn, Lôi công chúa, Lưu Tinh, Lý Vẫn, Mạnh Hạo, Diệp La…, tất cả những cái tên lẫy lừng, thế nhưng lúc này đều thân mang thương thế, căn bản không thể lay chuyển được dù chỉ một cọng lông của Xích Phong Sư.
Vậy mà cuối cùng đầu Ngũ cấp linh thú này lại bỏ mạng trước hợp công của hai tên tiểu tử hoàn toàn vô danh. Sao đột nhiên nhô đâu ra hai kẻ biến thái như vậy? Nếu như Thiên Nguyệt chiến cuối năm xuất hiện thêm một, hai người như vậy nữa, thì bọn hắn còn thi đấu làm gì nữa? Có thể chiến thắng được sao?
Rất nhanh, bóng tối buông xuống, rồi màn đêm qua đi, sáng sớm lại đến, mây đen cũng dần tan đi, luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống mang đến cho chiến trường một tia nắng ấm.
Không ít tu giả đều không nổi nhiệt, phải trở về thành hồi phục, khiến cho tình cảnh những tu giả ở lại càng trở nên thảm hơn, số người chết cũng gia tăng không ngừng.
Điều này cũng khó tránh khỏi, vì tu giả, suy cho cùng vẫn không thể so được với yêu thú, linh lực cạn kiệt thì coi như phế. Còn yêu thú vẫn có thể dựa vào ưu thế về thể chất để tiếp tục chém giết.
– Phong Sinh Thủy Khởi!
Một quyền giết một yêu thú, cùng so sánh với đám viên mãn giả khác thì rõ ràng số lượng không thể so sánh, nhưng tần suất ra quyền của Việt dày đặc, hơn nữa bị giết đều là Tứ cấp bá chủ. Chỉ một lần hô hấp, thân ảnh của hắn đã chạy tới chạy lui trong đàn yêu thú vài trăm mét, xuất ra chín quyền, lập tức có chín đầu Tứ cấp bá chủ bỏ mình.
Đứng trên thi thể một đầu yêu thú cực lớn, phóng nhãn nhìn lại, chỉ thấy tường thành Trấn Mạc cũng như phạm vi xung quanh thành đều nhuộm một màu đỏ, mà số lượng yêu thú vẫn còn hơn một nửa, không biết phải chém giết đến bao giờ đây.
– Cứ giết từng đầu yêu thú như vậy e là hơi chậm, nên tăng cường linh lực, giảm tần suất ra quyền xuống!
Việt nhún mình lao vào trong quần yêu, hắn không tiếp tục ra đòn mà liên tục di chuyển vào những khoảng không, tránh thoát sát chiêu của đám yêu thú hung hãn. Song thủ không ngừng lay động, linh lực ly thể vây quanh như sóng nước. Bảo Bình Ấn thôn phệ linh lực của yêu thú xung quanh, cứ như vậy bản thân hắn như ở trung tâm biển trời, xung quanh gió thổi nước lên, càng lúc càng lớn.
– Phong Sinh Thủy Khởi!
Một quyền đấm ra, lập tức tạo thành một trận đại hồng thủy ập tới phía trước, không biết có bao nhiêu hung cầm dị thú lập tức bị vặn thành huyết nhục, trong đó có không ít Tứ cấp bá chủ, căn bản cũng không chịu nổi một kích.
Không chỉ hắn thu được lợi trong chiến đấu, đám thiên tài trên Nam Phong Bảng cũng tiến bộ không ít, số lượng yêu thú bị chém giết càng lúc càng gia tăng, đặc biệt những kẻ có khả năng công kích diện rộng như Thiên Lý Minh hay Lôi công chúa.
Theo việc yêu thú giảm bớt thì trên bầu trời yêu khí hình thành mây đen bắt đầu tản ra, những tia nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống khắp mọi nơi.
XÍU…UU! XÍU…UU!
Lưu quang vụt qua, cường giả Bước thứ hai lần lượt bay trở về.
– Xích Thiềm Thừ khốn kiếp, trước khi rời đi còn phát nổ mụn độc trên lưng, khiến ta bị thương không nhẹ, cần phải bài trừ độc gấp!
– Độc của Xích Thiềm Thừ cực kỳ khó chịu, nếu không trục hết thì sẽ thành ám thương suốt đời. Để ta giúp ngươi!
– Ha ha! Đa tạ ngươi trước! Đi xem Trấn Mạc Thành ra sao rồi!
Cường giả Bước thứ hai không ra tay giải quyết thú triều mà chỉ đứng trên tường thành nhìn xuống. Đám tu giả bên dưới cũng không dám một câu oán hận, vì nếu mấy cường giả này ra tay, e là linh phách tài liệu gì đó đều hóa thành bụi.
Phi Vân lão nhân và Bạch Y Kiếm cũng đã trở lại, toàn thân xuất hiện không ít vết thương, gương mặt cũng có chút tái đi, rõ ràng hai người liên thủ nhưng vẫn gặp không ít khó khăn trước một đầu Ngũ cấp bá chủ.
– Hôm qua ta cảm giác được sự xuất hiện của Ngũ cấp linh thú ở Trấn Mạc thành, nhưng sau đó cảm giác lại biến mất!
– Thảo nào lúc đó ngươi lại nóng vội muốn quay trở lại, nếu không cũng không bị súc sinh kia tranh thủ. Nhưng nếu có Ngũ cấp xuất hiện, thì tòa thành này đã hóa thành bình địa rồi, làm sao có thể trụ được đến lúc này chứ?
– Có thể có cường giả Bước thứ hai xuất thủ!
Phi Vân lão nhân rất tin tưởng vào cảm giác của bản thân, khẽ quét ánh mắt nhìn về chiến trường, rất nhanh lão khựng lại, ánh mắt tập trung ở một cỗ thi thể rất lớn, chỉ là nó bị vùi một nửa trong cát nên lúc đầu lão không mấy để ý.
– Bạch Y, kia không phải là Ngũ cấp Xích Phong Sư sao?
Bạch Y Kiếm lập tức nhìn theo, hai mắt nheo lại đáp:
– Đúng là Xích Phong Sư, tuy mới tiến giai không lâu, nhưng cũng là Ngũ cấp linh thú hàng thật giá thật! Lẽ nào có cường giả Bước thứ hai xuất hiện?
– Hôm qua ta không cảm giác được có cường giả Bước thứ hai xuất hiện! Đợi thú triều kết thúc rồi hỏi đám hậu bối xem sao!
Phi Vân lão nhân cũng không quá xoắn suýt, dù rất tin cảm giác của bản thân nhưng Xích Phong Sư bị giết, thì chỉ có một khả năng, đó là có sự xuất hiện của cường giả Bước thứ hai. Người ta đã không muốn lộ diện thì thôi, mình cũng không cần tìm hiểu kỹ quá.
Có cường giả Bước thứ hai áp trận, phe nhân loại càng hưng phấn hơn, dần dần chiếm được lợi thế. Yêu thú bị giết càng lúc càng nhiều.
Khi đầu yêu thú cuối cùng bị giết, thì mặt trời cũng đã lên đến đỉnh đầu.
Sau một thời gian dài chiến đấu sinh tử, Thú triều cũng chính thức kết thúc!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!